Địch Thanh phát hiện có người núp trong bụi hoa thì trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, lại quay trở về trước điện.
Trương Ngọc thấy làm lạ bèn hỏi:
- Huynh quay lại làm gì đó? Tốt bụng định trực thay ta sao?
Địch Thanh hạ giọng nói lại điều hắn vừa mới phát hiện. Trương Ngọc cũng trở nên căng thẳng, thấp giọng hỏi:
- Là ai được cơ chứ? Lẽ nào lại là thích khách?
Địch Thanh hạ giọng nói:
- Không rõ lắm, nhưng bây giờ không nên làm kinh động đến Hoàng thượng. Ngươi cẩn thận một chút…
Địch Thanh đang định đi tìm Vương Khuê thảo luận, cánh cửa phòng mở ra, Triệu Trinh nói:
- Địch Thanh, ngươi vào đi, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.
Triệu Trinh đứng ở trước cửa, hai hàng lông mày nhăn lại.
Địch Thanh hơi kinh ngạc nhưng vẫn đi vào căn phòng, thấy bên trong căn phòng bài trí rất giản dị, màu trắng là cơ bản, có một sự ảm đạm. Triệu Trinh ngồi xuống chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói:
- Không cần đa lễ, ngồi đi.
Địch Thanh mặc dù theo Triệu Trinh có vài ngày, vẫn còn chưa hình thành thói quen thi lễ. Lần này nghe thấy Triệu Trinh đề cập đến mới hơi tỉnh ngộ, trước mặt hắn chính là Hoàng đế. Nhưng Địch Thanh nhìn thế nào vẫn thấy vị Hoàng đế này rất không giống.
Triệu Trinh sau khi thấy Địch Thanh ngồi xuống thì thở dài nói:
- Trẫm thật không giống một Hoàng đế. Trẫm thậm chí có lúc còn cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi.
Địch Thanh vội hỏi:
- Thánh Thượng quá khiêm nhượng. Người...người. ..
Vốn định nói mấy câu ca tụng công đức, nhưng công lao đó đều là của Thái hậu, Địch Thanh không đành lòng lừa gạt Triệu Trinh nên đành im lặng.
Triệu Trinh không để ý đến sự khó xử của Địch Thanh, nhìn cây nến đỏ đang cháy, nói lẩm bẩm:
- Địch Thanh, trẫm rất cô đơn. Trẫm từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng, lấy một người phụ nữ mình không yêu, cả ngày nghe bốn từ" Thái hậu không cho phép! ", lại chịu sự trói buộc của mấy lão thần mục nát đó. Địch Thanh, ngươi là người bạn đầu tiên của trẫm đo.
Địch Thanh có chút thấy được sủng ái mà lo sợ, mặt toát mồ hôi nói:
- Thần hổ thẹn không dám nhận.
Thật sự là hắn có chút xấu hổ, bởi vì cho tới nay, hắn toàn là bắt chẹt Triệu Trinh.
Triệu Trinh nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, nếu trẫm tự mình chấp chính, chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi. Trẫm tuyệt đối không nuốt lời.
Địch Thanh vâng vâng nói:
- Thánh Thượng cất nhắc rồi.
Trong lòng hắn nghĩ, Hoàng đế Trọng Trinh này không biết còn có thể làm Hoàng đế được bao lâu nữa? Nếu chẳng may Thái hậu tự mình chấp chính thì chỉ sợ mình sẽ không được trọng dụng mà còn bị rơi đầu. Ta và ngài cộng lại sợ cũng chẳng chống lại được một đầu ngón tay của Thái hậu ấy chứ..
Triệu Trinh thở dài, đứng lên đi tới đi lui trong phòng, giơ tay lên vẽ vẽ trong không trung:
- Nếu trẫm tự mình chấp chính, làm một minh quân thiên cổ, sửa đổi những thói xấu của Đại Tống, chấn hưng uy thế quốc gia Đại Tống, dẹp loạn Bình Tây Bắc, thu phục mười sáu châu U Vân, thống nhất thiên hạ, học theo Tần Hoàng Hán Vũ, giống như Thái Tổ vậy, vó ngựa đi khắp thiên hạ. Địch Thanh, nếu như trẫm cầm quyền, thì chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi. Nếu trẫm là Hán Vũ Đế thì ngươi chính là Hoắc Khứ Bệnh đánh Hung Nô. Nếu Trẫm nếu là Đường Thái Tông thì ngươi chính là Lý Tĩnh diệt Đột Quyết!
Địch Thanh thấy Triệu Trinh dõng dạc, vẻ mặt đầy hưng phấn thì thầm nghĩ hãy còn sớm, còn chưa tới lúc nằm mơ đâu. Nhưng lúc này, Địch Thanh làm sao mới có thể nói ra mấy câu mất hứng được chứ?
Triệu Trinh đột nhiên ngừng lại bước chân, thở dài một hơi nói:
- Nhưng Trẫm có khả năng tự mình chấp chính sao?
Địch Thanh sau một lúc lâu mới nói:
- Thánh Thượng là thân tử của Thái hậu...
Triệu Trinh lẩm bẩm nói:
- Trẫm thật sự là con ruột của Thái hậu sao? Vậy tại sao Thái hậu lại đối tốt với Triệu Doãn Thăng hơn trẫm? Có rất nhiều chuyện, Thái hậu thà rằng nói với Triệu Doãn Thăng, chứ không nói với trẫm.
Địch Thanh không kìm nổi cười lên:
- Quan hệ giữa Thánh Thượng và Thái hậu cả thiên hạ đều biết, làm sao mà sai được chứ?
Dưới ánh nến, Triệu Trinh sắc mặt âm trầm bất định, đột nhiên nói:
- Địch Thanh, ngươi có còn nhớ, trong Tập Anh Môn, trẫm đã từng nói có việc muồn cầu ngươi không?
Địch Thanh gật đầu nói:
- Xin Thánh Thượng cứ dặn dò.
Triệu Trinh đi tới, cầm lấy tay Địch Thanh. Địch Thanh có chút lúng túng, nhưng không giãy ra, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay Triệu Trinh đầy mồ hôi lạnh. Lại nhìn vào hai tròng mắt của Triệu Trinh, dường như cũng có ý kinh hãi.
- Địch Thanh, lần này trẫm đến lăng Vĩnh Định, cầu tiên đế phù hộ cho ta được tự chấp chính là một chuyện, cầu tiên đế phù hộ cho Thái hậu bình an là chuyện thứ hai. Tuy nhiên, trẫm còn muốn làm một chuyện thứ ba nữa. Chuyện này ngươi nhất định phải giúp trẫm.
Địch Thanh thấy sắc mặt Triệu Trinh xanh mét, thì cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cười lớn nói:
- Là chuyện gì vậy?
Mặc dù bốn bề vắng lặng, Triệu Trinh vẫn quay đầu nhìn lại rồi mới nói nhỏ:
- Trẫm muốn vào căn phòng bí mật để quan tài của tiên đế để lấy một thứ đồ.
Địch Thanh giật mình nói:
- Muốn lấy vật gì? Việc này...không ổn đâu.
Hoá ra bái tế Chân Tông, chỉ cần cử hành nghi thức ở Hiến Điện ở bên trong nghĩa trang là được rồi. Nhưng nếu như muốn nhìn quan tài của Chân Tông thì phải đến Huyền Cung ở dưới ngầm.
Địch Thanh dù chưa từng đến lăng Vĩnh Định nhưng cũng biết các cơ quan bên trong Huyền Cung để di thế của Hoàng đế vô cùng nhiều. Đó là vì muốn phòng bị người ngoài đến quấy nhiễu di thể của Chân Tông. Nhưng Triệu Trinh lại muốn đi vào Huyền Cung đó? Đó là chuyện khiến người ta nghe xong cũng phải kinh sợ.
Triệu Trinh vô cùng lo lắng nói:
- Bất kể như thế nào, trẫm nhất định phải đi, tiên đế chắc chắn phù hộ trẫm. Nói cách khác...
Ông ta không nói tiếp nhưng sắc mặt tái nhợt, nắm chặt lấy tay Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi nhất định phải giúp trẫm, trẫm cầu xin ngươi. Chuyện này mà thành thì trẫm và ngươi chính là huynh đệ sinh tử, không bao giờ vứt bỏ.
Tâm tư Địch Thanh rối bời. Thấy sự sợ hãi trong lời cầu khẩn của Triệu Trinh, nghĩ đến mối giao tình trước đây, nghĩa khí của hắn dâng lên, cắn răng nói:
- Được rồi, thần nguyện nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
Triệu Trinh thấy Địch Thanh nhận lời, mặc dù trong mắt còn có ưu sầu, nhưng đã thở phào một hơi, thấp giọng nói:
- Được lắm. Có câu nói này của ngươi trẫm cũng có chút vững vàng rồi. Địch Thanh, ngươi lui ra đi. Đến lúc đó trẫm sẽ tìm ngươi. Chuyện này tuyệt đối không được để cho người khác biết.
Sau khi Địch Thanh rời khỏi phòng của Triệu Trinh thì trong lòng đầy nghi hoặc. Rốt cuộc là Triệu Trinh muốn lấy vật gì quan trọng đây? Tự ý vào Huyền Cung Chân Tông không phải là chuyện nhỏ. Triệu Trinh làm sao dám chắc được việc có thể đi vào cơ chứ?
Trương Ngọc thấy Địch Thanh cõi lòng đầy tâm sự, thấp giọng nói:
- Địch Thanh, không sao chứ?
Địch Thanh muốn nói lại thôi, nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Trinh bèn lắc đầu nói:
- Không có gì, Thánh Thượng đang phiền lòng mà thôi.
Lại nghĩ đến chuyện có người ẩn nấp trong bụi hoa, hắn liền cau mày nói:
- Trương Ngọc, ta đi trước tìm Vương Khuê hỏi một chút, ngươi ở đây canh gác cẩn thận.
Trương Ngọc gật đầu nói:
- Huynh cũng cẩn thận đó.
Địch Thanh trở về chỗ gần bụi hoa, nhìn lại xung quanh, thấy có một con đường kéo dài đi ra. Hắn đi theo con đường nhỏ đó, đi được không xa, chợt nghe thấy ở chỗ tối có người nói khẽ:
- Sùng Đức.
Địch Thanh trả lời:
- Thiên Hòa.
Hoá ra qua thời gian giao ca, nhóm cầm vệ lại thay đổi một lần khẩu lệnh. Hành động này của Vương Khuê có ý nghĩa là hao tổn tâm huyết, chỉ là đề phòng người bên ngoài đục nước béo cò. Từ phía sau cây có một người đi ra, khuôn mặt ngăm đen, nói năng thận trọng, đó chính là thị vệ Lý Dụng Hòa bên cạnh Triệu Trinh. Lý Dụng Hòa hỏi:
- Địch Thanh, ngươi đến đây làm gì?
Địch Thanh hỏi ngược lại:
- Huynh có thấy có người đi qua đây không?
Vẻ mặt Lý Dụng Hòa có chút mất tự nhiên, lảng ánh mắt đi nói:
- Không có.
Địch Thanh thấy ánh mắt Lý Dụng Hòa chớp sáng, kiểu như nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng trầm xuống, cảm giác Lý Dụng Hòa có chút kỳ lạ thì bèn nói tránh đi:
- Ở ngoại vi của huynh là ai đang trực?
Lý Dụng Hòa trả lời đơn giản:
- Vương Khuê.
Địch Thanh nói:
- Ta đang có việc muốn tìm Vương Khuê. Chỗ này nhờ cả vào Lý huynh rồi.
Lý Dụng Hòa gật gật đầu, lắc mình về phía sau cây. Địch Thanh sải bước rời đi, đi đến nơi mà Lý Dụng Hòa không thể nhìn thấy được thì lắc mình ẩn sau một tảng đá lớn, lặng yên nhìn về phía Lý Dụng Hòa. Một hồi lâu sau, không thấy động tĩnh của Lý Dụng Hòa, Địch Thanh trong lòng nghi hoặc, đang định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy có người lén lút đi qua, trong lòng Địch Thanh kinh sợ, chuyển người sang mặt bên khác của tảng đá lớn, tay giữ lấy chuôi đao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...