Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng
“Bây giờ ta đi đâu?” Kagome cựa nguậy khó chịu. Cô đã ngồi trên xe gần hơn một giờ đồng hồ. Điều này đối với cô là một cực hình.
Cô nhìn bên ngoài cửa kính. Hai hàng cây chạy vun vút xa tít tắp. Đường có vẻ vắng đi. Hình như xe đang leo lên ngọn đồi, uốn quanh hai bên sườn đồi những đầy cỏ gai. Kagome mệt mỏi tựa đầu vào cửa. Mắt vẫn thẩn thờ nhìn về chân trời. Càng lên cao, biển càng được trông thấy rõ..
Khung cảnh nơi đây làm cô nhớ quá. Nhớ ngôi nhà bé nhỏ được bao phủ bởi những cây hoa anh đào lớn tuổi và những khóm hồng nhỏ. Cô chợt nhớ về những buổi cơm trưa cuối tuần nơi đó. Một dĩa trứng cuộn, những con tôm vàng rộm và một chén cơm trắng thơm mùi hương đồng nội. Bữa ăn khi xưa là thế, rất đỗi bình thường với bao người nhưng đối với cô nó đã trở thành một hồi ức khó phai. Kagome chợt bật cười khẽ. Không biết bao nhiêu lần cô và Inuyasha tranh nhau mấy con tôm vàng đó, và cũng hàng trăm trận Inuyasha bị đòn ‘tả tơi’ chỉ vì bĩu môi với sản phẩm trứng cuộn của cô. Lúc đó cô cứ ước gì tên Inu ấy biến mất cho bớt gai mắt, nhưng giờ đây cô lại mong có họ trong bữa ăn hàng ngày. Cô muốn tranh cãi với Inu, muốn giành những con tôm với cậu ta và cũng muốn nấu những nồi cơm “hạt tiêu” cho những cái mặt nhăn nhó ấy ăn nữa.
Kagome hơi co người lại. Cô cảm thấy lạnh. Hai bàn tay ôm lấy thân người nhỏ bé, cô hắt tiếng thở dài. Không ngờ có một ngày Kagome như cô phải nghĩ nhiều đến thế ! Dẫu đã tự nhủ sẽ cố gắng mà đứng vững nhưng vẫn có lúc .. mệt mỏi. Nếu có một điều ước, cô chỉ mong lại trở về như xưa. Thời gian là thứ vô tình mà.. đúng không? Làm sao có thể lấy lại khoảnh khắc quá khứ? Cô đã từng nghĩ nếu có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh hiện tại. Tất cả sẽ trở lại như xưa.. Nhưng có lẽ -- cô.. đã lầm. Sẽ vẫn là những gương mặt ấy khi cô trở về. Cũng vẫn những bữa cơm đây khẩu chiến. Nhưng tâm hồn thì đã khác.. Đã có quá nhiều sự đổi thay. Trái tim con người cũng thế. Không thể nào giữ mãi những suy nghĩ hồn nhiên để sống cho ngày mai. Cô biết, cô không còn là Kagome trước đây. Những gì đã qua rồi không thể lấy lại được. Con người được khuyên hãy hướng tới ngày mai. Lời khuyên này có đúng với cô không? Ngày mai, cô sẽ được gì? Cái gọi là tương lai chỉ là tên khác của niềm tin con người. Họ thấy tương lai khi họ là người quyết định cuộc đời chính mình. Vậy như cô hiện tại.. cô sẽ thấy tương lai?
Cô chợt nhận ra những gì được nhắn nhủ, an ủi về một tương lai tốt đẹp trở nên quá xa vời với mọi thứ đang xảy ra quanh cô. Dường như không chỉ cô, tất cả ai bị lôi vào cuộc chiến này đều không rõ tương lai là gì. Họ cắm đầu trong đêm tối chỉ để tìm một lối thoát hay tìm được cái mình muốn. Còn cô, cô bước đi vì điều gì? Khi vừa bước vào vòng xoáy này, cô chỉ nghĩ duy nhất một điều là sự an toàn cho bạn cô. Nhưng buồn cười là bây giờ chính họ lại là người bảo vệ cho tính mạng của cô. Dường như càng cố đẩy họ ra khỏi cơn lốc này, họ lại càng bị cuốn sâu hơn. Nhưng như thế cũng hay... ít ra.. cô không cô độc.
Kagome giật bắn mình với ý nghĩ ghê tởm đó. Tại sao cô lại ích kỉ như thế? Làm sao cô lại muốn lôi họ vào ván cờ không cân sức của gia tộc này? Tại sao cô lại xấu xa đến thế?
Phải chăng vì đó là bản chất của mỗi con người?
Kagome chợt nhớ về nụ cười mỉa mai của tên nhân viên. Người ngoài cuộc thường mang cái nhìn khách quan nhưng họ sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng của người trong cuộc. Họ đứng đấy ngưỡng mộ, đố kị, chỉ trỏ, dèm pha.. nhưng họ có biết.. người bên trong đau khổ đến mức nào? Họ không bị đánh làm sao biết đau? Làm sao có thể lấy cái tôi chính mình để phán xét cái tôi trong người khác? Tại sao cô và những người tương tự phải chịu nghe lời dèm pha của người đời?
Phải chăng vì cô đứng ở vị thế quá cao?
Cô nhắm nghiền hai mắt mệt mỏi ‘Đây là lần đầu tiên trong đời mình đánh một người xa lạ ! ’
~~Kagome bật ngồi thẳng người khi tiếng xe thắng lại. Cô chớp khẽ hai mắt như vừa tỉnh một cơn mê.
Cô ngước nhìn kiến trúc. Đối xứng kiểu Anh. Cô khá thích kiểu nhà như thế. Nó như một tấm gương vậy.. rọi lại những gì chủ thể lộ ra...
Hai hàng cây anh đào kéo dọc lối vào. Những cánh hoa rơi rắc dệt theo con đường. Những quả chò xoăn tít trên không, đung đưa giữa trời. Cô đưa tay hứng lấy những trái chò nhỏ nghiêng theo gió. Kagome mỉm cười. Hai cánh lá của chúng xoay xoay tạo nên những âm thanh lạ tai. Nhóm cô thường thích gọi chúng là những quả “nhạc ngựa”. Những trái “nhạc ngựa” lả tả rơi xen cùng anh đào, ngoài xa lại có thể nghe rõ tiếng sóng vỗ bờ. Bọt sóng trắng xóa va vào đá ồ ạt. Hơi biển lan khắp nơi trong cái vị của gió xuân. Tuyệt thật !
Hành lang xoắn dẫn cô lên sân thượng. Kagome ngỡ người khi thấy cách phối màu nơi đây. Tất cả là xanh. Xanh dương và xanh trời. Từ viên gạch đến ra bàn, cả bức tranh sơn dầu cũng nhuộm xanh nốt. Hai màu hòa huyện vào nhau tôn lên cái nét tươi mà lạnh ở chúng. Đứng nơi đây lại có thể ngắm rõ được mặt trời lặn và mọc. Thật không nơi nào tốt bằng. Nhưng điều xoáy sâu vào mắt cô là chiếc đàn piano đặt ở giữa. Một màu trắng toát.
Sesshoumaru chọn một góc ngồi hướng về con đường rải hoa ban nãy. Một đường kẻ ngang chân trời nơi biển lặng, một Tokyo nằm vỏn vẹn trong nắm tay và một con đường trải đầy thảm hoa sắc hồng. Tiếng sóng vỗ bờ đá, tiếng reo rắt của “nhạc ngựa”. Tất cả đều khiến lòng cô nhẹ tênh. Một cảnh đẹp quá hoàn hảo.
.
“Anh thường hay tới đây?” Cô chống cằm, hỏi con người đang chăm chú vào cái thực đơn.
“Chỉ những lúc rảnh.” Anh đáp gỏn lọn
Kagome nhướng mày “Này, anh định ăn nữa sao? Bữa trưa thịnh - soạn khi nãy không vừa bụng anh sao?” Cô như đang mỉa mai tất cả những gì mình vừa nhét vào dạ dày.
“Chúng ta không ăn”
‘Thế làm gì?”
Anh khép thực đơn lại, ngẩng nhìn “Không làm gì cả!”
“Eh? Thế cứ ngồi đây sao?”
“Nếu cô thích!”
*Nổi đóa* ‘Cái tên này !’ Cô đang thấy gân máu mình hằn hết lên. Điên hay sao mà ngồi trong này hết buổi chiều?? Hắn ta có bị gì không?
“Không hơi đâu nói chuyện với anh” Cô thở dài rồi lại quay nhìn về biển, cố lắng nghe tiếng sóng cuộn cùng điệu xoay quả chò. Những tiếng động ấy rất mỏng, dường như chỉ cần chạm nhẹ nó sẽ gãy đôi. Những âm điệu nhẹ nhàng......
Tiếng đàn lặng lẽ vang....
toki no mukou kaze no machi e
nee, tsurete itte
shiroi hana no yume kanaete
(Take me away across time to the town of wind
Grant the dream of my white flower)
Kagome chực tỉnh. Cô xoay người về giữa sân. Một cô gái trẻ vận chiếc váy dài ôm sát người tôn lên vẻ đẹp thanh mảnh. Tiếng hát trong trẻo ngân nga với nhạc điệu êm dịu.
“Tiếng piano?” Cô không chắc lắm vào khả năng nghe của mình.... ‘Có cả Violin nữa...’
Vừa lúc đó, hai tách trà nóng được đặt trên bàn.
Kagome bất chợt lặng người.
amai yubi de kono te wo tori
nee, tooi michi wo
michibiite hoshii no
anata no soba e
(Take me by the hand with your gentle fingers, I want you to guide me
To a far-off place, to be by your side.)
Kagome cầm ngay tách trà nóng nghi ngút trên tay. Cô hớp một ngụm để chất lỏng ấy lan chảy trong lòng. Ấm áp.. đó là những gì cô cảm nhận được. Khói trà xông vào mũi một mùi thơm dịu. Cơn ớn lạnh ban nãy đã không còn nữa. Tiếng hát kia đã xóa đi tất cả. Cô lại quay nhìn về nơi cũ. Bỗng dưng cảnh vật trước mắt cô trở nên nhòa đi. Âm thanh giòn gãy của khung cảnh cũng nhường chỗ cho giọng hát vang xa. Không còn thấy rõ sự phân biệt giữa biển và đất liền. Giờ đây chúng như nối làm một. Cô không còn thấy gì ngoài sắc xanh xa tít và những chấm nâu hồng lắc lư nhẹ trước mặt. Tất cả đều mờ ảo, mơ màng. Lần đầu tiên từ ngày ấy, chút ngọt ngào của cảm xúc tràn về....
Thật yên bình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...