Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng
Jaken ! Xấp hồ sơ giao dịch với bên phía bà Tomiko sao rồi? “
“Đã chuyển cho bên ngoại vụ rồi ạ!”
“Việc nâng cao trình độ cho nhân viên?”
“Bên phòng quản lí đã làm xong”
“Sau giờ trưa thông báo chuẩn bị họp hội đồng”
“Vâng”
Mội ngày bận rộn lại tiếp tục với Sesshoumaru Taisho. Cũng thật tội nghiệp cho lão già Jaken không ngày nào được phút nghỉ ngơi. Lão lúi cúi lục đống giấy tờ , lưng đẫm mồ hôi. Chỉ mới sáng sớm...
Mà hôm nay hình như giám đốc có chút là lạ. Bình thường giám đốc có “đón chào ngày mới” cũng không hấp tấp vội vã như hôm nay... Jaken khẽ liếc nhìn sang cái bàn lớn đã sột soạt những tiếng lật giấy.
Mắt Sesshou chăm chú nhìn vào tờ giấy in đầy những chữ, lật liên tục không nghỉ.
‘Hôm nay giám đốc làm sao vậy nhỉ?’ Jaken thầm hỏi
Đáng ghét. Đáng ghét. Cô ta thật đáng ghét. Đáng ghét và phiền phức!!!
Sesshou mắt thì dán chặt vào tờ giấy nhưng tâm trí thì chỉ nghỉ đến việc trách mắng Kikyou. Anh thật hối hận khi đưa cô ta đến nơi đó. Phải, một sai lầm nghiêm trọng!
Sesshoumaru lật liên tục xấp giấy mà không hề nhận ra... mình đã lật đi lật lại .. sáu lần. !
Chưa bao giờ anh bị quấy nhiễu như thế này. Ngay cả trong giấc ngủ !!
Cứ mỗi lần nhắm mắt thì khung cảnh chiều hôm ấy lại hiện về, mỗi lần chìm vào giấc ngủ thì tiếng hát trong trẻo đó lại vọng đến. Đây là lần đầu tiên anh mất tập trung ngay vào buổi sáng. Tại sao cái hình ảnh trái chò chết tiệt đó cứ lởn vởn trong tâm trí anh. Nó khiến anh khó chịu vô cùng. Một Sesshoumaru Taisho không bao giờ có dư thời gian dành cho những thứ đó. Vậy mà bây giờ anh đã mất trọn một đêm và một buổi sáng chỉ vì một hình ảnh trong quá khứ và một bài hát vớ vẩn.
Anh sốt ruột gõ gõ tay xuống bàn. Tại sao anh lại không thể tập trung vào việc được. ‘Có lẽ đến công ty mọi việc sẽ trở lại như cũ’
Sesshou thảy xấp giấy lên bàn, đứng bật dậy
“Chuẩn bị đến công ty!”
“V-- vâng..” Jaken toát mồ hồi hột ! ‘Giám đốc bị sao vậy?’
Anh bước xuống cầu thang nhưng có vẻ nhanh hơn bình thường. Bằng chứng là lão Jaken phải CHẠY đuổi theo. Hình như anh đang tránh né một ai đó... Nhưng rất tiếc.. điều đó không thể xảy ra...
Nấc thang cuối cùng cũng là lúc tiếng đàn thoáng đến nơi anh đang đứng. Anh hơi giật mình như để kiểm chứng lại thính giác của mình. Bởi vì.. đã lâu lắm rồi ngôi nhà này-- đã không còn những âm thanh như vậy nữa..
Sesshou ngước nhìn chiếc đàn piano đặt giữa phòng lớn...
Là cô ta...
Anh cũng không ngạc nhiên mấy. Nét mặt giãn đi, anh lặng lẽ nhìn về phía cô. Và cũng bất giác.. anh tiến về Kikyou.
Những ngón tay thon dài kia lướt nhẹ trên phím đàn... như mẹ ngày xưa.... Những nốt nhạc đứt quãng đôi lúc lại trải dài... Khi xưa mẹ vẫn rất thích những bài nhạc như thế. Sesshou chợt thoáng thấy đôi bàn tay gầy guộc của mẹ - đôi tay vẫn hay ôm lấy anh khi đêm về... Anh lắc đầu đánh tan ảo giác..
Anh không biết khúc nhạc này nhưng giai điệu cũng êm dịu như những âm thanh anh đã từng được nghe --- cách đây rất lâu.
.. Phím đàn nơi đây nhưng người đã không còn....
Inu no Taisho âm thầm đứng nhìn đôi trẻ bên dưới. Ông hắt một hơi thật mạnh. ‘Thằng bé vẫn còn nhớ sao?’ Taisho siết chặt tay đằng sau. Lỗi lầm nơi ông đã trở thành vết thương hằn sâu nơi đứa con trai duy nhất này. Càng ngày khoảng giữa hai cha con càng xa. Cái bức tường vô hình ấy ngày một dày hơn. Ông đã sai rồi... đã quá lầm lỡ rồi.. nhưng sẽ có câu trả lời cho người thân duy nhất này của ông chứ?
Taisho thở dài nhìn Kikyou. Con bé là niềm hi vọng duy nhất bây giờ... Nhưng thằng bé có chấp nhận không? Hay nó vẫn bướng bỉnh giữ lấy sự cao ngạo của mình?
“Bức tranh buổi sáng đẹp quá ông chủ nhỉ !”
“Là ông à, Toutousai”
Vị quản gia đứng sát cạnh Taisho, móm mém cười nhìn đôi trẻ.
Ánh nắng mai rọi qua tấm kính soi rõ gương mặt của Kagome và người đang lắng nghe cô chơi đàn. Một vùng sáng trắng...
“Lâu rồi lão mới được ngắm một khung cảnh tươi nguyên như thế này!” Toutousai khùng khục cười. Ngài Taisho gật gù chắp hai tay sau người nhìn với gương mặt thỏa mãn.
“Chúng ta có hy vọng rồi !”
“Phải..”
Kagome đàn trong vô thức. Đầu cô hiện tại vô cùng mông lung. Cô sẽ làm gì? Cô sẽ ra sao? Ngày mai sẽ thế nào? Đôi mắt sẫm tối lại.
.. Cô là ai?
Cô muốn tìm lại cảm giác bình yên ngày hôm qua. Cô muốn chôn chặt mình ở nơi đó. Cô không muốn trở về với con người hiện tại...
Cô phải làm gì?
“Mới sáng sớm cô đã đàn rồi sao?”
Cái giọng nói trầm lạnh quen thuộc lại vang bên tai cô. Cô giật mình trở về thực tại. Vầng trăng khuyết đang nhin cô...
Kagome chớp mắt ngỡ ngàng, cô lúng túng cúi đầu nhìn phím đàn. Mọi nỗi ưu tư bỗng trôi đi hết. Giờ cô nghĩ đến việc làm sao để tránh nhìn thẳng vào mắt anh ta... nếu không -- đôi mắt ngày hôm qua sẽ lại trở về.
Cô ấp úng không biết trả lời thế nào. Thôi thì cứ im lặng vậy....
Đây là lần đầu tiên anh lại cảm thấy hối hận với những gì mình vừa thốt ra. Ngay sau câu “bắt chuyện” của anh là bầu không gian im phăng phắt. Không biết tại sao nhưng có một cái gì đó ngập ngừng giữa anh và Kikyou. Hôm nay cô ta cũng khác lạ. Bình thường thì sau câu “hỏi thăm buổi sáng” của Sesshou sẽ là cái gườm thách thức hay một trận cãi vã không đâu vào đâu. Vậy mà lúc này cô ta lại im lặng... Nó cũng khiến anh cảm giác ngượng ngùng vì chính câu nói của mình. Cuối cùng anh cũng đứng im như khúc gỗ. Cứ như thế hàng phút liền...
‘Uhmm.. nói gì đây.’ Kagome toát mồ hôi. Chưa lúc nào cô lại bối rối như thế. ‘Anh làm ơn đi dùm tôi đi!!’ Kagome muốn hét lên.
Nhưng cả hai đều như hai tượng gỗ đóng chặt tại chỗ.
Một điều gì đó khóa họ lại nơi đây.
Ehem!” Tiếng ho khụ ‘cố tình’ .
“Bác Taisho ---“ Kagome thở phào nhẹ nhõm. Ít ra đã có vị cứu tinh.
Ông mỉm cười nhìn cô con dâu tương lai. Ông quay sang nhìn Sesshou. Ngay lập tức, chiếc mặt nạ lạnh lùng được mang lại trên gương mặt Sesshou. Ông nhận cái cúi đầu chào từ người con trai như từ một người xa lạ đang hành lễ. Taisho buồn bã thở dài. Có lẽ vẫn còn quá sớm để tìm nơi thằng bé một sự thứ tha...
Kagome ngẩng người nhìn hai người đàn ông trước mặt. Một bức tường ngăn cách hiện rành rành trước cô. Một đôi mắt vô cảm. Một ánh mắt đau đớn, tội lỗi. Giữa họ là một khoảng trống rất lớn. Có lẽ đã có chuyện gì trong quá khứ... Mà tại sao cô lại quan tâm nhỉ? Việc của họ đâu liên hệ gì đến cuộc sống của cô? Nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn họ sự tò mò trong cô bị kích thích. Cũng không có gì là lạ...
“Cậu lúc nào cũng thích đi lo chuyện thiên hạ cả !!”
Inuyasha thường hay càu nhàu cô như thế. Có lẽ nó đã trở thành bản chất nơi cô.
Kagome nhắm nghiền đôi mắt. Thôi, việc của gia tộc này tốt nhất cô không nên xen vào. Càng lắm chuyện càng nhiều phiền phức. Hơn nữa cô vẫn chưa tìm được câu trả lời. Một người vẫn chưa tìm ra niềm tin cho bản thân thì không có tư cách nói về người khác.
Kagome nhẹ nhàng đóng cây dương cầm lại.
“Cháu xin lỗi vì đã tự ý sử dụng cây đàn mà chưa hỏi ý bác!” Cô cúi đầu lễ phép.
“Đừng tỏ ra xa lạ như thế ! Thật ra ta rất vui vì có người sử dụng nó. Đã rất lâu rồi, ngôi nhà này không còn được nghe những âm thanh như thế nữa...”
Kagome ngẩng nhìn Taisho. Ánh mắt buồn bã.
Cô quay sang Sesshou. Một cái cau mày như thể không muốn nhắc đến.
Bỗng dưng không gian trở nên nặng nề quá. Cảm giác như một điều gì quá khứ đang đè trên đôi vai hai người đàn ông này. Kagome nhìn Sesshou. Chưa bao giờ anh thế hiện cảm xúc của mình qua đôi mắt. Nhưng vừa lúc nãy ---
Kagome giật mình. Tại sao cô lại quan tâm tới anh ta chứ? Việc gì cô phải lo nghĩ như thế... Chuyện của anh ta mặc xác anh ta!!
Kagome nhăn mặt với chính mình. Tốt nhất nên phá vỡ cảnh này, nếu không cô cứ nghĩ mãi !
“Chúng ta đi ăn sáng chứ ạ? Cháu cảm thấy hơi đói rồi!”
“À ... “ Taisho khẽ thốt lên. Ông trầm ngâm nhìn cây dương cầm. Cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo những tiếng chạm khẽ vào nhau của chiếc chuông gió. Nhưng âm thanh tưởng chừng như khúc nhạc ngày xưa vọng về.
“Chúng ta đi nào.”
“Vâng”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...