Sáp Huyết

Phi Ưng mừng rỡ, mỏ chim ưng đã phá ánh đao, tiến quân thần tốc.

Tiếng “ầm” vang lên, Chiên Hổ xuất quyền, một người bay lên, miệng phun ra máu tươi.

Quách Tuân, Địch Thanh vẫn để ý động tĩnh phía dưới, thấy những người này vì lời cầu nguyện tự giết lẫn nhau, ngược lại không vội ra tay. Nhưng lúc thấy người đó bay lên, cho dù Quách Tuân cũng là trong mắt lấy làm kỳ lạ.

Người bay lên đó, chính là Thiện Vô Úy!

Người xuất quyền đó, lại là Chiên Hổ.

Chiên Hổ xuất thủ, lúc Thiện Vô Úy toàn lực đối phó Dã Lợi Trảm Thiên bản thân trống rỗng, một quyền đã đánh dưới sườn của Thiện Vô Úy. Trong tiếng “ầm” đó, lẫn chứa tiếng “đôm đốp” vang động, một quyền đó của Chiên Hổ, không biết đánh gãy bao nhiêu cọng xương sườn của Thiện Vô Úy.

Nắm quyền của đệ nhất cao thủ Tây Tạng, quả nhiên danh bất hư truyền.

Phi Ưng liếc xéo qua, trong mắt chấn động mạnh, nhất thời không dám tin vào mắt của mình.

Chiên Hổ thân là đệ nhất cao thủ Tây Tạng, si ngốc ngơ ngác, lại là thuộc hạ của Thiện Vô Úy, tại sao ngược lạ xuất quyền tấn công Thiện Vô Úy?

Giữa lúc tâm tư đại loạn, Dã Lợi Trảm Thiên trong tiếng hét phẫn nộ, động tác đột nhiên nhanh gấp bội. Phi Ưng vốn là ưu thế, giây lát lại rơi xuống thế hạ phong, chỉ nghe tiếng “đing” mỏ chim ưng của Phi Ưng đã bị đánh bay lên giữa không trung. Dã Lợi Trảm Thiên một tiếng gào to, đơn đao rời khỏi tay đâm vào bụng của Phi Ưng.

Phi Ưng lộn một vòng, dù là nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng lúc rơi xuống đất cũng là đứng không vững.

Hai tiếng “ầm ầm” vang lên, Thiện Vô Úy, Phi Ưng lần lượt té lên đất, thần sắc đau đớn. Trong mắt Thiện Vô Úy vẫn là khó có thể tin, giơ tay chỉ về hướng Chiên Hổ, khàn giọng nói:

- Ngươi... tại sao?

Lão không sợ Dã Lợi Trảm Thiên ra tay, chỉ là chưa từng nghĩ qua Chiên Hổ sẽ phản bội lão!

Chiên Hổ chậm rãi thu lại một quyền đánh ra, trên mặt chất phác đó, lộ ra nụ cười giễu cợt:


- Ông không biết sao?

Y lâu lắm không có nói chuyện đột nhiên phát ra âm thanh giống như lúc đẩy cửa, phát ra tiếng răng cưa của cột cửa.

Thiện Vô Úy nói giọng khàn khàn:

- Ngươi là Cốc Tư La phái đến?

Chiên Hổ phản bội lão, chỉ có một khả năng, nhưng lại rất không thể. Lão đã thu dưỡng Chiên Hổ từ trong hang hổ , lúc đó Chiên Hổ tuy tuổi không nhỏ, nhưng thoạt nhìn chỉ số thông minh chỉ như đứa trẻ ngây thơ.

Từ đó về sau Thiện Vô Úy vẫn thu dưỡng Chiên Hổ bên cạnh nhiều năm. Chiên Hổ cũng đối với lão trung thành và tận tâm, xưa nay làm việc chỉ nghe theo chỉ huy của một mình lão, cho dù Cốc Tư La cũng không thể khống chế Chiên Hổ.

Một người như vậy, làm sao có thể là do Cốc Tư La phái đến?

Chiên Hổ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Ta không phải Cốc Tư La phái đến giám sát ông, ông ấy chắc chắn vẫn rất tin ông.

Thấy mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc không hiểu, cuối cùng Chiên Hổ đứng thẳng sống lưng, nhô ngực lên, lạnh lùng nói:

- Ta là A Nan...

Thấy mọi người thần sắc khác nhau, Chiên Hổ lại bổ sung một câu:

- A Nan Vương, chính là A Nan Vương một trong Cửu vương thuộc hạ của Ngột Tốt...

Long Bộ Cửu Vương, bát bộ chí cao, long vương có dấu vết, A Nan vô phương!

Chiên Hổ chính là A Nan Vương.


Thiện Vô Úy lại phun ra một miệng máu, cuối cùng tỉnh ngộ:

- Ngươi chính là mật thám của Nguyên Hạo phái đến. Thì ra trước đây rất lâu Nguyên Hạo phái ngươi tiếp cận ta, muốn thâu tóm Thổ Phiên hả?

Chiên Hổ nhẹ nhàng thở dài, trả lời:

- Không sai.

Trong thần sắc của y không có vui mừng như điên sau đại thắng, ngược lại có phần tịch mịch của tuyết rơi.

- Ngột Tốt có chí thống nhất thiên hạ, không giống các ngươi theo đuổi lợi danh. Thật ra ông ta phái ta đến Thổ Phiên rất lâu, nhưng là muốn phá được Đại Tống, đánh bại Khiết Đan sau đó thuận thế thu phục Thổ Phiên, nhưng... ông ấy chết rồi...

Lúc Chiên Hổ nói tới mấy từ Nguyên Hạo chết rồi, mi mắt đã ươn ướt.

Mục Liên Vương già nua nghe tin Nguyên Hạo chết cơ thể chấn động đã quỳ xuống đất. Ai cũng đều nhận ra lão là thật lòng đau buồn về cái chết của Nguyên Hạo.

Cửu vương tuy chết có, phản bội có, nhưng rốt cuộc vẫn có người trung thành tận tâm với Nguyên Hạo. Người trong lòng có đại chí kia cho dù chết rồi vẫn có sức mạnh làm điên đảo chúng sanh!

Địch Thanh người ở chỗ cao, nhìn thấy biến hóa thế này cũng là kinh ngạc không thôi, đột nhiên nhớ tới lúc ở Thanh Đường, Nguyên Hạo rất nhanh biết hắn muốn kết minh với Thổ Phiên, lập tức phá bỏ minh ước với Đại Tống, cái này đương nhiên là Chiên Hổ thông truyền tin tức. Mà ở trong Thừa Thiên Tự Chiên Hổ như hổ điên công kích hắn muốn dồn hắn tới chỗ chết, đương nhiên không phải vì hắn phá hoại dàn tế Thừa Thiên, mà là muốn giết Địch Thanh hắn, loại trừ tai họa cho nước Hạ.

A Nan này, ẩn nhẫn kín đáo như vậy sao?

- Ngột Tốt chết rồi, ta ở lại Thổ Phiên cũng không có ý nghĩ gì. Chiên Hổ tịch mịch nói:

- Các ngươi đều muốn đến Hương Ba Lạp, ta liền theo các ngươi đến, một lưới bắt hết tất cả mọi người.


Y quá lâu không có nói chuyện, nói mấy câu sau dần dần lưu loát hẳn lên, nhưng ý tứ trong lời nói càng sâu thêm.

- Vô gian... vô gian... trong đầu Thiện Vô Úy có ánh sáng chớp động, kêu:

- Lúc Nguyên Hạo ở trong đại điện hô lên hai từ vô gian, chính là bảo ngươi xuất thủ tấn công ta?

Vừa nghĩ tới đây, Thiện Vô Úy sởn tóc gáy, lưng đã có mồ hôi.

Lúc đó Chiên Hổ cách lão gần nhất, không biết tại sao lại không có phát động?

- Ông sai rồi. Không phải Ngột Tốt bảo ta công kích, mà bảo ta thu tay lại., Chiên Hổ nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu nhìn về Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Ngột Tốt phái ta mai phục bên cạnh ông, phái La Hầu Vương mai phục bên cạnh Gia Luật Hỉ Tôn. Nếu không có Quách Tuân, các ngươi sớm chết ở điện Thiên Hòa rồi, Ngột Tốt cũng sẽ không thất bại.

Địch Thanh nhìn vẫn nhìn chằm chằm cảnh chém giết thảm thiết phía dưới, phản bội và trung thành, nhớ tới cảnh tượng điện Thiên Hòa lúc đó mà giật mình.

Lúc đó sau khi Dã Lợi Trảm Thiên chém Già Diệp Vương, quả thật đã tới bên cạnh Gia Luật Hỉ Tôn, còn Chiên Hổ ở bên cạnh Thiện Vô Úy, hai người này nếu là xuất thủ, Nguyên Hạo nhất định sẽ không bại.

Nhưng tại sao Nguyên Hạo muốn bắn Dã Lợi Trảm Thiên mũi tên đó, tại sao y lại bảo Chiên Hổ, Dã Lợi Trảm Thiên dừng tay?

Thiện Vô Úy đau đớn phản bác nói:

- Tới bây giờ ngươi còn muốn gạt ta? Kỳ thực các ngươi căn bản cũng muốn Nguyên Hạo chết, nên mới không ra tay.

Sắc mặt Chiên Hổ không thay đổi, nói:

- Ta cần gì phải gạt ông? Ý nghĩa của “vô gian”ông nên rõ nhất...

Trong mắt Thiện Vô Úy có sự sợ hãi, lão quả thật rất rõ dụng ý của “vô gian”, Nhưng lão thật sự không rõ tại sao cuối cùng Nguyên Hạo hét ra hai từ “vô gian”.

Chiên Hổ nói:

- “Vô gian” vốn tiếng Phạn, được gọi là A Tỳ. Các ngươi thấy trong này là tiên cảnh, nhưng trong mắt Ngột Tốt nơi này kỳ thực chính là địa ngục a tỳ, rơi xuống địa ngục chịu khổ vĩnh viễn không ngừng. Ngột Tốt biết mình không được rồi, do đó lệnh bọn ta trong này một lưới bắt các ngươi, loại đau khổ này, chẳng phải càng là thoải mái hay sao?


Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy, trong lòng đều có ý thống khổ.

Nguyên Hạo quả nhiên đủ độc, còn có gì làm người ta thất vọng hơn thất bại trong gang tất lúc sắp thành công ngược lại tặng tính mạng? Nếu Nguyên Hạo thật là ý niệm này, vậy thì lời nguyền sau khi y chết chắc chắn đã được A Nan Vương thực hiện.

Thiện Vô Úy trong lòng vẫn có không hiểu, cắn răng nói:

- Ta không tin ngươi nói, nếu Dã Lợi Trảm Thiên trung thành với Nguyên Hạo, vậy tại sao Nguyên Hạo muốn bắn Dã Lợi Trảm Thiên một tên chứ?

Chính là mũi tên đó, làm tất cả mọi người cho rằng Dã Lợi Trảm Thiên là phản bội, cũng làm tất cả mọi người cảm thấy Dã Lợi Trảm Thiên cũng là đến bước đường cùng.

Dã Lợi Trảm Thiên khẽ thở dài nói:

- Tên cũng không bắn chết người mới được gọi là tên tốt. Thật ra phản bội Ngột Tốt là Một Tàng Ngộ Đạo và Diệp Già Vương, tiết lộ tin tức cho Ngột Tốt là ta. Ngột Tốt bắn ta một tên đó, chỉ là muốn để các ngươi tin ta là phản đồ, không như vậy ta làm sao có thể sống sót tới bây giờ?

Mọi người đều là ngẩn ra, trên mặt Gia Luật Hỉ Tôn vốn là thống khổ đột nhiên hiện ra ý sợ hãi. Y tới bây giờ là tình hình không thể hư hoại thêm, lại sợ cái gì?

Thiện Vô Úy cân nhắc hồi lâu, mới lên tiếng:

- Hay, hay, quả nhiên là tâm cơ giỏi.

Quách Tuân nghe tới đây, biểu cảm trên mặt cũng là phức tạp vô cùng, lẩm bẩm nói:

- Hay cho một Nguyên Hạo.

Cuối cùng Địch Thanh cũng hiểu dụng ý của năm mũi tên đó của Nguyên Hạo ở điện Thiên Hòa. Nguyên Hạo bắn giết Một Tàng Ngộ Đạo, Dã Lợi Ngộ Khất, bắn bị thương Phi Ưng, Quách Tuân, duy chỉ mũi tên đó bắn không trúng Dã Lợi Trảm Thiên.

Một mũi tên bắn không trúng đó lại ẩn chứa tâm cơ, tác dụng còn hơn cả trúng tên.

Rất nhiều người thật sự đều không hiểu, tại sao năm mũi tên của Nguyên Hạo không chọn Gia Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy? Vì hai cao thủ này, ngoại trừ Quách Tuân ra, là người có uy hiếp nhất đối với y.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều hiểu, thì ra Nguyên Hạo sớm bày ra ván cờ chết người bên cạnh Gia Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy.

Chỉ tiếc Nguyên Hạo đánh giá thấp Quách Tuân và Một Tàng Ngộ Đạo, lúc này mới dẫn đến tình huống thất bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui