Sáp Huyết

Hô hấp càng thêm khó khăn, lại dùng lực, phải dùng khí lực gấp đôi hơn trước.

Địch Thanh gần như kiệt sức, đột nhiên cảm giác được một đao vừa đào, trên tay bị hẫng, trong lòng vui mừng như điên, phía dưới đã hiện ra một lỗ tròn.

Một nguồn khí trong trẻo từ dưới vào, trong lành vô cùng.

Quách Tuân, Địch Thanh thở dài một hơi, tuy chưa thoát khỏi vây khốn, nhưng sau khi trong cái chết thoát nạn cảm giác cho dù không khí đó cũng là tươi ngọt phi thường.

Nếu phía dưới có hang động, bọn họ tuy chưa thoát khỏi vòng vây, nhưng tạm thời có thể không cần ngạt chết, tình cảm vui mừng trong lòng không cần nói cũng biết. Nghỉ ngơi chốc lát, Phi Tuyết nói:

- Đào ra rồi, tiếp tục đi rồi hãy nói.

Địch Thanh thầm nghĩ, phía dưới không biết tình hình gì, nhưng bất luận thế nào, cũng tốt hơn một chút so với tình hình trước mắt. Quách Tuân cũng nghĩ như vậy, hai người hợp lực, rất nhanh đào ra cái lỗ tròn có đường kính hơn một thước. Nhưng xung quanh lại là nham thạch, không thể rộng hơn.

Dưới cái lỗ tròn đó, tối đen giơ tay ra không thấy năm ngón, nhìn không rõ phía dưới là cái gì, như một con quái thú há to miệng, nhắm mắt mà ăn.

Địch Thanh hơi chút trầm ngâm đã nắm lấy đất vo tròn, ném xuống. Chỉ nghe thấy một tiết “chát” vang lên, có hồi ầm truyền ra. Địch Thanh nửa lo lắng nửa vui mừng, nói:

- Phía dưới không cao.

Hắn vui mừng là có thể tiếp tục dừng lại từ từ nghĩ kế, lo lắng là bây giờ càng ngày càng đi xuống, cuộc đời này phải chăng còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời không?

Quách Tuân lại nghĩ:

- Phía dưới không biết tình hình gì, nếu thật có thể có con đường tới mặt đất, vậy không thể tốt hơn. Tuy biết hy vọng này thực sự quá xa vời, nhưng lúc này tình hình không có xấu hơn. Không ngại nhìn thử hãy nói.

Nghĩ tới đây, nói:

- Ta đi xem thử.

Địch Thanh định ngăn lại, Quách Tuân đã nói:

- Ta không sao đâu.

Địch Thanh biết Quách đại ca suy nghĩ cho hắn, chỉ có thể thở dài nói:


- Vậy đại ca cẩn thận, chúng ta kiểm tra thử tình hình kỹ hơn nữa rồi đại ca hãy xuống.

Quách Tuân biết Địch Thanh muốn ổn thỏa, gật đầu đồng ý. Hai người lại vò mấy viên bùn đất vứt đi, kiểm tra phía dưới đều là thực địa, Quách Tuân cẩn thận nhảy xuống.

Địch Thanh tuy tìm hiểu là thực địa, nhưng vẫn có lo lắng, lúc thấy Quách Tuân rơi xuống trong lòng như treo ngược lên.

Chỉ nghe tiếng bước chân rất nhỏ rơi xuống, ngay sau đó còn có một loạt ánh sáng hơi yếu sáng lên, chính là Quách Tuân lấy dạ minh châu ra, ánh sáng đó bay nhanh dạo một vòng. Quách Tuân xác minh tình hình tất cả, thấp giọng nói:

- Địch Thanh, xuống đi, tạm thời không có sao.

Địch Thanh nghe vậy nhảy xuống, lại hô Phi Tuyết xuống theo.

Phi Tuyết ở cửa hang động do dự, cuối cùng vẫn nhảy xuống, mặt đất cách đỉnh hang có mấy trượng. Cuối cùng Địch Thanh yên tâm, chỉ giơ tay ôm Phi Tuyết, nhẹ nhàng buông xuống, trong đầu đột nhiên lại lóe lên ảo tưởng xuất hiện lúc ở Hương Ba Lạp, một nam một nữ quỳ bái lại, nói:

- Ta Đoàn Tư Bình... Đường Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng tử, đời đời kiếp kiếp, tình này không đổi.

Tại sao có thể như vậy?

Trong phòng tối, Địch Thanh trong lòng hoang mang, nhưng vẫn quan tâm tình hình lúc này, hỏi:

- Quách đại ca, xung quanh tình hình thế nào?

Hắn cảm giác được phòng tối có loại tươi mát của ẩm thấp, nhưng mông lung, nhìn không rõ lắm.

Trong giọng Quách Tuân hơi có kích động, lắc đầu nói:

- Đây là thạch động, hình như không nhỏ, ta vẫn chưa quan sát kỹ. Tạo hóa thần kỳ, dưới đất lại xuất hiện cái hang động, có thể là thật sự mạng không đến đường cùng?

Địch Thanh chua xót cười, thầm nghĩ cho dù lúc này vô sự, ba người không có lương thực không có nước, còn có thể kiên trì mấy ngày? Nhưng lúc này không muốn nói lời xui xẻo, vì Quách Tuân và Phi Tuyết, hắn cũng phải liều mạng đi tìm đường ra.

Quách Tuân đã ngồi xuống trước, nói:

- Nghỉ tạm một lát trước rồi hãy nói.


Kỳ thực Địch Thanh đã mệt mỏi không thể chịu nổi, nghe vậy đặt mông ngồi xuống chậm rãi điều khí, tranh thủ hồi phục mấy phần thể lực, sau đó sẽ tiếp tục kiểm tra truy cứu.

Phi Tuyết đứng ở đó một lát, đột nhiên đi về chỗ xa xa, Địch Thanh cả kinh, tung người tới bên cạnh Phi Tuyết, thấp giọng nói:

- Phi Tuyết, tình hình trong đây không rõ...

Nói còn chưa xong, thì thấy Phi Tuyết xoay người xuống, tay không móc hai cái xuống đất, lại túm lấy hai món đồ giống như củ cải, một đưa cho Địch Thanh, cái còn lại ném cho Quách Tuân nói:

- Hoàng tinh này có thể ăn.

Quách Tuân, Địch Thanh đều có ý vui mừng, cũng kinh ngạc linh tính này của Phi Tuyết, không ngờ có thể tìm được chút đồ ăn ở chỗ này.

Quách Tuân gạt bùn đất trên hoàng tinh, để cả vỏ cắn, chỉ cảm thấy vào miệng hơi đắng, nhưng phần nước trong đó không ít, tinh thần hơi phấn chấn.

Nhưng Địch Thanh không có cắn, giơ tay lại muốn đi tìm thử trong bùn đất. Phi Tuyết nhìn thấy tâm ý của Địch Thanh, lắc đầu nói:

- Không có đâu.

Quách Tuân ngẩn ra, cũng không ăn nữa. Địch Thanh ngưng nhìn Phi Tuyết một hồi, đột nhiên tay vừa dùng lực, hoàng tinh trong tay đã thành hai đoạn, đưa cho Phi Tuyết một nửa nói:

- Lúc ở trong sa mạc, bình nước của ta cô không uống một giọt, nhưng đây là đồ của cô, cô cũng nên ăn.

Phi Tuyết ngưng nhìn Địch Thanh hồi lâu, trong bóng tối con mắt sáng rạng ngời như vì sao lóe sáng ngày hôm đó.

Cuối cùng không có cự tuyệt, Phi Tuyết nhận lấy nửa hoàng tinh đó, nhẹ nhàng cắn, nói:

- Lúc nãy các ngài tận lực rồi, ta đi dò đường nhé.

Quách đem hoàng tinh đã cắn một cái đặt vào lòng, thầm nghĩ:

- Không biết còn có thể tìm được món đồ này không, bây giờ vẫn có thể chịu đói được, tới lúc thật sự không chịu được, có thể chia ra ăn cùng bọn họ, nói không chừng sức sống ngay sau đó.

Y không có lời nói gì hùng hồn, nhưng đối với Địch Thanh yêu quý giống như đệ đệ, đối với Phi Tuyết y càng là cảm giác khó nói nên lời, chậm rãi đứng lên:


- Đi thôi.

Địch Thanh cũng là ý này, nói:

- Đoàn người bây giờ trên một chiếc thuyền, cùng đi có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Phi Tuyết liếc nhìn Địch Thanh một cái, đột nhiên nói:

- Ngài không sợ thuyền này lật à?

Địch Thanh hơi giật mình, luôn cảm giác trong lời nói Phi Tuyết có chuyện, trầm lặng hồi lâu mới nói:

- Nếu lật cùng lật được rồi, chẳng lẽ.. còn có lựa chọn khác sao?

Phi Tuyết dời ánh mắt đi nhìn về chỗ tối đen thâm sâu khó lường, buồn bã nói:

- Ngài nói đúng.

Cô ấy hình như còn muốn nói gì, cuối cùng bước đi về phía trước, đi được hai bước nhìn xung quanh, nói:

- Bên phải là vách đá, tay trái có cửa động, ở đó khí ẩm rất nặng, chắc có nguồn nước.

Lúc nói, đã dời bước đi về bên trái.

Địch Thanh sớm biết Phi Tuyết trong bóng tối có thể nhìn thấy mọi vật, ngược lại không lấy làm kỳ lạ. Nhưng Quách Tuân rất là kinh ngạc bản lĩnh của Phi Tuyết, chau mày dường như nghĩ tới cái gì, chậm rãi đi theo Địch Thanh.

Địch Thanh ngay bên cạnh Phi Tuyết, nghe thấy Phi Tuyết lẩm bẩm nói:

- Trong này nếu có hoàng tinh, thì chứng tỏ có nguồn nước. Trong này sâu dưới lòng đất, với hơi nước ẩn chứa trong không khí này có thể thấy, nguồn nước dưới đất là phong phú, nhưng kỳ lạ là tại sao ta không có nghe thấy tiếng nước chứ?

Địch Thanh tạm thời không quan tâm nguồn nước, cũng không kìm được nghi hoặc trong lòng nữa, hỏi:

- Phi Tuyết, rốt cuộc là chuyện gì? Cô... có thể nói cho ta nghe thử không?

Hắn tới bây giờ trong đầu như tơ vò, đối với tất cả xảy ra ở Hương Ba Lạp như trong mộng, hắn sợ không hỏi nữa sau này không có cơ hội hỏi.

Phi Tuyết dừng bước lại, hỏi ngược lại:

- Cái gì xảy ra chuyện gì?


Địch Thanh trong lúc nhất thời không biết hỏi từ đâu, đột nhiên nhớ tới ảo cảnh trong Hương Ba Lạp, cảm giác được có gì không ổn, không yên hỏi:

- Lúc ta sắp bị hút tới quầng sáng đó nhìn thấy ảo cảnh, ở đó có một nam một nữ...

Quay đầu hỏi:

- Quách đại ca, lúc đó đại ca có nhìn thấy gì không?

Quách Tuân hơi run, chỉ là lắc đầu.

Địch Thanh lại nhìn qua Phi Tuyết, mượn ánh sáng của dạ minh châu trên tay Quách Tuân, hắn hoàn toàn nhìn không rõ vẻ mặt của Phi Tuyết.

Phi Tuyết không có nhìn Địch Thanh, chỉ là đang nhìn chỗ xa tối đen, chậm rãi đi, lạnh lùng nói:

- Một nam một nữ, là ai chứ?

Ngoại trừ trong Hương Ba Lạp có chút kêu gào thất thố ra, cô vẫn giọng điệu bình tĩnh phi thường không chút sợ hãi.

Không biết tại sao, Địch Thanh luôn cảm giác được dưới âm thanh gợn sóng không sợ hãi, ẩn chứa rung động hơi nhỏ, không giống gió thổi chuông gió, mà giống như tiếng nhạc mà thôi, run rẩy vẫn lưu lại ở dây đàn.

Địch Thanh do dự một chút mới nói:

- Là Đoàn Tư Bình và Đường Phi Tuyết.

Phi Tuyết dừng lại giây lát, nhanh chóng trở lại đi trước:

- Bọn họ là ai?

Địch Thanh trong lúc nhất thời không biết giải thích thế nào. Ảo cảnh người đàn ông đó rõ ràng chính là Địch Thanh hắn, tại sao phải mặc y phục vương giả, hơn nữa là Đoàn Tư Bình? Người con gái đối diện đó, tại sao không phải là Dương Vũ Thường, mà là Phi Tuyết... có lẽ nên nói là Đường Phi Tuyết?

Phi Tuyết họ Đường sao?

Địch Thanh nghĩ không rõ, chỉ có thể nói:

- Ta cũng khó có thể xác định, nhưng bọn họ... rất giống cô và ta... Phi Tuyết, đây là chuyện gì?

Phi Tuyết “ah” một tiếng, hỏi:

- Thì cứ cho giống ngài và ta, bọn họ sao rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui