Cổ kiệu xa tít, Thường Ninh ngồi trong cỗ kiệu, trái tim cũng phập phồng đập theo cỗ kiệu.
Bức thư của Tào hoàng hậu đưa cho Địch Thanh rốt cuộc có cổ quái gì, tại sao Địch Thanh nhìn thấy bìa bức thư đó thì giống chấn động như thế?
Thường Ninh có chút hối hận, hối hận tại sao không xem trước nội dung của bức thư chứ? Nếu xem rồi, thì không cần lo lắng như vậy... Nhưng nếu xem rồi có lẽ càng lo lắng.
Cổ kiệu đó vào trong cung, Thường Ninh đã không thể chờ nữa nhanh chóng đi tới tẩm cung của Tào hoàng hậu. Ở ngoài cung chờ giây lát, có cung nữ ra nói, Tào hoàng hậu đi gặp Thánh Thượng, nói nếu Thường Ninh đến, xin cô chờ.
Thường Ninh nghe thấy có chút kinh ngạc, không kinh ngạc Tào hoàng hậu đi gặp Thánh Thượng, mà là lấy làm lạ tại sao Tào hoàng hậu biết cô tối nay sẽ đến tìm chứ? Ngồi trong điện, bốn vách tường đèn sáng chiếu làm trong điện có chút lạnh lẽo.
Có mấy phần ánh trăng theo khe cửa sổ khắc hoa đó lén chiếu vào, giống như muốn tranh không gian với ngọn đèn dầu.
Ánh tranh pha xuống, trong điện càng lộ rõ vắng lặng.
Thường Ninh theo ánh trăng nhìn qua, nhìn thấy một vầng trăng sáng tỏ treo ở chân trời, nhưng trong ánh trăng đó ẩn có bóng cây màu đen.
Trong truyền thuyết, ở đó có Ngô Cương phạt quế, có thỏ ngọc trộn thuốc, có Hằng Nga nhớ chồng. Truyền thuyết luôn là tốt đẹp, Thường Ninh trước kia cũng rất thích những truyền thuyết này. Nhưng hôm nay nhìn thấy luôn cảm giác dưới ánh trăng tròn tròn đó tựa hồ cũng đang ẩn chứa bí mật gì.
Tào hoàng hậu hình như cũng có bí mật, hơn nữa là một bí mật rất lớn.
Giữa lúc nỗi lòng đang loạn, nghe ngoài điện có cung nữ xì xào bàn tán. Thường Ninh tuy không muốn nghe, nhưng âm thanh đó vẫn truyền tới, có cung nữ nói:
- Hoàng hậu sao đi lâu như vậy, Trương mỹ nhân không biết thế nào rồi?
Thường Ninh hơi rét, cô biết mấy ngày nay Trương mỹ nhân cơ thể ngày một sa sút, Triệu Trinh cả ngày ở bên cạnh Trương mỹ nhân, chỉ sợ Trương mỹ nhân người không ổn rồi. Vốn không có cảm giác với Trương mỹ nhân, từ sau khi nghi ngờ Trương mỹ nhân hãm hại Địch Thanh, Thường Ninh càng không có nói chuyện với Trương mỹ nhân nữa. Nhưng vừa nghĩ tới nếu Trương mỹ nhân chết, chỉ sợ Triệu Trinh càng có ngăn cách với Địch Thanh, Thường Ninh rất là lo lắng.
Lại có cung nữ nói:
- Nghe người ta nói, Địch tướng quân về kinh rồi?
Thường Ninh nghe tới tên của Địch Thanh càng là lưu ý. Nghe một cung nữ khác nói:
- Địch tướng quân không những về cung rồi, ta còn biết tối nay ông ấy đã được Thánh Thượng triệu tới trong cung, nghe nói Thánh Thượng mừng công cho Địch tướng quân còn ban rượu mừng công cho Địch tướng quân.
Thường Ninh trong lòng chấn động, bỗng nhiên xông ra, nhìn cung nữ nói lời đó nói:
- Ngươi nói cái gì.
Nghe nói Thánh Thượng ban rượu, Thường Ninh không biết tại sao trái tim cứ nhảy thình thịch.
Cung nữ đó thấy sắc mặt Thường Ninh trắng bệch, kinh hãi nói:
- Công chúa, nô tùy nói Thánh Thượng bày rượu thưởng yến, mời Địch tướng quân vào cung rồi.
Thường Ninh vội la lên:
- Ở đâu?
Cung nữ thưa dạ nói:
- Văn Uyển các.
Thường Ninh nghe xong không kịp nói nữa, vội vàng một mạch chạy chậm, chạy về hướng Văn Uyển các. Gần tới trước các, thấy xung quanh có cấm quân canh giữ, Thường Ninh càng là kinh hãi, mới muốn vào các có người tiến lên nói:
- Trưởng công chúa, trong này không thể tự tiện xông vào.
Người ngăn cản đó lại là Khâu Minh Hào.
Thường Ninh quát:
- Ngươi bộ đầu của Khai Phong, muộn như vậy tới trong cung làm gì, chính là muốn tạo phản sao?
Sắc mặt Khâu Minh Hào không thay đổi, nói:
- Thần phụng chỉ hành sự? Xin trưởng công chúa quay về nghỉ ngơi.
Trong giọng điệu bình thản của y có tí băng lãnh thấu xương.
Thường Ninh tức giận nhìn Khâu Minh Hào nói:
- Ngươi tránh ra cho ta, nếu ngươi không tránh, thì hôm nay ta làm đầu ngươi rơi xuống đất.
Thường Ninh xưa nay bình tĩnh điềm đạm, nổi nóng như vậy, thật sự là chuyện hiếm thấy.
Thường Ninh bước chân lên trước, Khâu Minh Hào vốn muốn ngăn cản. Nhưng thấy đôi mắt Thường Ninh gần như muốn phát hỏa, trong lòng run sợ, thế là tránh sang một bên.
Thường Ninh tới trước các, thấy ngọn đèn thính đường sáng choang, quả thực Địch Thanh ngồi trong đường, ngồi đối diện Địch Thanh chính là đệ nhất thái giám trong cung Diêm Sĩ Lương.
Diêm Sĩ Lương đang đứng dậy bưng hai ly rượu đầy, Địch Thanh bưng ly rượu lên...
Thường Ninh thấy thế xông qua nói:
- Địch Thanh, rượu không thể uống.
Ma xui quỷ khiến cô xông tới trước mặt Địch Thanh, một tay cầm lấy tay Địch Thanh chỉ cảm giác trái tim đập mạnh lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Địch Thanh nhìn qua, chậm rãi hỏi:
- Công chúa, tại sao rượu này không thể uống chứ?
Thường Ninh giải thích không rõ, chỉ cảm giác trong lòng hoảng sợ. Thấy Diêm Sĩ Lương cũng nhìn qua, đột nhiên cắn răng, cướp lấy ly rượu trong tay Địch Thanh nói:
- Bởi vì ta muốn uống ly rượu này.
Cô nâng ly thì muốn uống hết!
Cô cũng không biết tại sao có manh động này, nhưng cô cam tâm tình nguyện.
Nghe được Triệu Trinh ban rượu cho Địch Thanh, ý niệm đầu tiên Thường Ninh nghĩ tới chính là... trong rượu có độc! Cô rõ ràng không tin ca ca, không tin ca ca càng ngày càng khó đoán đó. Địch Thanh có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này cô nói không nên lời.
Lúc rượu tới bên miệng, trong buồn bã cõi lòng cô còn mang phần ý vui, thậm chí cô hy vọng rượu này là có độc.
Cô không biết Dương Vũ Thường năm đó là như thế nào mới khắc ghi trong lòng Địch Thanh dấu vết khó xóa nhòa. Nhưng cô biết bất luận làm thế nào trong lòng Địch Thanh chỉ có một người Dương Vũ Thường. Cô vì Địch Thanh mà chết, nếu có thể lưu lại rõ ràng trong ký ức hắn, cô không oán không hận.
Một bàn tay đưa qua cầm lấy ly rượu, trong mắt Địch Thanh có ý chua xót, nói:
- Rượu này không thể uống.
- Tại sao không thể uống?
Thường Ninh ngơ ngẩn, hỏi là câu hỏi lúc nãy Địch Thanh hỏi.
Địch Thanh đang bưng chén rượu, nhìn Diêm Sĩ Lương nói:
- Ly rượu này vốn là cho Diêm đại nhân uống!
Sắc mặt Diêm Sĩ Lương đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên đứng lên, xém chút nữa ngã lăn xuống ghế. Gã không nói gì, nhưng sắc mặt của gã đã nói cho tất cả mọi người, gã muốn nói cái gì!
Ngoài các có hàn quang chớp động.
Địch Thanh vẫn đang bưng ly rượu, ánh mắt ném xa, trong đó có ý bi ai:
- Diêm đại nhân, xin dẫn ta đi gặp Thánh Thượng, ta có chuyện nói với ông ấy.
Trán Diêm Sĩ Lương mồ hôi nhỏ xuống, khàn giọng nói:
- Nói cái gì?
Quay đầu nhìn ra ngoài, ẩn có ý sợ hãi.
Địch Thanh thản nhiên nói:
- Ta rất lâu không có trò chuyện với Thánh Thượng rồi, ngài sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ta đâu.
Ly rượu đó đang cầm trong tay, Địch Thanh thở dài nói:
- Nếu ông không dẫn ta đi, vẫn có người có thể dẫn, ông suy nghĩ kỹ đi.
Hắn lời nói rất là bình thản, nhưng quyết tuyệt trong đó không chút nghi ngờ.
Diêm Sĩ Lương nhìn ly rượu trong tay Địch Thanh, cả người run rẩy không ngừng.
Địch Thanh thở dài, đã tới trước mặt Diêm Sĩ Lương, ly rượu trong tay đưa tới môi của gã. Diêm Sĩ Lương lui lại một bước, cuối cùng nói:
- Được, ta dẫn ngươi đi gặp Thánh Thượng.
Địch Thanh cười cười, lẩm bẩm nói:
- Kỳ thực ta biết Thánh Thượng vẫn đang đợi ta.
Diêm Sĩ Lương làm ra vẻ không có nghe thấy, có chút run rẩy đi ra Văn Uyển các. Địch Thanh theo sau lưng Diêm Sĩ Lương, Thường Ninh lại sau lưng Địch Thanh. Thường Ninh thấy ngoài các sớm có cấm quân canh gác, cho rằng những người này sẽ ngăn cản, không ngờ Khâu Minh Hào thấy Địch Thanh, Diêm Sĩ Lương đi ra, làm như không thấy.
Chỉ có sau khi đám người Địch Thanh đi qua, Khâu Minh Hào khoát tay, chúng cấm quân theo sau lưng Địch Thanh.
Mọi người lặng lẽ đi, trong cung có đèn sáng trưng, chiếu lên mọi người giống như u linh giữa đêm.
Đi tới trước đế cung, cung nhân cung nữ nhìn thấy trận chiến này đều là kinh hoàng bất an, nhưng thấy Diêm Sĩ Lương dẫn đường, không ai dám hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Diêm Sĩ Lương đứng trước cung bảo cung nhân vào trong thông truyền, không bao lâu Tào hoàng hậu lại từ trong cung đi ra. Thường Ninh cực kỳ kinh ngạc, thì thấy Tào hoàng hậu liếc nhìn Diêm Sĩ Lương, lại chuyển nhìn Địch Thanh nói:
- Địch tướng quân, Thánh Thượng mời tướng quân và Diêm Sĩ Lương vào nói chuyện.
Địch Thanh cười cười, cất bước vào điện. Thường Ninh mới định đi theo, nhưng bị Tào hoàng hậu kéo lại.
Trong đế cung lạnh ngắt, Triệu Trinh cô độc đứng trước giường, đối lưng với Địch Thanh. Trên giường đang nằm là Trương mỹ nhân, hai mắt nhắm hờ, cũng giống như ngủ say.
Triệu Trinh nhìn Trương mỹ nhân trên giường giống như đã hóa đá, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng dừng lại cũng không quay người, lạnh lùng nói:
- Trương mỹ nhân chết rồi.
Y dường như cực lực kìm nén bi thương, mới nói ra mấy câu nói bình tĩnh này.
Địch Thanh nhìn người con gái trên giường đó, trầm lặng không nói. Diêm Sĩ Lương đứng cách đó không xa, cả người run rẩy như lá rơi trong gió, trong mắt càng là chôn giấu hoảng sợ.
Dưới lớp bình tĩnh này rốt cuộc là sóng to gió lớn gì, ít có người đoán được.
- Trẫm thuở nhỏ thì không có tự do, cho dù sau khi đăng cơ cũng không tự do.
Triệu Trinh nhìn Trương mỹ nhân trên giườngtrong mắt có đau đớn sâu sắc:
- Trước đó có Thái hậu, sau có gia pháp tổ tông, sau lại phải môn đăng hộ đối. Trẫm thích Vương Như Yên, nhưng cô ấy gả cho người khác rồi. Trẫm không muốn lấy Quách hoàng hậu, nhưng cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh trẫm. Quách hoàng hậu chết rồi, thì là Tào hoàng hậu, vì cô ấy là con gái danh môn, văn võ bá quan đều muốn trẫm lấy nàng ấy làm hậu, cho dù Phạm Trọng Yêm cũng không ngoại lệ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...