Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng
“Chào buổi sáng cô Kikyou!” Hai người hầu nữ cúi đầu lễ phép.
“Chào hai chị “ Kagome mỉm cười, rủa thầm *Từ sáng tới giờ đây là lần thứ 28 mình phải chào họ. Cái nhà này tổng cộng bao nhiêu người giúp việc vậy trời !!!!*
Vừa bước được vài bậc, cô lại gặp anh. Kagome lúng túng, cúi gầm mặt xuống. Không biết vì sao từ sau đêm hôm qua, cô đã có cái nhìn khác về anh. Anh ta không giống như những gì mình thể hiện bên ngoài... Tất cả cảm xúc đều bị kìm nén. Và cũng không hiểu tại sao cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta nữa. Vì cô sợ chăng? Sợ ánh mắt lạnh lẽo, côi cút ấy đâm sâu vào vết tội lỗi của cô?
Buồn cười thật! Bây giờ cô lại dư thời gian nghĩ về tội lỗi của mình cơ đấy ! Mà đâu phải là lỗi cô? Tại tên Onigumo, tại dòng họ Higurashi. Cô chỉ đơn thuần là nạn nhân, là một con cờ. Nhưng... khi nhìn Sesshou, dường như mọi sự lừa dối đều đổ dồn về cô. Cũng đúng thôi. Thực tại thì cô đang lừa anh mà! Có qua có lại....
Cô lướt qua, lí nhí “Chào buổi sáng” và điều cô không ngờ..
“Chào!” Giọng trầm vang đến tận sâu lỗ tai cô như tiếng chuông thức tỉnh. Cô khựng lại, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng rồi lại nở nụ cười tươi . Xem ra anh cũng không đến nỗi nào.
Bữa ăn sáng đầu tiên ở gia tộc Taisho... Phải cẩn thận, không thể để chút sơ sót, Mạng sống họ nằm trong tay cô.
Kagome tự nhủ thầm, lặng lẽ bước đến bàn ăn. Một nỗi lo sợ bỗng dưng đề ập lên cô khiến lồng ngực khó chịu. Mỗi lần gặp họ, cô lại tưởng tượng nét mặt tối sầm, lạnh lùng tàn nhẫn của họ như thể đã biết sự thật. Giờ cô mới hiểu thấu câu nói “Đi đêm có ngày gặp ma” như thế nào.
Kagome ngẩng nhìn ngài Taisho. Nụ cười ôn hòa hiện hữu trên gương mặt đã hằn vết nhăn. Kagome bất giác cũng đáp trả bằng nụ cười kính cẩn. Cô cúi đầu.
“Chúc bác buổi sáng tốt lành”
“Ơ kìa, lại ‘bác’. Ta đã bảo con hãy gọi ‘cha’ mà” Ngài cười rạng rỡ
“Oh, con xin lỗi. Chắc phải mất một thời gian con mới quen với cách xưng hô đó ạ !” Kagome mỉm cười ‘dịu dàng’
“Không sao, hai đứa con còn nhiều thời gian mà!” Ngài phủi tay, rồi ra hiệu cho người hầu bếp đem bữa sáng lên. Cùng lúc, Sesshou cũng vừa bước xuống lầu. Hiển nhiên anh ta sẽ ngồi cạnh cô, mọi sự sắp đặt của Inu no Taisho. Kagome thở dài, lẳng lặng dùng bữa sáng của mình. Sesshou cũng thế. Từng động tác hai người nhịp nhàng. Rất nhịp nhàng.
3 phút trôi qua...
4 phút...
Động tác vẫn thế.
Taisho cố nhịn cười. Đám người hầu xung quanh che miệng, khúc khích không rõ tiếng. Kagome dường như nhận ra điều đó. Cô xấu hổ buông thía xuống. Nhưng không may, hắn ta cũng ngừng nốt.
Lần này thì không thể nhịn hơn nữa. Cả một gian phòng cười ầm lên. Kagome gượng chính mặt. Cô lườm anh nhưng cùng lúc đó cũng là ánh nhìn tương tự anh dành cho cô.
Một sự ngẫu nhiên ngay ngày đầu tiên.
Cùng lúc
~“Người tiếp theo!” Tiếng vị giám khảo sơ tuyển vang vang cả phòng.
Sango nuốt từng ngụm. Chỉ là một đầu bếp nhưng sao.... y như tuyển nhân viên văn phòng vậy???? Mồ hôi tay cô bắt đầu tuôn như suối. Cô cắn môi. Nhất định phải vượt qua kì thi này. Cô phải bảo vệ Kagome. Sango ngẩng đầu tìm chút không khí. Bất ngờ..
“..Onigumo?????????” Gương mặt của hắn như hàng ngàn mũi dao cắm xuyên vào lồng ngực. Cô bỗng cảm giác tai mình ù đi. Bàng hoàng....
“Cô Sango” Sango giật bắn mình. Cô vụng về đứng dậy, suýt ngã. Siết chặt tay, cô bước vào phòng. ‘Không nghĩ tới nữa, lo việc trước mắt đã!’
Một căn phòng nhỏ với hai người ăn mặt chỉnh tề. Cả hai đề đã đứng tuổi. Trước mặt họ là chiếc ghế trắng thanh. Cô biết nơi đó dành cho cô nhưng...
“Tại sao cô lại chọn công việc này?” Nguời bên trái hỏi.
“Bởi vì tôi yêu thích nó!” Sango quả quyết.
“Cô vào nghề bao nhiêu năm rồi?”
“Đã hơn 3 năm. Và tôi sẽ cố gắng hơn nữa”
“Cô có tự tin rằng mình sẽ đậu?” Người bên phải nheo mắt hỏi.
Sango hít một hơi thật sâu. “Tôi tin vì các bạn tôi tin như thế !”
“Các bạn cô?”
“Phải! Họ chính là niềm tin của tôi. Tôi đã hứa và tôi sẽ làm được!” Một chất giọng mạnh mẽ, kiên quyết chưa bao giờ Sango thấy ở chính cô. Ngay sau đó cô nhận ra cái gật đầu của hai người. Trong cô bùng lên tia hy vọng mãnh liệt.
“Câu cuối cùng dành cho cô... Cô nghĩ gì về gia tộc Taisho?”
“Ơ.....”Sango lúng túng. Cô không hề biết tí gì về họ. Nói gì đây ???
“Sao, cô Sango?” Người bên trái hơi nhăn nét mặt.
‘Hãy trả lời bằng chính con tim của cậu’
Kagome đã từng nói thế. Sango thả lỏng người “Gia tộc Taisho..là một gia đình.”
“Huh?” Hai vị giám khảo ngạc nhiên.
“Dù gia tộc có lớn đến đâu, quyền lực đến mức nào thì quan hệ giữa những người trong gia tộc vẫn là những mối quan hệ của một gia đình. Chỉ khác là gia đinh này lớn hơn nhiều... nhưng về mặc tình cảm thì vẫn như bao người khác... tôi mong là vậy!”
“Cô mong là vậy.. nee?” Vị ngồi bên trái thì thầm lại.
“Được rồi, cô có thể ra đợi kết quả. Cám ơn cô... vì câu trả lời cuối cùng!” Sango cúi đầu chào rồi lặng lẽ bước ra.
Cánh cửa khép lại.
‘Toutousai, câu hỏi cuối đâu có trong đề?”
“Tôi chỉ buộc miệng hỏi, không biết tại sao! Cô gái này quả là đặc biệt.” Toutousai cười thích chí. “Thôi, thay người khác dùm tôi. Tôi qua phần thi thực hành”
“Một gia đình nee?” Toutousai bật cười tươi, ung dung bước sang cánh cửa kế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...