Lý Dụng Hòa nói:
- Thánh thượng, thần mới nghỉ ngơi, biết có lửa cháy liền vội vàng tới ngay, cũng không thấy Tiền Duy Tế đâu.
Triệu Trinh hừ lạnh nói:
- Bây giờ trong cung cháy, Tiền Duy Tế thân là cung sử, không thể đùn đẩy trách nhiệm thế được.
Lý Dụng Hòa vội hỏi:
- Thánh thượng, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Trong cung bị cháy, thần thấy khó có thể khống chế được. Thánh thượng phải ra khỏi đây đã rồi hãy tính sau, nếu không lửa cháy đến, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Y đi lên phía trước hai bước nói:
- Thần hộ tống Thánh Thượng đi trước.
Vương Khuê theo bản năng ngăn Lý Dụng Hòa lại, nói:
- Lý Tán Trực, chức trách hộ tống Thánh Thượng này, giao cho chúng ta là được rồi.
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, thấy rằng dường như Vương Khuê cũng có ý hoài nghi đối với Lý Dụng Hòa.
Lý Dụng Hòa ngẩn ra, nói:
- Vậy thì còn không đi đi?
Vương Khuê hỏi:
- Đi về phía nào?
Lý Dụng Hòa nói:
- Cứ đến lăng Hoàng đế đã rồi nói sau. Ở đó có mấy chục cấm quân hộ vệ, lại thêm mấy người chúng ta ở đây nữa, có thể bảo vệ sự an toàn của Thánh Thượng.
Vương Khuê xoay người thi lễ với Triệu Trinh, nói:
- Thánh Thượng, xin di giá trước.
Triệu Trinh gật gật đầu, đi ra khỏi phòng với sự hộ tống của Vương Khuê, Địch Thanh. Lúc này bọn thị vệ đã tụ tập hai mươi người đến. Triệu Trinh thấy thế, cảm thấy an tâm một chút, nói:
- Chúng ta đến chỗ lăng tẩm Tiên đế đã.
Triệu Trinh vẫn một lòng muốn mạo hiểm binh qua của Thái Tổ, nhưng lần này lấy thân mạo hiểm, đã có ý hối hận rồi.
Vương Khuê nói:
- Lăng tẩm của Tiên đế không thể đi được!
Lý Dụng Hòa ngẩn ra, vội hỏi:
- Vì sao?
Vương Khuê lạnh lùng nói:
- Vì ta nghi ngờ có người sẽ gây hại cho Thánh thượng!
Lý Dụng Hòa nhíu mày:
- Ngươi nói ai?
Vương Khuê trầm giọng nói:
- Hôm nay sau giờ ngọ, ta có nhìn thấy một người xì xào bàn tán với Tiền Duy Tế, dường như đang bàn tính điều gì đó. Bây giờ cung Hiếu Nghĩa có cháy, Tiền Duy Tế lại chậm chạp chưa tới. Con trai của Tiền Duy Tế đắc tội Thánh Thượng, dù là chuyện cũ Thánh thượng bỏ qua nhưng Tiền Duy Tế chưa chắc đã không còn ý xấu trong lòng, cấu kết với người ngoài. Lửa lần này cháy to như vậy, mấy người Đỗ Phóng bây giờ còn chưa quay lại, chắc là đã gặp bất trắc rồi. Ta nghĩ chắc chắn là có người phóng hỏa để gây lộn xộn, che khuất tầm nhìn để thừa cơ gây hại cho Thánh thượng. Mà trong cung Hiếu Nghĩa này, nhất định đã có thích khách lọt vào rồi.
Lúc này Địch Thanh mới biết Vương Khuê cũng thật cẩn thận, thở phào một cái. Vương Khuê vung tay lên, bọn thị vệ hiểu được ý của anh ta liền bao vây lấy Lý Dụng Hòa. Triệu Trinh nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng nói câu gì. Lý Dụng Hòa thấy mọi người vây lại thì không hề hoảng hốt mà lạnh lùng hỏi:
- Cái người xì xào bàn tán với Tiền Duy Tế kia đương nhiên chính là ta sao?
Vương Khuê nói:
- Chính xác! Không biết ngươi có dám nói hết ra nội dung cuộc nói chuyện giữa ngươi và Tiền Duy Tế cho mọi người ở đây nghe không?
Lúc này, lửa lớn càng lớn hơn, tất cả các cung nhân, cung nữ cung Hiếu Nghĩa đều chạy đi cứu hỏa. Có một người vội vã chạy tới, nhìn thấy bọn thị vệ và Triệu Trinh thì vui mừng nói:
- Thánh thượng….
Vương Khuê quát:
- Đứng ở bên ngoài, không được đến gần, nếu không sẽ giết không luận tội!
Người nọ ngẩn ra, vội hỏi:
- Ty chức là Phó sứ Trang Biệt cung Hiếu Nghĩa, trong cung có cháy, ty chức tìm khắp nơi không thấy Tiền Đại nhân đâu nên đến để hộ giá!
Vương Khuê dặn dò:
- Trang Phó sứ, ngài dẫn mọi người trong cung cố gắng khống chế thế lửa. Nếu có người lạ lui tới thì cần bẩm báo ngay.Về phần hộ giá Thánh thượng, ta sẽ có trách nhiệm.
Trang Biệt thấy Vương Khuê đằng đằng sát khí, không dám làm trái, liền vội dẫn người đi cứu hoả. Triệu Trinh ở bên nhìn thấy, trong lòng lo sợ. Diêm Văn Ứng đã quát lên:
- Vương Khuê, ngươi thật to gan! Thánh thượng ở đây, ngươi dám tự mình làm chủ?
Vương Khuê ngẩn ra, xoay người quỳ một gối xuống nói:
- Thánh Thượng, thần được Thánh Thượng khen ngợi mới đạt được vị trí như hiện nay, chỉ muốn hộ vệ Thánh thượng an toàn, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Xin Thánh thượng hãy tin tưởng thần.
Ánh mắt y sáng quắc, tràn đầy sự khẩn thiết. Triệu Trinh nhìn rồi quay sang phía Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi thấy thế nào?
Địch Thanh bước ra khỏi hàng, nói:
- Thần và Vương Khuê có cùng ý nghĩ. Lúc này cháy trong cung là chuyện nhỏ, hộ vệ Thánh Thượng an toàn là chuyện lớn. Lời nói của Vương Khuê rất có lý. Thần cũng cảm thấy Lý Dụng Hòa rất khả nghi.
Thấy Triệu Trinh tràn đầy kinh ngạc, Địch Thanh lại nói ra chuyện có người đi qua trạm kiểm soát của Lý Dụng Hòa, tiếp cận cung Hiếu Nghĩa. Hắn vốn định nói ra thêm chuyện nhìn thấy Lý Thuận Dung ở trên núi ra nữa, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên kìm nén suy nghĩ này.
Địch Thanh lại nói tiếp:
- Nếu Thánh thượngkhông tin thì có thể hỏi Trương Ngọc.
Trương Ngọc bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, lời nói của Địch Thanh là thật.
Như lửa dữ giữa trời quang, ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi đề phòng của mọi người đều nhìn vào Lý Dụng Hòa. Vẻ măt Triệu Trinh trầm như nước nói:
- Lý Dụng Hòa, ngươi có thể cho ta một lời giải thích được không?
Lý Dụng Hòa quỳ gối xuống, lo lắng nói:
- Thánh thượng, thần đối với Thánh thượng luôn trung thành. Chẳng lẽ Thánh thượng lại không tin thần?
Vương Khuê lạnh lùng nói:
- Biết người biết mặt khó biết lòng. Ngươi đừng có đánh lừa dư luận. Tiền Duy Tế bây giờ đang ở đâu? Hôm nay ngươi đã nói gì với Tiền Duy Tế?
Lý Dụng Hòa quay đầu nhìn phía Vương Khuê, quát:
- Vương Khuê! Thánh thượng đối đãi ngươi không tệ. Bây giờ đang lúc nguy hiểm, ngươi không lo lắng cho sự an nguy của Thánh thượng mà chỉ muốn nội chiến, thật sự khiến ta thất vọng!
Vương Khuê nói:
- Muốn trừ bên ngoài phải trừ bên trong trước. Muốn hộ vệ Thánh thường thì trên dưới cần một lòng. Nếu bên trong có phản đồ thì làm sao có thể bảo toàn được? Thánh thượng, nếu như người này không nói ra chân tướng thì thần xin Thánh thượng hãy hạ chỉ bắt anh ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...