Sáp Huyết

- Mẫu thân, huynh ấy...đi...đi thật rồi, không bao giờ...trở về…nữa. Con biết, biểu hiện của huynh ấy lúc đó đã nói cho con biết hết thảy. Mẫu thân, lúc đó con rất muốn nói rằng, con muốn phiêu bạt khắp chân trời góc bể với huynh ấy, nhưng con làm sao có thể? Con đành phải trơ mắt nhìn huynh ấy rời đi. Trong khoảnh khắc đó, mẹ có biết trái tim con tan nát rồi không... Mẫu thân, con không cầu gì cả, chỉ cầu mong mẹ ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho huynh ấy…bình an...

Trong lúc nghẹn ngào khôn xiết, nàng cảm thấy có bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc, liền xoay người ôm lấy, thút thít:

- Tiểu Nguyệt...

Rồi đột nhiên cảm giác không phải, nàng lập tức buông tay lùi bước, nhìn thấy là Địch Thanh, thân hình yêu kiều của nàng loạng choạng mấy cái, như thể sắp ngất xỉu.

Lần này thì Địch Thanh đã có thể mấp máy bờ môi, run rẩy nói:

- Ta...

Nghe cô gái bày tỏ tấm lòng, hắn đã sớm xúc động khó tả, tuy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thốt nổi một từ nào. Cô gái kêu nhỏ một tiếng, lại nhào vào lòng Địch Thanh. Hai người ôm chặt lấy nhau, không nói thêm lời nào. Có lẽ ở trong lòng hai người bây giờ không lời còn giá trị hơn ngàn lời, im lặng còn giá trị hơn cả nói!

Bóng tối vắng lặng hiền hòa, trong không khí phảng phất mùi hương thơm dìu dịu. Địch Thanh ôm lấy thân thể ấm áp và mềm mại trong lòng, nhất thời không biết thân đang ở nơi đâu, nhất thời quên tất cả vinh nhục xót xa.

Không biết qua bao lâu, cô gái nhẹ nhàng đẩy Địch Thanh ra, thụt lùi hai bước, mặt lộ vẻ thẹn thùng hỏi:

- Không phải huynh đã đi rồi ư? Sao còn trở về đây? Tiểu Nguyệt, em đang ở đâu?

Cô gái thầm nghĩ, Địch Thanh tuyệt đối không có can đảm đến đây một mình, nhất định là do nha đầu Tiểu Nguyệt ấy dẫn đến.

Ngoài cửa không có ai trả lời, nàng đỏ mặt, vân vê góc áo nói:

- Địch Thanh...huynh...

Địch Thanh áy náy:

- Huynh...thật không biết nói gì nữa, huynh không biết muội đối với huynh như thế, nếu sớm biết...

Thấy đôi mắt trong trẻo như nước biếc của nàng đang nhìn mình, Địch Thanh nhấc tay định vả vào mặt.

Cô gái dịu dàng nắm chặt lấy bàn tay Địch Thanh, nhỏ giọng:

- Muội biết huynh nhất định có điều khó nói.

Địch Thanh đột nhiên phát hiện rằng, mọi chuyện đã không cần phải giải thích gì nữa, nàng chẳng những có dung mạo thoát tục mà còn khéo hiểu lòng người.


Hắn cảm khái:

- Nhưng dù cho huynh có chuyện gì khó nói đi chăng nữa, cũng không nên đối xử với muội như vậy.

Nước mắt nàng lăn dài từ vành mắt xuống khóe miệng tạo thành một đường cong mỹ lệ:

- Huynh nghĩ rằng, dù có nói cho muội đi nữa thì cũng vô dụng thôi, trái lại càng làm cho muội thêm khó xử, đúng không?

Trước đây, Địch Thanh quả thực nghĩ như thế nên thở dài:

- Lúc đó huynh chỉ muốn trả thù, tưởng rằng không thể lui được nữa nên mới nghĩ đến sau khi ra tay sẽ rời khỏi kinh thành, từ nay về sau lưu lạc nơi chân trời góc bể. Dĩ nhiên...cũng có thể bỏ mạng nơi đầu đường, kết cục là cái chết.

Thân thể mềm mại của nàng khẽ run, đôi mắt xinh đẹp nhìn Địch Thanh hỏi:

- Vậy bây giờ thì sao?

Địch Thanh cười khổ:

- Bây giờ suy nghĩ lại, một số việc dường như vẫn có thể nhẫn nhịn được.

Cô gái khẽ khàng nói:

- Đúng vậy, trên đời này có một số việc, ban đầu nhìn thì khó mà nhẫn nhịn, nhưng sau này ngẫm lại, cũng không đáng một nụ cười. Địch Thanh, huynh hãy hứa với muội, sau này làm việc gì cũng phải nghĩ kỹ nhé?

Địch Thanh không chút do dự nói:

- Huynh hứa với muội!

Nàng nở nụ cười tươi tắn, rồi thân hình bỗng loạng choạng, đưa tay xoa trán.

Địch Thanh vội vàng đỡ lấy nàng:

- Muội sao thế?

Cô gái nói:

- Muội...không sao cả.


Lúc này Địch Thanh mới chợt nhớ Nguyệt nhi có nói nàng đang sốt, liền ân cần dặn dò:

- Nếu muội cảm thấy không khỏe thì trở về nghỉ ngơi đi.

Nàng vốn định gật đầu nhưng rồi mặt lại ửng đỏ, lắc đầu:

- Không, muội vẫn còn muốn ngồi đây một chút nữa, huynh ngồi cùng muội được không?

Địch Thanh không nỡ từ chối liền gật đầu đồng ý. Hắn quay đầu nhìn linh vị, trông thấy bên trên có khắc "Hiển (1) tỷ Dương môn Bạch thị linh vị", thầm nghĩ: “thì ra nàng họ Dương”.

Nàng thấy Địch Thanh nhìn linh vị, thầm thì:

- Đó là linh vị của vong mẫu (2).

Địch Thanh nghe vậy, kính cẩn thi lễ thật sâu với linh vị kia, trong lòng mặc niệm: “Bá mẫu, tại hạ Địch Thanh, may mắn gặp gỡ lệnh thiên kim, chỉ cầu người phù hộ nàng bình an hạnh phúc, Địch Thanh được nàng xem trọng, nhất định không phụ thâm tình của nàng.”

Nhiều năm qua, tinh thần Địch Thanh sa sút, buồn bực không vui, đột nhiên biết được tình cảnh của nàng cũng giống như hắn, lại còn thâm tình với hắn đến thế thì sớm đã không kềm lòng được. Nhiều ngày quanh quẩn ở ngõ Mạch Kiết, Địch Thanh không ngờ rằng tình ý đã sớm đâm chồi trong lòng.

Sau khi bái linh vị xong, Địch Thanh mới nhớ ra mình vẫn chưa hỏi tên nàng. Lúc trước thì ngượng ngùng, sau này thì mặc cảm, đợi đến khi quen nhau hơn thì lại sắp ly biệt, cần gì phải hỏi nữa? Cho nên đến bây giờ, Địch Thanh vẫn chưa biết tên nàng, trong sự ngọt ngào cũng mang theo ít nhiều áy náy.

Cô gái thấy Địch Thanh rất kính trọng với vong mẫu của mình thì trong lòng vui sướng, nhưng nhìn thấy hắn trầm tư nên hỏi:

- Huynh nghĩ gì thế?

Địch Thanh lắc đầu trả lời:

- Cũng không có gì, huynh đang nghĩ tới việc đến tận bây giờ mà vẫn chưa biết tên muội, cảm thấy có phần thất lễ quá.

Cô gái nhoẻn miệng cười:

- Thất lễ quá sao? Cũng không hẳn vậy đâu! Nhưng nếu mẹ muội còn sống, có lẽ sẽ nói rằng: “Vũ Thường à, sao con có thể quen biết nam nhân hồ đồ này chứ?”

Địch Thanh nghe cô gái hờn dỗi thì thẹn đỏ cả mặt, ngập ngừng:

- Hóa ra muội tên là Dương...


Hắn đang cân nhắc xem rốt cuộc tên nàng là Vũ Thường(Vũ: mưa) hay là Vũ Thường(Vũ: lông) hay là chữ gì khác thì đột nhiên nàng đứng dậy, nhẹ nhàng múa một điệu rồi nói:

- Chẳng lẽ huynh không biết 《 Nghê Thường Vũ Y Khúc 》(3) sao?

Nhìn điệu múa uyển chuyển của nàng, Địch Thanh cảm giác như đang chìm trong cõi bồng lai tiên cảnh, xấu hổ nói:

- Chưa từng nghe qua.

Cô gái dịu dàng cười nói:

- Khúc《 Nghê Thường Vũ Y》này vốn là tác phẩm mà Đường Huyền Tông tâm đắc nhất, lúc ấy có người làm thơ khen rằng,

'Thiên khuyết trầm trầm dạ vị ương,

Bích vân tiên khúc vũ nghê thường

Nhất thanh ngọc địch hướng không tẫn

Nguyệt mãn ly sơn cung lậu trường.'

Dịch:

Thăm thẳm cung trời đêm chẳng buông

Mây xanh tiên múa khúc Nghê thường

Một làn sáo ngọc dâng cao vút

Trăng trải non ngàn điệu vấn vương.

Mẫu thân của muội rất thích nhạc điệu cũng như lời bài thơ này, ban đầu định đặt tên muội là Nghê Thường, nhưng lại cảm thấy lộng lẫy qua mức nên về sau quyết định đổi thành Vũ Thường. Người nói: 'Con gái à, chất phác là Chân (bản tính tự nhiên), mẫu thân không chọn Nghê Thường mà lấy Vũ Thường để đặt cho con, Vũ trong vũ mao (lông vũ), Thường trong y thường (xiêm y), hy vọng con sau này không cầu xa hoa, chỉ cầu hạnh phúc vui vẻ. Con phải biết rằng, nhiều lúc hạnh phúc, bao nhiêu xa hoa cũng không mua được.

- Thì ra muội tên là Dương Vũ Thường, mẹ muội nói thật hay...

Trong đầu thì nghĩ: “Mình có thể được Vũ Thường xem trọng, đây đúng là bao nhiêu xa hoa cũng không mua được.”

- Đúng vậy, do đó khi đau buồn muội sẽ tìm mẫu thân khóc lóc kể lể, khi vui vẻ muội cũng sẽ đến đây thổ lộ ra hết. Muội biết bất kể muội có vui vẻ hay không, người lúc nào cũng kiên nhẫn nghe muội nói.

Vũ Thường nhẹ giọng nói.

Địch Thanh cố lấy can đảm:


- Vậy sau này bất kể là u buồn hay vui vẻ, muội cũng có thể nói với huynh.

Sóng mắt long lanh, Vũ Thường vui vẻ nói:

- Ừm.

Nàng khẽ ngáp một cái, rồi lấy tay che miệng. Địch Thanh thấy thế thì cười bảo:

- Muộn rồi đó, muội về nghỉ ngơi đi, hôm khác huynh lại tới thăm muội.

Vũ Thường lắc đầu:

- Muội chưa buồn ngủ.

Rồi nàng bỗng nảy ra một ý, cười nói:

- Muội kể cho huynh nghe nguồn gốc tên muội rồi, huynh cũng nên kể chuyện của huynh mới được.

Địch Thanh lúng túng đáp:

- Huynh nào có chuyện gì để kể chứ?

Vũ Thường không chịu buông tha:

- Huynh không kể, muội không cho huynh đi.

Địch Thanh cũng không nỡ đi, nhưng nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Vũ Thường thì thật không nỡ để nàng thức đêm nữa, đành trầm ngâm:

- Thật ra thì cũng không có chuyện gì để kể. Khi còn bé huynh ở Tây Hà, vì cha mẹ mất sớm nên huynh rất thích đánh nhau. Huynh ghét nhất là bị người khác xem thường, nhưng sau này huynh rốt cuộc hiểu ra, có lẽ số mệnh đã định trước huynh là kẻ bị người ta xem thường.

Vũ Thường an ủi:

- Vương hầu tương tương, ninh hữu chủng hồ (4). Địch Thanh, nếu huynh muốn được người khác xem trọng thì phải có chí khí mới được.

(1) Hiển: cách xưng hô tổ tiên một cách kính trọng.

(2) Vong mẫu: mẹ đã mất)

(3)《 Nghê Thường Vũ Y Khúc 》(《 霓裳羽衣曲 》 )

Khúc Nghê thường vốn là một Đại vũ khúc (hay Đại khúc) nổi tiếng vào thời kỳ nhà Đường (618 – 896), Trung Quốc. Đại khúc hiểu là tác phẩm nghệ thuật tổng hợp có quy mô lớn viết cho ca, múa và nhạc cụ.

(4) Vương hầu danh tướng không phải tự nhiên mà có, phải qua nỗ lực phấn đấu thì mới thành công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui