"Lam gia đại tiểu thư đi tìm Vũ Thiến làm cái gì ?"
Du Dương lập tức dùng đệ nhị trí não bắt đầu tìm tòi tín hiệu di động của Trương Vũ Thiến, "Ủa? Tín hiêu điện thoại biến mất!"
"Thế nào?" Phan Trác Phỉ cảm giác Du Dương có chút khác lạ.
"Tình huống có điều không đúng, sợ rằng bọn Lam gia có âm mưu gì đó!" Du Dương nói.
Tìm không được tín hiệu di động của Trương Vũ Thiến, Du Dương tranh thủ thời gian xem thử xem những camera quản chế trên Đảo Thiên Đường có ghi lại hình ảnh của Trương Vũ Thiến và Lam gia đại tiểu thư hay không.
Du Dương đều tiên là dò tìm những khách sạn lớn nhất trên Đảo Thiên Đường, nhưng sau khi tìm hết một lần nhưng cũng không có tìm Trương Vũ Thiến cùng tiểu thư Lam gia kia. Trong khách sạn không có, Du Dương lại tìm ở các khu nghắm cảnh khác, nhưng cũng không thấy.
Đột nhiên, Du Dương nhớ tới Xích Kinh Thế bọn họ lúc đến là ngồi trên một chiếc phi thuyền vũ trụ.
Du Dương tranh thủ thời gian tìm ví trí của phi thuyền ở phi trường , chỉ muốn phi thuyền còn đây. Du Dương cũng không sợ tìm không được Trương Vũ Thiến.
Qua camera giám sát ở phi trường, Du Dương nhìn thấy chiếc phi thuyền kia vẫn còn đó, chưa có bay đi. Nhưng Du Dương thấy đoàn người Xích Kinh Thế. Trong đó có tiểu thư Lam gia kia, còn có Trương Vũ Thiến.
Lúc này Trương Vũ Thiến đang bị mạnh mẽ ép lên phi thuyền.
Phan Trác Phỉ thấy thân thể Du Dương đột nhiên rung lên, đồng thời sắc mặt trở nên khẩn trương, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Vũ Thiến gặp chuyện không may, tiểu thư Lam gia kia dường như muốn mang nàng đi khỏi địa cầu!" Du Dương nói.
"Ngươi nói cái gì, ngươi làm sao biết những chuyện này? . Phan Trác Phỉ nói.
"Trác Phỉ, ta phải đi cứu Vũ Thiến trở về, chờ ta trở lại sẽ giải thích với ngươi!"
Du Dương nói xong, lập tức từ trong sinh vật plug-in chuyển hoán khí cụ lấy ra Ngự Phong Ngoa, cũng xỏ vào chân.
"Ta cùng đi với ngươi!" Phan Trác Phỉ lo lắng nói.
"Không cần, Trác Phỉ ngươi trước hết quay về học viện đi, ở lại khách sạn chờ ta! Đúng, trước tắm rửa, đem thân thể tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường chờ ta! Một hồi ta đem Vũ Thiến mang về đến, chúng ta sẽ chơi 3P!" Du Dương không muốn làm cho Phan Trác Phỉ quá lo lắng, sở dĩ nói vài câu vui đùa.
"Đi, ngươi mới thích chơi 3P" . Phan Trác Phỉ mắng.
Thấy dung mạo khuynh thành của Phan Trác Phỉ, như hoa lan giữa trời đầy nắng ấm, Du Dương tranh thủ thời gian áp chế dục hoả trong thân thể của mình, xoay người hướng sân bay bay đi.
Du Dương sợ chính mình nếu như không đi kịp, dục hoả của mình chiến thắng lý trí.
Du Dương một đường chạy vội, bởi vì Ngự Phong Ngoa tăng cường cho nên hắn chạy nhanh như con gió. Bởi vì chỗ Du Dương không phải quá xa sân bay, Du Dương dùng hai ba phút đồng hồ thì chạy tới nơi.
Bảo vệ sân bay nhìn thấy một bóng người chạy nhanh như gió tới, kêu to một tiếng, đang muốn đi ngăn lại, đã thấy bóng người bay lên trời, trực tiếp bay qua đầu bọn họ.
"Ô cái đệt, siêu nhân!"
Du Dương không có thời gian quan tâm mấy tên bảo vệ này, gia tăng tốc độ hướng chỗ phi thuyền của Xích Kinh Thế bay đi.
Lúc này, Xích Kinh Thế đã lên phi thuyền, mà Trương Vũ Thiến mới vừa đi tới cửa khoang thuyền, ở sau lưng nàng là tiểu thư Lam gia, Lam Hải nguyệt.
"Vũ Thiến!" Du Dương vừa thấy Trương Vũ Thiến, liền cao giọng hô. Một tiếng này, Du Dương dùng toàn bộ lực lượng, toàn bộ sân bay đều nghe rõ ràng.
"Du Dương!"
Trương Vũ Thiến nghe tiếng kêu quay nhìn lại, thấy là Du Dương đang đuổi qua đây, liền muốn nhảy xuống đất, lại bị Lam Hải nguyệt nắm lấy cánh tay của nàng, kéo Trương Vũ Thiến đẩy mạnh vào phi thuyền, Trương Vũ Thiến muốn phản kháng, nhưng không phải đối thủ của Lam Hải Nguyệt.
Lúc này, Xích Kinh Thế quay lại cửa khoang, hắn nói với hai võ giả "Nội Tráng" vẫn còn chưa lên phi thuyền, "Hai người các ngươi ở lại. Giết bỏ tiểu tử kia đi!"
"Du Dương!" Trương Vũ Thiến nghe được Xích Kinh Thế nói, liều mạng xông tới cửa, hô lớn: "Du Dương, đi mau, bọn họ muốn giết ngươi "
Không đợi Trương Vũ Thiến nói xong, thì lại bị Lam Hải Nguyệt kéo về khoang thuyền.
Lam Hải Nguyệt cười nói với Trương Vũ Thiến: "Biểu muội, tiểu tử nghèo này có cái gì tốt , chờ đến Sky City đi rồi tỷ tỷ giới thiệu cho ngươi mấy công tử có gia thế!"
"Hừ, các ngươi bắt ta rốt cuộc làm cái gì?" Trương Vũ Thiến cả giận nói.
"Biểu muội ngươi muốn nghĩ cho rõ ràng, ta chỉ là mời ngươi đi mặt trăng nhận thân, sao có thể nói là bắt đây!" . Lam Hải Nguyệt nói.
Trương Vũ Thiến không tâm tình cùng Lam Hải nguyệt cãi cọ, nàng lo lắng an nguy của Du Dương, nhưng cũng bị bọn người Lam Hải Nguyệt trong coi gắt gao. Trương Vũ Thiến vừa tu luyện 《 tư duy nhịp đập 》 không lâu, cùng Lam Hải nguyệt so sánh, thực lực kém quá xa! Nàng không giống Du Dương, toàn thân đều có sinh vật plug-in tăng cường, nàng thử phản kháng nhiều lần, nhưng đều bị đám người Lam Hải Nguyệt chế phục.
Du Dương nghe được Trương Vũ Thiến nhắc nhở, cũng thấy hai "Nội Tráng" kỳ võ giả đang hướng về phía mình xông lại.
Tuy rằng như vậy, nhưng thế xông tới vẫn không giảm, hai tay của hắn đan xen qua lại, cùng nhau cọ xát một chút, sau đó trên dưới phân ra, hai lòng bàn tay xuất hiện một cái "Lưỡng Nghi Âm Dương Đao" to cỡ một cái bàn nhỏ.
Du Dương nghe được Trương Vũ Thiến nói, hắn là tuyệt đối tin tưởng Trương Vũ Thiến, hơn nữa nhìn vào ánh mắt của hai võ giả kia, Du Dương cũng thấy trong con mắt của bọn họ có sát ý.
"Người nào ngăn ta chết!"
Cảnh giới của hai võ giả kia nếu so với Du Dương cao hơn rất nhiều, bọn họ cũng không có đem Du Dương để vào trong mắt, thầm nghĩ: "Một tiểu tử còn chưa ráo máu đầu, cho dù có lợi hại thì cũng đến thế là cùng." Bọn họ nhưng lại không biết, tại trên người Du Dương có hai cái khí cụ Vũ Thần! Hơn nữa Du Dương còn có thể sử dụng được vũ kỹ kinh thế cấp.
Vèo! Vèo!
Hai cái "Lưỡng Nghi âm dương đao" hướng hai võ giả bay vụt tới.
Hai tên võ giả kia còn chưa biết đây là vũ kỹ kinh thế cấp . Đưa tay lên, xoè mấy ngón tay ra muốn bắt Lưỡng Nghi Âm Dương Đao lại. Hai người bọn họ cho là thân thể của mình đã cứng như kim cương, mặc kệ cái ám khí nào, cũng có thể bóp một phát nát con mẹ nó bấy a!
A!
A!
Chờ hai người bọn họ kịp phản ứng thì hai cái "Lưỡng Nghi âm dương đao" đã chặt đứt ngón tay cùng nắm tay của bọn họ, cũng trực tiếp xuyên thấu qua thân thể bọn họ.
Du Dương bay qua giữa hai người, cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái, trở tay một cái, hai thanh "Lưỡng Nghi âm dương đao" trên không trung quay vòng về, xoẹt một tiếng chặt đầu bọn họ xuống.
Hai cái đầu người lăn lông lốc dưới đất, đến giờ phút nầy, bọn họ vẫn còn là không thể tin sự thực trước mắt, chết cũng con mẹ nó không nhắm mắt.
Lúc này cửa khoang thuyền đã đóng, thân tàu cũng đã bay lên bầu trời. Nhưng bọn người Xích Kinh Thế cùng Trương Vũ Thiến trong thuyền cũng thấy một màn kia.
"Du Dương!" Thấy Du Dương bình an không có việc gì, nhưng lại miểu sát hai cái võ giả nội tráng kỳ, Trương Vũ Thiến trong lòng vừa cao hứng vừa đắc ý.
"Làm sao có thể? Thực lực của hắn làm thế nào mà tăng nhanh như vậy!" Xích Kinh Thế trong lòng cả kinh nói: "Lúc đó chính mình nhất thời sơ suất, tiếp xúc tiểu tử này một lần, nhưng thì là thực lực hắn có mạnh hơn nữa, cũng không thể có thể thoáng cái miểu sát hai cái võ giả nội tráng kỳ a! Hơn nữa, hơn nữa, hắn sử dụng dường như là kinh thế cấp vũ kỹ!"
"Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là trên người hắn có một Vũ Thần khí cụ!" Lam Hải Nguyệt nói.
Du Dương miểu sát hai võ giả nội tráng kỳ, làm cho tất cả mọi người trên phi thuyền kinh ngạc đến ngây ngườii!
Lúc này, một tên thuộc hạ nhắc nhở Xích Kinh Thế: "Thiếu chủ, tiểu tử kia đuổi theo" .
Mọi người quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy Du Dương đang ngự không phi hành, đuổi theo phi thuyền vũ trụ.
Vũ trụ phi thuyền có thân tàu vừa to vừa nặng, khi chưa có bay ra tầng khí quyển thì vận tốc kỳ chậm chạp. Hơn nữa hiện tại vừa khởi động, so sánh với Du Dương đang liều mạng bay lên. Tốc độ hơi có vẻ chậm hơn một chút.
"Dùng pháo cao năng lượng, giết hắn cho ta!" Xích Kinh Thế nghiến răng nghiến lợi nói, tựa hồ đối với Du Dương hận thấu xương.
"Thiếu...thiếu...thiếu gia, chúng ta đang đi là tàu chở khách. Không phải tàu chiến, không có pháo cao năng lượng" . Tên thuộc hạ có chút sợ hãi nói rằng.
"Không có pháp cao năng lượng, lẽ nào sẽ không có vũ khí khác sao?" Xích Kinh Thế chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Không có, không có!"
"Hừ, đồ vô dụng!" Xích Kinh Thế lại nói: "Vậy thì đâm chết hắn cho ta!"
"Ặc, " Tên thuộc hạ này thật muốn ngất, bảo hắn cầm vũ khí cũng không tính, nhưng cái phi thuyền này cũng không phải xe hơi, cái thân tàu to như thế này, di chuyển còn khó, nói đụng là đụng sao ?
"Thiếu gia, có người xâm lấn hệ thống máy tính của phi thuyền chúng ta. Ý đồ khống chế phi thuyền!" Người điều khiển đột nhiên hô.
"Đối phương nhất định là lợi dụng sóng điện từ tiến hành vô tuyến công kích, mơ màn từ trường che đây tín hiệu ngoại lai!" Xích Kinh Thế quả quyết ra lệnh.
Màn từ trường là một vòng bảo hộ từ trường, chẳng những có thể để bảo vệ thân tàu, song song cũng có thể chặn tín hiệu từ bên ngoài.
"Vâng" .
Du Dương đang ở nỗ lực khống chế cái phi thuyền kia, vừa đột phá cái firewall thứ nhất, cái thân tàu đột nhiên hiện lên một tầng bảo hộ, đem tất cả tín hiệu Du Dương phát ra đều chặn lại.
Vũ trụ phi thuyền tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng còn không có thoát khỏi Du Dương!
"Là vật gì? Muốn ngăn cản ta khống chế phi thuyền, xem ta bổ ngươi ra!"
Du Dương hai tay ngưng tụ ra một cái "Lưỡng Nghi âm dương đao" đường kính tầm một thước, sau đó chém về phía màn bảo hộ của phi thuyền.
C-K-Í-T..T...T,,
"Lưỡng Nghi âm dương đao" chém vào màn từ trường, làm cho màn từ trường rung động kịch liệt, có phân nửa thân đao tiến vào màn bảo hộ nhưng lại không tiến thêm một chút nào nữa.
Lực lượng của Du Dương so sánh với cái phi thuyền này, vẫn còn kém quá xa, Du Dương muốn phá màn bảo hộ của phi thuyền, còn phải tăng thực lực lên vài lần mới được.
Xích Kinh Thế trên mặt đầy màu đen, hắn thật không ngờ Du Dương sẽ biến thái như thế, dĩ nhiên tại lấy lực lượng thân thể muốn phá vỡ màn bảo hộ của phi thuyền. Xích Kinh Thế nhìn ra, nếu như lực lượng của Du Dương mạnh hơn một chút, có lẽ hắn thật sự có thể phá vỡ màn bảo hộ của phi thuyền.
"Tăng tốc, vứt bỏ hắn!" Xích Kinh Thế nói.
(.)com
Tốc độ phi thuyền đã vượt qua cực hạn của Nhự Phong Ngoa, nhưng Du Dương nhưng còn không có buông tha, hơn nữa tốc độ hắn cũng tăng cùng với tốc độ của phi thuyền
"Chuyện gì xảy ra?"
Xích Kinh Thế bọn người hướng ra phía ngoài nhìn một cái, thì ra "Lưỡng Nghi Âm Dương Đao còn dính vào màn bảo hộ, Du Dương đang bám vào một sợi hồ quang nối với nó
"Xem hắn vẫn còn có thể kiên trì bao lâu! Lại tăng tốc!" Xích Kinh Thế lại ra lệnh.
Kỳ thực tốc độ đã là cực hạn, nhưng người điều khiển không dám nói.
Vũ trụ phi thuyền đã bay rất cao, không khí bắt đầu trở nên càng ngày càng loãng, song song nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng thấp, trên thân thể Du Dương đã bắt đầu kết sương trắng.
"Du Dương!" Trương Vũ Thiến quả thực muốn khóc.
Tuy rằng Du Dương bình thường thích chọc tức chính mình, lại còn háo sắc. Thấy mỹ nữ thì giống như con ruồi bay qua, nhưng Trương Vũ Thiến lại có thể rõ ràng cảm giác được tình ý của hắn đối với mình!
Du Dương thân thể đã bắt đầu đóng băng!
Thiếu dưỡng khí, nhiệt độ thấp, thân thể Du Dương đã đạt đến cực hạn, não hắn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mê muội! Ngày hôm nay hắn đã tiêu hao rất nhiều sức lực, bây giờ hắn chỉ dựa vào một chút ý chí còn lại để duy trì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...