Nghe bốn câu này rất ăn khớp hợp vần, không giống như Địch Thanh bịa đặt lung tung, Thánh công tử cũng có chút khâm phục Địch Thanh, liền mở lời tán dương:
- Không ngờ ngươi cũng văn võ song toàn đó?
Địch Thanh nói khoác mà không biết ngượng nói:
- Tất nhiên.
Quay qua nhìn Trương Diệu Ca đang đánh đàn, Thánh công tử đột nhiên lấy tay gõ bàn, hòa theo nhịp điệu mà ngâm:
- Yêu yêu thảo trùng, địch địch phụ chung, vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung. Diệu Ca tiểu thư đánh đàn rất hay, khó có được khúc ý như tuyết, ẩn có nét xưa.
Gã có nghiên cứu về âm luật, bên xướng bên hoạ, cực kỳ ăn ý. Trong lúc đàn hát, gã thầm nghĩ: “Không biết Trương Diệu Ca đang nhớ ai, có phải là Địch Thanh hay không?”
Trong mắt Trương Diệu Ca hiện lên vẻ kinh ngạc, cổ tay khẽ vạch, dư âm chưa dứt đã dịu dàng cười nói:
- Thánh công tử tài hoa bất phàm, thiếp thân bội phục.
Thánh công tử thầm kêu xấu hổ, vừa định khiêm tốn vài câu thì Trương Diệu Ca quay qua nói với Địch Thanh:
- Địch quan nhân, trên tay ngài là vật gì thế, có thể cho thiếp thân xem được chăng?
Địch Thanh thấy người ta lễ độ, không nỡ từ chối, vừa đưa vừa nói:
- Chỉ là một miếng ngọc mới mua mà thôi.
Trương Diệu Ca nhận lấy ngọc bội, nhìn một lúc rồi nói: "Ngọc này đẹp thật, hoa văn xanh như sóng, sắc vàng như hoa, vết ngấn như lệ. Trước đây, thiếp chỉ gặp một miếng ngọc giống thế, gọi nó là Nhãn Nhi Mị (mắt xinh), đáng tiếc đã mất rồi. Địch quan nhân, ngài thật tinh tường.
Nàng vừa khen vừa vuốt ve miếng ngọc không ngừng, rõ ràng cực kỳ yêu thích nó.
Thánh công tử thầm nghĩ tên tiểu tử Địch Thanh này không biết có chỗ nào hay mà làm cái gì cũng được con gái thích. Mình phong lưu phóng khoáng, đẹp trai nhiều tiền, sao Trương Diệu Ca không khen mình vài câu? Tiền mua miếng ngọc này là của mình đó.
Thấy Địch Thanh đứng đờ ra, Thánh công tử lấy tay huých Địch Thanh:
- Ngươi cũng nên nói vài lời đi chứ.
Thánh công tử có ý ra hiệu Địch Thanh tặng miếng ngọc này cho giai nhân, không ngờ Địch Thanh lại nói:
- Trương cô nương, cô xem xong chưa? Miếng ngọc này trả lại cho tại hạ nhé?
Địch Thanh thấy sắc trời đã muộn, vì nóng lòng đến gặp Dương Vũ Thường nên thúc giục.
Thánh công tử thiếu chút nữa đạp cho Địch Thanh một đạp. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Trương Diệu Ca, Thánh công tử vội hỏi:
- Địch huynh, chẳng phải khi nãy huynh mua nó với giá hai lượng bạc sao? Ta trả huynh hai lượng coi như là tiền mua lại miếng ngọc này để tặng cho Diệu ca cô nương, ý của huynh thế nào?
Địch Thanh lắc đầu:
- Bao nhiêu tiền cũng không bán!
Thánh công tử còn định nói thêm, Trương Diệu Ca đã chìa cánh tay thon thả đưa miếng ngọc ra:
- Địch quan nhân, ngài cất ngọc đi.
Địch Thanh cầm lấy miếng ngọc:
- Diệu Ca cô nương, tại hạ còn có việc, chào cô nương.
Trương Diệu Ca buồn bã nói:
- Địch quan nhân không thể ở thêm chút nữa sao? Thực ra, thiếp...
Nàng chưa nói xong, Địch Thanh đã ngắt lời:
- Tại hạ còn có chuyện quan trọng, không thể chậm trễ.
Thánh công tử ở bên cạnh liền lên tiếng:
- Tại hạ thì không bận việc gì.
Trương Diệu Ca thở dài:
- Thiếp thân cũng mệt rồi. Liên Nhi, tiễn khách.
Thánh công tử cũng đành thở dài thườn thượt, ngượng ngùng đi theo Địch Thanh xuống lầu.
Tiễn mọi người xuống lầu xong, lúc đi lên lại, Liên Nhi phẫn nộ nói:
- Tiểu thư, tên Địch Thanh này thật kiêu ngạo phách lối, tiểu thư muốn giữ hắn lại, vậy mà hắn không chịu ở lại.
Trương Diệu Ca gẩy đàn tính tình tinh mấy tiếng, tiếng đàn chưa dứt nàng đã nói:
- Địch Thanh ở lại hay không cũng không sao, ta vốn định dò la chút tin tức về Quách Tuân từ Địch Thanh, nhưng ta cảm thấy có lẽ hắn cũng không biết gì về Quách Tuân đâu. Bất Không này thật phiền toái, e rằng y sẽ còn đến tìm ta.
Liên nhi thấp giọng hỏi:
- Sao chúng ta phải sợ y?
Trương Diệu Ca chỉ tiếp tục đánh đàn, khe khẽ thở dài, nhưng tiếng đàn không còn tình cảm, không còn sức sống nữa, mà ngược lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Sau khi xuống lầu, Thánh công tử tức giận nói:
- Địch Thanh, ngươi ngu hết chỗ nói. Trương Diệu Ca thích miếng ngọc này, sao ngươi không tặng cho nàng đi?
Địch Thanh cau mày:
- Ta còn thích bạc đó, ngươi có sao không tặng cho ta?
Thánh công tử hơi kinh ngạc, chưa kịp trả lời, Địch Thanh nói tiếp:
- Ngươi nợ ta chức Tán Trực và Vũ Kỵ Úy đấy, nhớ trả cho ta! Người sống ở kinh thành, điều quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, ta chờ tin tức của ngươi.
Nói xong, chàng nghênh ngang rời đi.
Thánh công tử định gọi Địch Thanh lại, không ngờ có người đột nhiên xông tới. Lý Dụng Hòa vẫn luôn trầm mặc, trông thấy vậy liền ngăn ở trước mặt Thánh công tử, quát hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Người này mỉm cười, nhìn thẳng vào Thánh công tử:
- Ấn đường của vị công tử này sinh đen, e rằng sắp tới sẽ gặp tại nạn đổ máu.
Thánh công tử rùng mình, nhận ra người tới là người vừa từ Trúc Ca lâu đi xuống. Địch Thanh biết người này, nhưng gã thì không biết.
Diêm tiên sinh quát lớn:
- Nói hươu nói vượn, ngươi là ai?
Hai tay người này kết ấn, mỉm cười đáp:
- Tiểu tăng pháp danh Bất Không!
Thánh công tử ngạc nhiên, nghẹn lời:
- Ngươi… ngươi là Bất Không?
Hai mắt Bất Không nhìn chăm chú vào đôi mắt Thánh công tử, hỏi:
- Công tử biết tiểu tăng sao?
Thái độ của hắn đối với Thánh công tử không ngờ còn nhã nhặn hơn so với Lưu thái hậu. Giọng nói dù vẫn oang oang như tiếng bạt, nhưng đã thu bớt ngạo khí.
Thánh công tử lắc đầu:
- Ta chưa từng gặp ngươi.
Rồi y bỗng dưng nhớ tới điều gì đó:
- Ta nghe nói đại sư liệu chuyện như thần, lẽ nào ta thật sự có nguy hiểm sao?
Đôi mắt Bất Không thoáng hiện vẻ quỷ dị rồi thoắt cái biến mất, thở dài:
- Tiểu tăng gặp được công tử, nhất định có duyên. Mới vừa rồi thấy công tử tại Trúc Ca lâu, đã cảm thấy Thánh công tử có nạn trên người, nên mới đứng chờ ở bên ngoài.
Diêm tiên sinh vừa sợ vừa giận:
- Tên phiên tăng này, nói năng lung tung. Thánh công tử sao có thể gặp nạn chứ?
Bất Không lắc lắc đầu:
- Nếu vị tiên sinh này không tin, tiểu tăng xin cáo từ.
Hắn xoay người định đi, nhưng bị Thánh công tử kéo lại. Vẻ mặt Thánh công tử lạ lùng, trong mắt cũng hiện vẻ hoảng sợ không yên, khàn giọng:
- Cao tăng đừng đi, ta tin ngài mà, mong ngài giúp đỡ tìm cách phá giải.
Bình thường Thánh công tử luôn ung dung, nhưng giờ phút này vẻ mặt lại rất lo âu, tin tưởng lời Bất Không nói là thật. Có thể thấy gã quả thực có điều khúc mắc, nếu không cũng sẽ không trở nên như vậy. Diêm tiên sinh và Lý Dụng Hòa nhìn nhau, mặt ai cũng đầy ưu sầu...
Địch Thanh thì không có gì phải lo âu như Thánh công tử, thân thể bay bổng, cảm giác nhẹ tựa chim yến đi đến ngõ Mạch Kiết. Thánh công tử xin được chức quan cũng tốt, xin không được cũng chẳng sao, miếng ngọc này vẫn là tấm chân tình trong lòng hắn. Có đôi khi, quan chức và kim tiền há có thể sánh được với chân tình.
Đến trước cửa son Dương phủ, Địch Thanh cúi đầu nhìn lại trang phục của mình. Hắn cảm thấy hơi mặc cảm, thầm nghĩ nếu có người mở cửa thì mình làm sao mở miệng đây? Chần chừ một chút, hắn đi đến chỗ cửa hông mà lần trước đã vào. Gõ cửa, nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, Địch Thanh hơi thất vọng. Sau một hồi lưỡng lự, hắn vừa chuẩn bị rời đi, bất chợt cửa hông vang lên tiếng kẽo kẹt, rồi mở ra.
Nguyệt nhi nhô đầu ra khỏi cửa, nói:
- Chỉ là một cánh cửa mà cũng làm khó được ngươi sao?
Địch Thanh xấu hổ nói:
- Tôi cũng không thể phá cửa đi vào. Nguyệt nhi cô nương, tiểu thư nhà cô có nhà không?
Nguyệt nhi gật gật đầu:
- Có, nhưng có chút vấn đề.
Địch Thanh sốt ruột hỏi:
- Nàng vẫn chưa khỏe sao?
- Ngươi nghĩ có thể khỏe nhanh thế sao?
Nguyệt nhi bĩu môi rồi nói tiếp:
- Nàng đột nhiên bị cảm lạnh đã mấy ngày rồi, vẫn chưa khỏe được. Nhưng bây giờ chuyện khó không phải là bệnh, mà là chuyện khác, phải xem ngươi có thể giúp đỡ hay không?
Địch Thanh lập tức nói:
- Núi đao biển lửa, tuyệt không chối từ!
Rốt cuộc Nguyệt nhi cũng nở nụ cười:
- Không uổng công tiểu thư nhà ta quan tâm ngươi như thế, đi theo ta.
Nói xong liền dẫn Địch Thanh vào cửa hông, đi thẳng tới tiền đường. Địch Thanh không hiểu hỏi:
- Nguyệt nhi cô nương, chúng ta đi đâu thế?
Nguyệt nhi đáp:
- Đi gặp lão gia nhà ta.
Địch Thanh cả kinh, dừng bước:
- Gặp lão gia nhà cô?
Nguyệt nhi nhíu mày hỏi:
- Sao thế, chẳng lẽ ngươi cứ muốn lén lén lút lút với tiểu thư nhà ta cả đời sao?
- Không phải vậy, nhưng mà gặp ngay lúc này thì ta chưa chuẩn bị chút gì cả.
- Đợi ngươi chuẩn bị ư? Có thể chuẩn bị ra chức Đại tướng quân, Tiết Độ Sứ không?
Địch Thanh cười khổ trả lời:
- Không thể.
Nguyệt nhi nguýt một cái rồi nói:
- Vậy không được, nếu ngươi không có cách gì chuẩn bị tốt hơn thì trước mắt chỉ có hai điều có thể thuyết phục lão gia nhà ta chấp nhận ngươi.
Địch Thanh khiêm tốn:
- Mời cô nương nói.
- Điều kiện đầu tiên là chân thành, ngươi nhất định phải làm cho lão gia nhà ta biết ngươi cực kì chân thành với tiểu thư nhà ta.
- Cái... chân thành… này tôi có!
Nguyệt nhi thấy bộ dạng lúng túng của Địch Thanh thì cười khúc khích, tiếp tục vừa đi về phía trước vừa nói:
- Có hay không, phải đến lúc đó mới biết được. Điều kiện thứ hai là ngươi phải làm cho lão gia nhìn thấy ngươi là người có bản lĩnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...