Sáp Huyết

Địch Thanh đang suy nghĩ thì nghe thấy cung nhân nói to lên:

- Thánh thượng tới!

Gia Luật Hỉ Tôn nghiêm nghị đứng lên, cung nghênh thánh giá, Địch Thanh cũng đứng lên, trong lòng nghĩ “Gia Luật Tông Chân thực sự để Gia Luật Hỉ Tôn đến trước để do thám, bây giờ mới đến. Nếu biết ta căn bản không có ý gì với Khiết Đan thì không biết sẽ có phản ứng gì đây?

Gia Luật Tông Chân đi qua phía người Gia Luật Hỉ Tôn, Gia Luật Hỉ Tôn chỉ là lắc đầu. Địch Thanh nhìn thấy nét mặt thể hiện tinh vi của hai người thì khó tránh khỏi sinh cảnh giác trong lòng.

Gia Luật Tông Chân nghiêng mắt nhìn Địch Thanh, sau đó ngồi lên trên ghế rồng, đột nhiên nhoẻn miệng cười, mang chút tiếc nuối:

- Thực ra Địch tướng quân không muốn đến Khiết Đan cống hiến cũng là chuyện trẫm đã dự liệu được. Nhưng xin Địch tướng quân hãy nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó ngươi thay đổi chủ ý muốn đến đây thì trẫm lúc nào cũng hoan nghênh.

Thấy Địch Thanh trầm mặc, Gia Luật Tông Chân nói:

- Nói chuyện đã xong rồi. Địch tướng quân cũng phải đi về rồi. Đối với kẻ tiểu nhân, trẫm sẽ đối xử theo cách đối với kẻ tiểu nhân. Địch tướng quân là một anh hùng, đến lúc đó , trẫm sẽ phái Gia Luật Đô Điểm kiểm tiễn ngươi ra khỏi kinh!

Địch Thanh cả kinh, không hiểu được nói:

- Đại vương, người nói hòa đàm đã xong? Vậy cuối cùng ngài quyết định chuyện biên thùy như thế nào?

Hắn căn bản không biết quyết định thực sự của Gia Luật Tông Chân là gì, nên không khỏi kinh ngạc.

Trên mặt Gia Luật Tông Chân đột nhiên lộ ra nét cười kỳ quái, nhìn chằm chằm vào Địch Thanh nói:


- Cụ thể quyết định như thế nào, Địch tướng quân đi hỏi Phú đại nhân là được rồi. Lẽ nào, Phú đại nhân vẫn chưa nói cho Địch tướng quân biết hay sao?

Trong lòng Địch Thanh trầm xuống, một lúc lâu không nói gì. Xem ra hắn có thể ra hiệu lệnh toàn quân vạn mã, thế mà cuối cùng lại không thể điều khiển được tâm tư của triều đình.

Gia Luật Tông Chân im lặng chốc lát rồi đột nhiên nói:

- Địch tướng quân chắc cũng biết thời gian trước đây, Khiết Đan ta đã dùng binh với Nguyên Hạo? Hơn nữa còn thất bại quay về?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Gia Luật Tông Chân nói từng chữ:

- Vậy ngươi có biết tại sao ta lại dùng binh với Nguyên Hạo không?

Địch Thanh thầm nghĩ “Cái mà Khiết Đan các ngươi theo đuổi chỉ có lợi ích mà thôi, còn có mục đích gì khác nữa chứ?”, hắn lắc đầu đáp:

- Tại hạ không biết.

Gia Luật Tông Chân đột nhiên thở dài một hơi nói:

-Trẫm là một lòng muốn báo thù cho gia tỷ!

Địch Thanh kinh ngạc, chần chờ nói:


Báo thù cho gia tỷ? Sao lại như thế?

Trong mắt Gia Luật Tông Chân hiện lên sự phẫn nộ. Ông ta nắm chặt hai nắm đấm, nói:

-Tên Nguyên Hạo này lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa. Khi xưa cha y là Đức Minh còn sống, người Đảng Hạng đang yếu, cha y vì muốn Khiết Đan ta hỗ trợ, đã mấy lần phái sứ giả đến đây tìm trẫm để làm đám hỏi. Tiên đế bị y che mắt nên mới cho phép việc hôn nhân này. Nhưng sau khi tiên đế qua đời, việc này cứ mãi để đó. Nhưng về sau Nguyên Hạo lúc phái người đến cầu, Thái hậu vẫn nhớ lời hứa khi đó nên đã đồng ý, đem tỷ tỷ Hưng Bình Công chúa gả cho Nguyên Hạo. Tỷ tỷ vẫn thương yêu trẫm, cũng không nỡ rời đi nhưng cuối cùng không lay chuyển được Thái hậu, vẫn phải đến phủ Hưng Khánh.

Nói đến đây, trong mắt Gia Luật Tông Chân tràn đầy căm hận, cắn răng nói:

- Lúc đó trẫm còn nhỏ, không thể khống chế sự việc. Chỉ có thể kỳ vọng tỷ tỷ gả cho Nguyên Hạo được hạnh phúc là tốt rồi. Không ngờ Nguyên Hạo kết hôn với tỷ tỷ của trẫm, căn bản chẳng qua là muốn lợi dụng lấy lòng Khiết Đan, mượn cơ hội bành trướng thế lực. Về sau, y đối xử vô cùng lạnh lùng với tỷ tỷ trẫm. Lúc tỷ tỷ bị bệnh, y cũng chẳng quan tâm, tỷ tỷ trẫm ưu phiền thành bệnh mà chết ở chỗ tên Nguyên Hạo đó.

Trước mắt Địch Thanh như hiện ra hình ảnh Nguyên Hạo áo trắng mũ đen, tay cầm cung lớn, đôi mắt tràn đầy chí lớn cuồng nhiệt điên cuồng mà không khỏi thở dài cho người phụ nữ yếu mềm..

Nguyên Hạo chí tại thiên hạ, đối với các thủ hạ, các thần có công thì cũng đều là giết không tha, làm sao lại có chút tâm tư đặt ở phụ nữ để tạo dựng đại nghiệp hôn nhân khác tộc chứ? Nhưng tại sao Gia Luật Tông Chân lại nói với hắn chuyện này chứ?

Trong mắt Gia Luật Tông Chân đã có chút nước mắt. Ông ta đột nhiên vỗ bàn, oán hận nói:

- Đến khi nào trẫm có năng lực, thì sẽ bí mật cho Đô điểm kiểm sang Tây Hạ điều tra. Như thế mới biết được chân tướng cái chết của tỷ tỷ. Đô điểm kiểm đã lấy được một nửa tấm bản đồ từ một nha hoàn thân cận của tỷ tỷ, có Hương Ba Lạp.

-

Địch Thanh chấn động, tập trung tinh thần lắng nghe, Gia Luật Hỉ Tôn thấy thế, trên mặt lại có chút kỳ lạ.


Tiếng nói của Gia Luật Tông Chân có chút nghẹn ngào, như sắp rơi lệ nói:

- Lúc đó ta mới biết được tỉ tỉ vẫn quan tâm đến ta. Ở chỗ Nguyên Hạo tỉ tỉ không làm được gì, vì sợ Pháp thiên Thái hậu gây hại cho ta nên mới bí mật lấy từ chỗ Nguyên Hạo nửa tấm bản đồ Hương Ba Lạp, hy vọng có thể đi vào Hương Ba Lạp, cầu cho ta một chức vị quốc vương…

Địch Thanh trong lòng thầm nghĩ “Lẽ nào lúc đầu Dã Lợi Trảm Thiên phái người truy sát Gia Luật Hỉ Tôn, chính là vì một nửa tấm bản đồ này? Lúc đó Gia Luật Hỉ Tôn không nói gì mà cáo biệt cũng là sợ ta sẽ cướp mấy tấm bản đồ Hương Ba Lạp sao?”

Gia Luật Tông Chân quả nhiên nói:

- Sau khi Đô Điểm kiểm nhận được tấm bản đồ đó thì đã bị Dạ Xoa bộ trong bát bộ của Nguyên Hạo truy sát. Lúc đó ẩn bệnh của y phát tác, lúc đó may có ngươi giúp đỡ nên mới thoát khỏi sự truy sát của Nguyên Hạo. Về chuyện này, chúng ta vẫn luôn rất cảm kích ngươi. Trẫm nếu không biết chuyện cũ thì lúc đầu cũng sẽ không yên tâm mời ngươi giúp đỡ.

Địch Thanh rốt cục nhịn không được nói:

- Chỉ có một nửa tấm bản đồ thôi sao?

Gia Luật Tông Chân thò tay lôi ra từ trong tay áo một tấm bản đồ, mở ra nói với Địch Thanh:

- Ngươi sai rồi, trên tay trẫm bây giờ đã có một tấm bản đồ hoàn chỉnh rồi.

Địch Thanh chấn động, cũng may là hắn trấn tĩnh nhưng tim thì vẫn đập mạnh. Mặc dù hắn sớm đã biết biết Hương Ba Lạp đó ở ngay Sa Châu, cũng đã sớm phái người bí mật qua đó thăm dò nhưng mãi cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể nói rằng đã hiểu được về binh lực phòng giữ gần Đôn Hoàng Sa Châu, còn đối với Hương Ba Lạp thì hắn không hề biết gì. Hôm nay có một tấm bản đồ hoàn chỉnh ngay trước mặt hắn, làm sao hắn có thể không khiến hắn tim đập thình thịch cơ chứ?

Nhìn từ xa thì chỉ thấy mấy chỗ loang lổ điểm chấm trên tấm bản đồ, các đường giao nhau thì Địch Thanh nhìn không rõ lắm.

Gia Luật Tông Chân đưa ra tấm bản đồ này làm cái gì? Lấy cái đó ra làm lợi thế, để khiến hắn đến Khiết Đan sao?

Địch Thanh đang nghĩ, lại nghe Gia Luật Tông Chân nói:


- Địch Thanh, ngươi nhất định là rất muốn có tấm bản đồ này rồi.

Trong lúc nói, hai tay ông ta kéo ra, xé tấm bản đồ ra làm hai mảnh. Rồi thêm nhiều lần xé nữa, tấm bản đồ Hương Ba Lạp khiến không biết bao nhiêu người mơ tưởng đã bị xé ra thành các mảnh nhỏ.

Sắc mặt Địch Thanh khẽ biến đổi, dường như là muốn chạy sang đoạt lấy tấm bản đồ nhưng hắn cuối cùng chẳng làm gì cả!

Gia Luật Tông Chân thấy Địch Thanh vẫn ngồi yên vị bình tĩnh thì không khỏi thở dài nói:

- Địch Thanh, ngươi quả nhiên là trầm ổn. Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi ta vì sao lại xé tấm bản đồ này sao?

Địch Thanh liếc xéo Gia Luật Hỉ Tôn một cái, thấy trên mặt anh ta có phần khổ tâm, chậm rãi nói:

- Tấm bản đồ đó là giả?

Gia Luật Tông Chân thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra sự căm hận,nói:

- Đúng vậy, đây là tấm bản đồ giả.. Nửa tấm bản đồ mà tỉ tỉ khổ tâm mãi mới lấy được từ chỗ Nguyên Hạo cũng là giả. Ngươi nhất định sẽ lấy làm lạ không biết một nửa tấm bản đồ đang ở đâu?

Không đợi Địch Thanh trả lời, Gia Luật Tông Chân đã nói:

- Một nửa tấm bản đồ còn lại là do Đô điểm kiểm lấy từ một người có tên là Tào Hiền Chính. Tào Hiền Chính đó tự xưng là hậu nhân của Quy Nghĩa quân. Chắc là ngươi cũng biết Quy Nghĩa quân rồi chứ?

Địch Thanh trầm ngâm một lát mới nói:

- Tại hạ có nghe nói. Nhưng ngài làm sao xác định được tấm bản đồ này là giả chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui