- Vậy thì…chàng hãy cẩn thận nhé.
Dương Vũ Thường cẩm tay Địch Thanh, không phản đối, nhẹ giọng nói:
- Chàng hãy nhớ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì muội luôn ở bên cạnh chàng.
Địch Thanh chậm rãi gật đầu:
- Ta nhớ. Bất kì lúc nào cũng đều có nàng chăm sóc ta, quan tâm ta. Ta cũng muốn được chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp.
Dương Vũ Thường nắm chặt tay Địch Thanh, khóe miệng điểm một nụ cười ngọt ngào,
- Muội biết điều đó ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy chàng. Địch đại ca, chẳng biết tại sao từ sau lần đầu tiên nhìn thấy chàng muội đã không thể quên được. Phải chăng đây chính là duyên phận.
Nói xong Vũ Thường ngượng ngùng cúi đầu nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Địch Thanh không buông.
Địch Thanh cảm động, nói hết sức nhẹ nhàng:
- Từ sau khi ta nhìn thấy nàng, ta cũng luôn nhớ về nàng. Mấy năm nay ta bị mọi người hiểu lầm, lại buồn bực trong người. Khi đó nàng nói hộ cho ta vài câu, ta đều ghi nhớ trong lòng. Cũng vì mấy câu nói đó mà ta không sao quên được nàng. Nhưng có nằm mơ ta cũng không ngờ lại được gặp lại nàng. Không ngờ, cuối cùng nàng lại thích ta.
Dương Vũ Thường nói:
- Vậy chúng ta coi như giống nhau rồi. Chàng hỏi ta sao ban nãy lại khóc đúng không? Thật ra hồi bé ta vẫn thường hay ăn cua, lúc đó toàn do mẫu thân ta tự tay làm, ta vẫn còn nhớ như in. Trước đây ta cũng chỉ vô tình nói thích ăn cua, không ngờ chàng vẫn nhớ. Ta nhìn thấy chàng cầm cua, tự nhiên lại nhớ tới mẫu thân, cũng muốn nói cho mẫu thân biết một câu, vì thế mà không nén được lòng.
Địch Thanh nói
- Nàng muốn nói gì với mẹ?
Đôi mắt Dương Vũ Thường rưng rưng lệ nhưng miệng lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn nói với mẹ, “Mẹ à! Mẹ cứ yên tâm, cuối cùng con cũng đã tìm được người yêu thương con như mẹ. Chàng ấy tên Địch Thanh! ’
Dương Vũ Thường nhìn Địch Thanh âu yếm, với vô vàn ý tứ nhưng không cần phải nói ra bằng lời.
Địch Thanh run người, nắm chặt tay Dương Vũ Thường mà nhẹ giọng nói:
- Vũ Thường…
Dương Vũ Thường nhẹ nhàng đáp lại:
- Địch đại ca….
Hai người nhìn vào mắt nhau đều thấy được sự quan tâm thương yêu trong đó. Gió bắc mặc dù lạnh, nhưng ánh nến ở sảnh sáng như mùa xuân, ấm áp khiến hai người cảm thấy không cần phải nói quá nhiều. Những lời nói đường mật cũng đã thừa, bởi bọn họ đã hiểu được nỗi lòng của nhau.
Nhìn nhau thật lâu, Địch Thanh bỗng dưng nhớ tới một chuyện, liền hỏi:
- Nếu nàng vẫn nhớ chuyện khi còn nhỏ, chả nhẽ lệnh đường chưa bao giờ kể về chuyện của lệnh tôn sao?
Dương Vũ Thường lắc lắc đầu, lấy từ trong lòng ra nửa miếng ngọc bội đưa cho Địch Thanh nói:
- Đây là di vật của mẫu thân, có thể là do cha muội để lại.
Mặt phải của miếng ngọc bội chạm rồng, phía sau khắc phượng cực kì tinh xảo. Chỉ nhìn qua là biết của gia đình giàu có.
Địch Thanh nói:
- Sao lại chỉ có nửa miếng? Có lẽ sau khi lệnh tôn và lệnh chia cách sợ sau này sẽ khó nhận được, nên lưu lại làm tin.
Nhìn thấy miếng ngọc, trong lòng Địch Thanh cũng dâng lên mối đồng cảm, nói:
- Vũ Thường! Nàng yên tâm, cho dù có thề nào đi chăng nữa, chỉ cần lệnh tôn vẫn còn, ta sẽ nhất định tìm ra ông ấy.
Dương Vũ Thường ngần ngơ nhìn Địch Thanh, một lúc lâu sau mới nói:
- Miếng ngọc bội này chính là của mẫu thân để lại cho ta. Nhưng khi bà để lại cho ta cũng không nói gì. Bà chưa bao giờ nhắc tới phụ thân ta. Trước khi bà lâm chung chỉ nói ‘ Vũ Thường, mẹ không mong muốn con sẽ tìm được cha con, chỉ mong con tìm được người đàn ông thật lòng với con. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần bình an hạnh phúc.’ Vì thế mẹ ta mong cha dượng chăm sóc cho ta nhưng để ta tự lựa chọn vị hôn phu. Cho đến nay miếng ngọc bội này có phải là bằng chứng gặp mặt của cha mẹ ta hay không thì ta cũng không biết.
Dương Vũ Thường nói đến đây, âm thanh trở nên nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, giống như những hạt ngọc bị đứt dây đang rơi xuống vậy.
Địch Thanh thầm nghĩ, “mẹ của Vũ Thường chắc hẳn đã bị chồng mình lừa gạt, vì thế mới thương tâm, cho tới khi chết cũng chỉ hi vọng con gái sau này sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Nhưng từ miếng ngọc bội này, có thể thấy gia đình Vũ Thường chắc hẳn phải giàu có. Hừ! Người vừa có tiền có thể thì như thế nào nhỉ? Bọn họ có tất cả duy chỉ không có tình cảm mà thôi. Đương nhiên, có khả năng cha mẹ của Vũ Thường bắt buộc phải chia li, mới để lại miếng ngọc bội làm vật chứng. Nhưng tại sao cha của Vũ Thường vẫn chưa xuất hiện. Còn một khả năng là cha của Vũ Thường đã chết. Đương nhiên không thể nói điều này cho nàng nghe được.” Thấy Vũ Thương đau lòng như thế, Địch Thanh rút ra một chiếc khăn lụa màu xanh da trời đưa cho nàng lau nước mắt.
Dương Vũ Thường khóc một lúc, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều. Thấy chiếc khăn lụa đó chính là chiếc khăn nàng đã băng bó cho Địch Thanh khi hắn bị thương, liền hỏi:
- Hóa ra chàng vẫn giữ nó cơ ah?
Địch Thanh nói:
- Đây là vật nàng tặng, sao ta có thể vứt đi được?
Hắn rung đùi đắc ý nói:
Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư. (Mộc qua người tặng ném sang,
Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. ) Nàng tặng ta chiếc khăn lụa đó, ta trả lại bằng những con cua.
Dứt lời hắn ôm lấy Vũ Thường, khóe miệng nở một nụ cười.
Dương Vũ Thường đột nhiên bừng tỉnh, cười nói:
- Được thôi, chàng châm biếm ta là con cua, xem ta có dám đánh chàng thành cây mộc qua không?
Nói xong nàng nhẹ nhàng buông tay đám vào ngực hắn. Địch Thanh duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Vũ Thường khiến cho cả hai người gần nhau trong gang tấc, Địch Thanh cảm nhận được hơi thở của Dương Vũ Thường thì không kìm nén được ý loạn tình mê. Khuôn mặt Dương Vũ Thường đỏ ửng, mắt hơi hơi nhắm lại. Địch Thanh bạo gan, hôn lên má nàng, chỉ cảm thấy làn môi mình như đang hôn lên ngọc, làm cho tim hắn đập thình thịch. Dương Vũ Thường ừm một tiếng, rồi lại nép vào lòng Địch Thanh, tỏ vẻ thẹn thùng. Cả hai người tâm đầu ý hợp, chỉ mong giờ phút này kéo dài mãi mãi.
Một lúc lâu sau, Dương Vũ Thường cầm miếng ngọc bội đó đưa cho Địch Thanh, lẩm bẩm nói:
- Địch đại ca, nửa miếng ngọc bội này, chàng giữ lại đi. Cha ta tuy bỏ mẹ ta mà đi, nhưng ta biết, chàng vĩnh viễn không bao giờ xa rời ta. Chỉ mong chàng và ta mãi mãi không bị chia lìa.
Địch Thanh nắm chặt tay Dương Vũ, nói một cách kiên định:
- Được! Trên thế gian này, nàng và ta mãi mãi không rời xa nhau.
Dương Vũ Thường cảm thấy ấm áp, không còn mong muốn gì hơn nữa. Địch Thanh lại nhìn nửa miếng ngọc bội, thầm nhủ “cha của Vũ Thường rút cuộc là ai? Cho dù thế nào, nhất định ta cũng phải tìm được cha cho nàng, để không phụ tình cảm của nàng dành cho ta.”
Rất nhiều việc nói nghe có vẻ dễ, nhưng làm mới khó. Thoáng cái đã tới cuối xuân, chim chóc bay lượn khắp nơi. Địch Thanh vì Dương Vũ Thường tìm cha nhưng vẫn chưa có đầu mối. Cũng may Dương Vũ Thường cũng thấu hiểu lòng người, chỉ khuyên Địch Thanh cứ thuận theo tự nhiên.
Người con gái si tình đó đã trao trọn trái tim của mình cho Địch Thanh, không cầu vinh hoa phú quý nơi hắn mà chỉ mong hắn luôn được bình an.
Mấy ngày nay, việc làm ăn của Dương Niệm Ân rất thuận lợi, khiến lão cảm thấy rất thoải mái, không những không ngăn cản việc Địch Thanh tới thăm Dương Vũ Thường, mà ngược lại còn hi vọng hắn sẽ tới thường xuyên. Dương Niệm Ân không biết nhiều đến bối cảnh của Địch Thanh, nhưng có thể nói khiến cho cả Hoàng đế cũng phải động lòng thì lão đối với Địch Thanh cũng hết sức hài lòng. Hơn nữa trước khi lâm chung Dương mẫu cũng muốn sau này Dương Niệm Ân sẽ không làm khó con gái mình. Trong lòng Dương Niệm Ân cũng biết Địch Thanh là người mà Dương Vũ Thường lựa chọn, mà hắn cũng có được vài phần bản lĩnh, nên cũng có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Có một ngày, Địch Thanh vừa mới vào trong cung thì Diêm Văn Ứng đã tìm đến, lạnh lùng nói:
- Địch Thanh! Thánh thượng đang đợi ngươi.
Không biết vì sao, Địch Thanh luôn cảm thấy Diêm Văn Ứng có chút thái độ thù địch đối với mình. Lẽ nào trước đây do hắn nói não của gã bị ván cửa kẹp lại, mới khiến gã đâm ra thù hận? Nhưng nhìn đi nhìn lại, hắn vẫn cảm thấy đầu Diêm Văn Ứng bị cửa kẹp càng kinh khủng hơn rồi.
Khi đến trước mặt Triệu Trinh, không để cho hắn kịp thi lễ, Triệu Trinh đã nói:
- Miễn lễ! Địch Thanh! Gần đây có bao nhiêu người của bát đại cấm quân mới tham gia ban trực?
Địch Thanh tính toán, đáp:
- Có khoảng ba mươi hai người
Triệu Trinh lẩm bẩm nói:
- Cũng gần đủ rồi.
Ánh mắt của y vừa cổ quái, lại vừa như lo lắng.
Địch Thanh cảm thấy hơi run hỏi:
- Gần đủ rồi là thế nào ạ?
Triệu Trinh nói:
- Trẫm chuẩn bị cải trang vi hành, vì thế cần các ngươi hộ giá. Địch Thanh! Ngươi sẽ đi cùng ta chứ?
Địch Thanh hơi giật mình nói:
- Thánh thượng thân thể ngàn vàng, chỉ e muốn đi không phải là chuyện dễ dàng.
Triệu Trinh tươi cười lên tiếng có chút gì đó mỉa mai:
- Mọi việc đều đã có thái hậu, ta có đi hay không, có gì khác biệt đâu? Địch Thanh! Ngươi lệnh cho bọn họ chuẩn bị đi.
Lần đầu tiên Địch Thanh mới thấy Triệu Trinh dứt khoát như vậy. Hắn biết mình không thể ngăn được, đành phải đi thông báo cho một nhóm người. Triệu Trinh thấy Địch Thanh rời đi, đi đi lại lại trong cung một lúc lâu, thấy Diêm Văn Ứng còn đang đứng thẳng bên cạnh liền nhíu mày nói:
- Văn Ứng! Trẫm muốn tới lăng tẩm của tiên đế trước, ngươi có chủ kiến gì không?
Vẻ mặt Diêm Văn Ứng không giấu được sự đau khổ nói:
- Địch Thanh nói mặc dù không dễ nghe nhưng quả thực không hề sai. Thánh thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể rời khỏi kinh thành một cách dễ dàng được? Thần chỉ e…thái hậu không cho phép.
Triệu Trinh tức giận nói:
- Thái hậu không cho phép? Thái hậu không cho phép. Trẫm đã từng này tuổi rồi mà phải nghe nhiều nhất chính là câu thái hậu không cho phép đó. Đầu óc ngươi chẳng lẽ đúng như Địch Thanh đã nói, bị cánh cửa kẹp vào đầu sao? Sao không vì trẫm mà nghĩ kế ra khỏi cung?
Sắc mặt Diêm Văn Ứng tái nhợt, vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào nữa. Gã theo Triệu Trinh đã nhiều năm rồi, nhưng lần đầu tiên mới thấy Triệu Trinh tức giận như thế. Đúng lúc đó, có cung nhân vội vàng đến tâu:
- Thánh thượng, Bát vương gia cầu kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...