Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng
~~Cùng lúc đó
~Kagome chìm vào giai điệu tiếng đàn. Ít ra sở thích của cô cũng không bị thay đổi. Cô say sưa trong tứng khúc âm. Mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa khi giai điệu bản nhạc vang lên. Tất cả mọi ưu phiền đều tan biến. Kagome không để ý có người đang quan sát cô.
“Vẫn là bản Canon sao? Tiểu thơ thật không có chút gì thay đổi!” Giọng Toutousai phá vỡ khung cảnh thanh vắng.
Kagome giật mình nhìn lại sau lưng. Một chút ngạc nhiên.. “V... vâng!”
“Ta còn nhớ rất rõ một cô bé mười tuổi lúc nào cũng ôm cây vĩ cầm bên mình, chỉ đàn duy nhất bài Canon.” Toutousai mườn tượng lại hình ảnh ấu thơ của Kikyou.
Kagome đỏ mặt. “Cháu... như thế thật sao?”
“Phải.. duy nhất bản Canon với đôi mắt buồn bã!” Ông hơi nhíu mày lại.
Kagome chớp mắt
“Nhưng.. giờ thì lão già này rất vui” Toutousai cười móm mém.
“Sao ạ?”
“Lão đây rất thích đôi mắt đen đầy sức sống, hy vọng của tiểu thơ lúc này. Lão không mong sẽ gặp lại ánh mắt khi xưa”
Kagome mỉm cười nhưng lòng thì não nề. ‘Kikyou.... ngay cả thời thơ ấu cô cũng thế sao?’
“Bởi vì cháu có tự do, cô ấy thì không.....” Kagome thì thầm
“Tiểu thơ nói gì?”
“Không. Không có gì” Cô ngước nhìn ánh nắng ban trưa gay gắt chiều vào sân vườn.
‘Kikyou... bây giờ đôi mắt cô như thế nào?’
Kagome lững thững bước từng bước vào phòng. Cô tựa đầu bên khung cửa sổ. Bây giờ họ đang làm gì? Họ có biết cô lọ cho họ đến mức nào không? Và họ có biết cô cô độc như thế nào...
konna ni jiyuu ni natte
watashi-tachi nani o suru no darou
isshuukan zutto furi tsudzuiteita
ame ha yanda no ni
hikidashi no totte ga kowareteru yo
BEDDO ga karada o shibari tsuketeru
mado kara sasu hizashi ha atarashii hajimarisa
chigau yo tada no getsuyou no asa
itsumo no kurikaeshi
(I became this way out of my own will
What should we do now?
Although the rain stopped, the week continued on
The drawer handle is broken, and
The bed is holding me tightly
The sun comes through the window, a new beginning
It's different It's just Monday morning
Always repeating)
Cô khẽ hát. Tiếng hát yếu ớt, mệt mỏi. Trời đã xế chiều. Không còn cái nóng ngột ngạt của buổi trưa. Gió êm dịu thổi. Mọi thứ thật bình lặng. Nhưng lòng cô lại đang cuộn sóng. Những cơn sóng cứ dồn dập đổ ập về một phía, đẩy ra xa bờ tất cả mọi thứ trên đường.
The sun comes through the window, a new beginning
Giờ đây cô đã hiểu cô đơn là như thế nào. Nó không đơn điệu như cô nghĩ. Nó quặng đau, héo mòn. Một ngày nơi đây như một thế kỷ. Tất cả đều êm ả nhưng cô lại sợ chính sự bình yên mong manh này. Chỉ là lớp vỏ ngoài, chạm mạnh một chút nó sẽ vỡ nát. Vỡ nát.
Kikyou nói đúng. Thời gian nơi đây là vô tận.
----------------------------
Always repeating
-------------------
Kagome quay lại khu vườn cũ. Cô nâng niu từng cánh hoa bách hợp.
Tại sao con người vẫn cho nơi đây là hạnh phúc, để rồi giẫm đạp lên nhau để giành lấy cuộc sống vương giả này? Tất cả đều có một cái giá phải trả. Nhưng cô không nghĩ rằng thứ trao đổi cho cuộc sống này lại đắt đến thế : tự do – cái quí nhất của một con người. Thế sao vẫn có người chấp nhận bán nó đi để đạt tới đỉnh cao của danh vọng : quyền lực. Điều đó quan trọng đến thế sao? Onigumo, cha Kikyou, Sesshoumaru.. và nhiều người khác sẵn sáng làm mọi điều để chiếm lấy nó. Đến khi nào thì cuộc chiến âm ỉ này sẽ kết thúc? Nơi đâu là chốn bình yên cho chúng ta?
“Kikyou?”
Kagome nảy mình ngỏanh người lại. “Bác Taisho!”
“Con làm gì ở đây?” Ngài Taisho nhìn cô thắc mắc.
“Con.. con chỉ đi dạo một lúc.”
“Không! Ý ta là.. con biết nơi này?”
“À! Anh Sesshoumaru cho phép con đến đây” Kagome giải thích cố gắng sử dụng tử ‘anh’ thật niềm nở. Nhưng để nói được nó là cả một vấn đề! Không gọi cục gạch là may cho hắn lắm rồi!
“Oh” Ngài Taisho tỏ vẻ hơi sửng sốt nhưng nét mặt lại lẫn chút vui mừng. ‘Không ngờ nó lại cho con bé vào khu vườn. Toutousai nói đúng. Sẽ có điều kì diệu’
Ông mỉm cười “Đi dạo với bác nhé”
“Vâng” Kagome cúi thấp đầu lễ phép. Cơn gió khẽ vuốt mái tóc cô áp sát vào khuôn mặt.
“Sesshoumaru thế nào rồi?” Ngài Taisho bắt chuyện.
“Ee? À... chúng con không nói chuyện với nhau nhiều.” Kagome trả lời thành thật.
Ông thở dài. “Kikyou, ta xin lỗi. Vì chúng ta mà con phải hi sinh.”
“Ơ?” Kagome tròn xoe mắt.
“Đừng gạt ta! Ta biết con không đồng ý với cuộc hôn nhân xếp đặt này.” Nét mặt ông giãn đi, buồn bã.
“Con...” Cô lúng túng
“Nhưng con hãy hiểu cho ta. Có lẽ sẽ ích kỷ khi nói điều này nhưng ta mong con hãy làm vì cha con, vì ta và... vì nó” Ánh mắt Taisho buồn bã.
“Bác...” Kagome thật sự không hiểu gì. Tại sao lại....
“Hãy dạy cho nó những gì nó chưa có, những gì nó cho là không có và cả những gì người khác đã lấy đi của nó....”
................
Hối hận. Tội lỗi. Đó là ngài Taisho sao?
Biết nói gì đây? Cô có tư cách nói gì trước lời thỉnh cầu chân thành này? Dù gì đi nữa, cô chỉ là kẻ giả mạo...
“Bác Taisho.... tại sao con người luôn tìm kiếm danh vọng và quyền lực?” Kagome ngẩng nhìn dáng cây hoa anh đào.
“... Con người tìm được đến quyền lực theo nhiều con đường khác nhau. Người vì hận thù, người vì tham vọng, vì bảo vệ người mình yêu... và cũng có người tìm đến nó vì không biết mình cần gì.”
“Vậy còn Sesshoumaru?”
Ông hơi nhăn mặt, hít một hơi thật sâu rồi lại hắc mạnh ra như một sự bất lực “Đối với thằng bé... nó cho rằng quyền lực là thứ không bao giờ mất đi giá trị, quyền lực.. không làm tổn hại đến nó...”
Kagome sững người. Cô bấu chặt váy. ‘Thật vậy sao, Seshou?Có thật là anh sẽ hạnh phúc khi có nó không?’
“... Thế con người sẽ mãi chiến tranh vì nó sao?” Kagome bất mãn. Cô ghét như thế..
“Không thể chối bỏ được nó. Đấu tranh là bản chất của con người. Chẳng phải cháu cũng đang như vậy sao?”
“Cháu....”
“Danh vọng chỉ đơn thuần là danh vọng. Kikyou thì vẫn là Kikyou. Cái quan trọng là cháu đạt được nó như thế nào và dùng nó ra sao!”
Kagome im lặng. Ông lặng lẽ bước đến những đóa hoa tuyết. “Nhưng hãy cẩn thận. Đôi lúc cứ nghĩ rằng khi ta có sức mạnh đó, những người ta yêu sẽ hạnh phúc. Thật chất, chính ta lại trở thành người làm bao kẻ khác phải khóc...”
Cô sửng sốt. Ngài bóp nhẹ cánh hoa tuyết mỏng manh. “Ta đã đi vào con đường mòn đó một lần..... Ta .. không muốn nó sẽ giẫm lại vết xe đổ ngày xưa....”
“.....vì thế... ta trông cậy vào cháu....”
“Cháu....” Kagome cúi mặt. Cô thì giúp được gì? Cô không có gì cả.. và cô cũng không có tư cách... “.. có gì để giúp chứ? Cả bản thân cháu còn không biết tương lai mình ra sao. Làm sao cháu giúp được anh ấy?”
“Hãy là chính con. Được không?” Ông trở lại nụ cười ban đầu.
“....” “...vâng” Tiếng trả lời thoáng qua, rất nhỏ.
Tôi đang là Kikyou. Nhưng nếu tôi là tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...