Địch Thanh vào Xu Mật viện, đảm đương chức Xu mật phó sứ.
Địch Thanh dẫn binh nam hạ, bình loạn Mã Chí Thư.
Địch Thanh đã đến Kinh Hồ một chuyến, phát quân lệnh rộng, tuyển binh lính tinh nhuệ Kinh Hồ... Chiến Thần Đại Tống Địch Thanh phụng chỉ bình định Lĩnh nam, cấm quân sương quân chen lấn triệu tập, nội hơn một tháng, Địch Thanh đã tề tựu mười ngàn binh mã.
Tin tức truyền ra, Biện Kinh sôi trào, cả nước reo mừng.
Dân chúng cho rằng, Lĩnh Nam được cứu rồi, thiên hạ được cứu rồi.
Tuy nói Địch Thanh nhập chủ Xu Mật viện rất không hợp với gia pháp tổ tông Đại Tống, cũng làm văn thần trong triều chỉ trích. Nhưng bá tính không xem quy tắc gia pháp, chỉ cho rằng có thể làm thì được. Đừng nói Địch Thanh làm Xu mật phó xứ, cho dù làm Xu mật sứ, bá tính cho rằng không có vấn đề.
Từ sau khi Triệu Trinh phái Địch Thanh xuất binh, ngoại trừ sau khi tới thăm Trương mỹ nhân, ngay cả Tào hoàng hậu cũng ít gặp. Hôm nay thân ở hoàng cung, lại triệu Bàng Tịch vào gặp, hỏi chiến sự Lĩnh Nam
Trước khi Lĩnh Nam náo động, Triệu Trinh đã điều Bàng Tịch về kinh, bảo lão nhập chủ lưỡng phủ. Sau khi Địch Thanh xuất chinh, vì Bàng Tịch và Địch Thanh qua lại lâu nhất, lại hiểu quân sự, vì Triệu Trinh nghĩ Lĩnh Nam có chuyện quân tình, lập tức truyền Bàng Tịch. Sau khi Bàng Tịch thẩm duyệt, lựa chọn kỹ càng mới bẩm báo.
Triệu Trinh người ở trong cung, thấy ngoài cung tuyết đọng chưa tan, trên người hơi lạnh, trái tim cũng như trần trụi trong gió rét, rung động không ngớt. Mã Chí Thư làm loạn, sự việc quan trọng, Địch Thanh chỉ có thể thắng, không thể bại!
Bàng Tịch vào cung, không đợi thi lễ, đã được Triệu Trinh ngăn lại, ban thưởng ghế ngồi:
- Bàng khanh gia, khanh ở Tây Bắc, kết giao với Địch Thanh nhiều năm, nên biết Địch Thanh dụng binh thế nào. Hôm nay trẫm tìm khanh đến, chính là muốn hỏi xem lúc này Lĩnh Nam thế nào rồi?
Lại nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Người thiên hạ biết nhiều dũng của Địch Thanh, nếu là tác chiến, Địch Thanh nghĩ không phải sợ. Nhưng Trẫm chỉ sợ Mã Chí Thư âm hiểm, phái người dùng kế độc đối với Địch Thanh, vậy thật là khó lòng phòng bị. Mấy ngày trước trẫm phái người đi nhắc nhở Địch Thanh, không biết Địch Thanh nghe được đề nghị của trẫm không?
Bàng Tịch nói:
- Xin Thánh Thượng yên tâm, nhắc nhở của Thánh Thượng, sớm đã truyền tới tai của Địch tướng quân. Địch tướng quân xưa nay cửa đao hành tẩu, nhất định sớm đã đề phòng chuyện này.
Dừng lại một chút, Bàng Tịch nói:
- Tháng 10 năm ngoái Địch Thanh khởi binh, không cần binh sĩ Bắc Cương, dọc đường mộ binh, chủ yếu chiêu quân đội vùng ven Kinh Hồ tinh nhuệ, khắp nơi tích trữ lương thảo. Theo tin tức mới nhất, ngài ấy đã triệu tập được mười mấy ngàn binh mã... xem ra muốn tập trung lực lượng nhất quyết cao thấp với Mã Chí Thư.
Triệu Trinh không nhịn được nói:
- Trãm cũng biết một số phương pháp của Địch Thanh dụng binh. Sau chiến dịch trại Định Xuyên năm đó, thành Tế Yếu bị bao vây, Tây Bắc khẩn cấp, Địch Thanh chính là không theo khuôn mẫu chiêu binh, cũng là làm cách giống bây giờ, lấy khí thế bức bách đối thủ. Kết quả lúc đối địch, dọa tới mức quân Hạ không dám chiến, ép quân Hạ không thể xuất binh. Lần này, chắc là cũng làm cách như vậy sao?
Bàng Tịch do dự một chút mới nói:
- Về điều này, thần ngược lại đoán không ra. Nhưng Thánh Thượng nói không sai, từ sau khi Địch Thanh lãnh quân, quân nhân Biện Kinh, Kinh Hồ thậm chí Lưỡng Quảng, đều là sĩ khí dâng cao, lúc này Địch Thanh đã tới Quế Châu, cùng hợp binh với tri châu Dư Tĩnh.
Thì ra Gián viện Dư Tĩnh sau biến pháp thất bại nữa đường, cũng bị phái xuất kinh, lúc này thân là tri châu Quế Châu. Lưỡng Quảng binh loạn, nhiều châu huyện khó giữ được, chỉ có Dư Tĩnh vẫn đang dẫn binh vất vả chống đỡ, duy trì giữ lấy giang sơn Lĩnh Nam của Đại Tống.
- Vậy đánh rồi à?
Triệu trinh vội hỏi.
Bàng Tịch hơi do dự, lúc này mới nói:
- Sau khi quân Tống được Địch tướng quân xuất binh, dĩ nhiên đánh một trận với Mã Chí Thư.
Triệu Trinh chấn động, vội hỏi:
- Sao trẫm không có nhận được quân tình này? Tình hình chiến sự thế nào?
Bàng Tịch chậm rãi nói:
- Quân Tống đại bại.
Sắc mặt Triệu Trinh tái nhợt, thất thanh nói:
- Địch Thanh bại rồi?
Bàng Tịch lắc đầu nói:
- Không phải Địch Thanh chiến bại, sau khi Địch Thanh xuất kinh sớm truyền lệnh Quảng Tây, lệnh chúng tướng kiên thủ chờ viện. Nhưng Dư Tĩnh không nghe lệnh của Địch Thanh, tự tiện phái Kiềm hạt Quảng Tây Trần Thự xuất binh tiến công trạm dịch Kim Thành của quân Nông, bị Mã Chí Thư đánh cho đại bại.
Trong lòng thầm than tiếc, thì ra quân Tống biết Địch Thanh lãnh quân đến, nên đều cho rằng trận chiến này tất thắng, bởi vậy có không ít người có ý đoạt công. Trần Thự chủ động xuất kích Mã Chí Thư, tuyệt không vì giang sơn của Đại Tống, mà là vì tranh công lao, không ngờ lại bị Mã Chí Thư đánh bại.
Triệu Trinh vỗ bàn rồng, sắc mặt phẫn nộ nói:
- Những người này thật sự làm trái quân lệnh như vậy à? Địch Thanh thì sao, sao không chém bọn chúng?
Bàng Tịch lập tức nói:
- Sau khi Địch Thanh tới Quế Châu, đã tuân theo thánh chỉ, chém Trần Thự và ba mươi mốt tướng lĩnh thuộc hạ của Trần Thự.
Triệu Trinh ngơ ngẩn, y vừa nói chém Trần Thự, nhưng là lời nói tức giận, trong lòng vốn cảm thấy lúc này dụng binh, phải làm mọi người liều chết dốc sức, không thích hợp chém tướng trước trận. Nào ngờ Địch Thanh lại thủ đoạn hung hiểm như vậy, liên tiếp chém ba mươi mốt tướng Tống.
Nhưng lời đã nói ra, Triệu Trinh không thể thu lại, đành nói:
- Chém hay, chém hay!
Bỗng dưng nhớ tới điều gì, vội hỏi:
- Vậy Dư Tĩnh thế nào?
Y cũng sợ Địch Thanh cũng chém luôn Dư Tĩnh.
Bàng Tịch nói:
- Dư Tĩnh xin tội, nói Trần Thự đi ngược lại luật pháp, là ông ta quản chế không thỏa đáng, xin Địch Thanh giáng tội. Nhưng Địch Thanh nói, Dư Tĩnh vốn là văn thần, trách nhiệm quân lữ không nên tính trên người y.
Trong lòng thầm nghĩ:
“Địch Thanh biết tuy hắn có uy tín ở Tây Bắc, nhưng tướng lĩnh Lĩnh Nam không thể tuyệt đối nghe theo quản chế của hắn. Hiện giờ giết tướng lập uy, chính là dùng đầu của đám người Trần Thự đểđổi lấy trên dưới một lòng. Địch Thanh không trách Dư Tĩnh, rõ ràng là trong lòng có ý kính là bằng hữu năm đó của Phạm Công, ôi... loại người như hắn, lúc dụng binh thì áp dụng cùng lúc nhiều phương pháp ân uy, vốn là nhân tài lãnh quân hiếm thấy của Đại Tống. Nhưng thần chỉ sợ một trận này của hắn, thắng cũng tốt, bại cũng vậy, đều là khó tránh khỏi thị phi.”
Triệu Trinh thở dài một hơi nói:
- Địch Thanh nói cũng đúng, vậy lúc này tình nhìn thế nào?
Bàng Tích trả lời:
- Lúc Địch Thanh dẫn quân tới Quế Châu, Ấp La có thư truyền đến, nói bằng lòng liên kết với binh Tống cùng đánh quân Mã.
Triệu Trinh tinh thần chấn động, nói:
- Ấp La đồng ý xuất binh, vậy thì rất tốt, bọn họ có sứ thần đến không? Triều thần nói thế nào?
Bàng Tịch nói:
- Khi bá quan trong triều nghe được cái này, ngược lại cũng nghĩ giống như Thánh Thượng, nhưng... Địch Thanh đã cự tuyệt Ấp La.
Triệu Trinh nhíu mày, thầm nghĩ Địch Thanh làm như vậy, đã xem như là đại nghịch bất đạo. Địch Thanh sao có thể không thông qua triều đình, thì trực tiếp trả lời với Ấp La?
Nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Địch Thanh làm như vậy, nhất định có lý do của hắn.
Bàng Tịch gật đầu nói:
- Thánh Thượng anh minh, theo thần thấy, Ấp La muốn xuất binh, đơn giản là thăm dò hư thực và lòng tin của quân ta, Địch Thanh dâng thư nói, giả binh Ấp La lấy trừ nội cướp, khiếm khuyết rất lớn. Chỉ là một Mã Chí Thư tung hoành Lưỡng Quảng, nếu triều Tống không thể không ngăn chặn, còn muốn mượn tay người khác, một là sẽ đả kích lòng quân, hai là rất có thể dẫn sói vào nhà, chỉ sợ chưa bình định được Mã Chí Thư, ngược lại lâm vào trong trận chiến với Ấp La.
Triệu Trinh thở dài một tiếng nói:
- Địch Thanh nói rất đúng, trẫm may mắn được Bàng khanh gia nhắc nhở, không đến mức mắc phải sai lầm lớn, bây giờ Địch Thanh đang làm gì?
Bàng Tịch nói:
- Sau khi hắn chém đầu đám người Trần Thự, thì lập tức bái thần.
Triệu Trinh lại ngẩn ra, cảm thấy dụng ý Địch Thanh quả nhiên làm người ta khó thâm dò:
- Bái thần, lúc này bái thần gì?
Bàng Tịch nói:
- Địch Thanh nghe tin thành nam Quế Châu có một ngôi miếu vô cùng linh nghiệm, hắn dẫn thuộc hạ tới ngôi miếu cầu thần. Tại đó lấy ra một trăm miếng đồng tiền, cầu nguyện với thần linh, nếu bình định Lĩnh nam có thể thắng, một trăm miếng đồng tiền này rải ra rơi xuống đất, thì ứng toàn bộ mặt chữ hướng lên.
Triệu Trinh nghe vậy, chấn động, vội hỏi:
- Càn quấy, làm gì có khả năng này? Địch Thanh như vậy, nếu không thể thành công, chẳng phải sẽ làm lay động lòng quân sao?
Bàng Tịch nói:
- Nhưng Địch Thanh tung ra đồng tiền, quả thật là trăm mặt chữ hướng lên trên, lúc đó tất cả mọi người đều là không tin. Nhưng tin tức truyền ra ngoài, lòng quân đại chấn, tất cả binh lính đều tin lần này có thần linh tương trợ. Địch Thanh có thần thông vô thượng, nhất thời khí thế bừng bừng.
Triệu Trinh trầm lặng một hồi, đứng dậy đi qua đi lại hồi lâu, lúc này mới nói:
- Bàng khanh gia có tin thần không?
Không biết tại sao, y nhớ tới chuyện Hoàng Nghi Môn năm đó. Y vốn không tin thần, thậm chí y chán ghét nói chuyện thần linh. Năm đó là cha y cả nước tin thần, làm cho thực lực Đại Tống ngày một suy kiệt, nhưng năm đó đột nhiên Địch Thanh trở nên thần võ, liên tiếp giết ba người Lưu Tòng Đức, tới bây giờ vẫn để lại ấn tướng trong đầu Triệu Trinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...