Sáp Huyết

Địch Thanh ngây người chốc lát, rồi chạy thẳng đến chỗ cô gái, tim đập loạn xạ, cúi đầu nhìn, thấy đó là một gương mặt xa lạ, không phải là Thường Ninh.

Địch Thanh thoáng yên tâm, nhưng rồi sự hoang mang lại xuất hiện.

Hung thủ là ai? Cô gái này là ai? Vì sao Thường Ninh lại hẹn hắn đến đây nhưng lại có một người cô gái bị chết? Vậy Thường Ninh bây giờ ở chỗ nào? Địch Thanh cảm thấy mơ hồ, bấn loạn. Đúng lúc này lại nghe được một tiếng thét kinh hãi.

Địch Thanh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đằng trước cửa. Cô ta nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy trong các, tay vịn khuông cửa, ngã xuống đất.

Cô gái đó chính là Trương mỹ nhân.

Địch Thanh cả kinh, lập tức chạy đến đỡ lấy Trương mỹ nhân, kêu lên:

- Trương cô nương…

Nhưng Trương mỹ nhân vẫn nhắm chặt hai mắt ngã vào lòng Địch Thanh. Dĩ nhiên là bị hoảng sợ đến hôn mê bất tỉnh.


Trương mỹ nhân không phải đang ngủ sao? Sao bây giờ lại đến đây? Địch Thanh suy nghĩ, cảm giác thấp thỏm trong lòng. Hắn lại gọi thêm vài tiếng, nhưng Trương mỹ nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Địch Thanh vốn định đỡ nàng lên trên ghế, sau đó sẽ đi tìm người, nhưng nghĩ lại, hung thủ vẫn còn đang ở đây. Trương mỹ nhân ở lại chỗ này rất không thích hợp.

Cắn răng một cái, hắn ôm Trương mỹ nhân ra ngoài, định tìm một cung nữ để giao lại Trương mỹ nhân.

Mới ra khỏi lầu các, đối diện liền truyền đến tiếng bước chân chạy đến. Có mấy người cầm theo đèn. Cô gái dẫn đầu thấy Địch Thanh ôm một cô gái, thì nhịn không được hét lên một tiếng. Tiếng kêu kia tựa hồ như có lực lây truyền, thoáng cái mấy người liền cùng hét ầm lên.

Địch Thanh nhíu mày, định lên tiếng thì đã nghe tiếng cô gái nói:

- Đừng kêu nữa. Địch Thanh, chuyện gì xảy ra thế?

Giọng nói của cô gái kia mềm mại, đó là công chúa Thường Ninh.

Địch Thanh vừa nhìn thấy Thường Ninh, vừa mừng vừa sợ nói:

- Công chúa, người hẹn thần ở chỗ này. Nhưng sao lại không đến?

Thường Ninh vô cùng kinh ngạc nói:

- Chờ một chút. Ta hẹn ngươi? Ta không có.

Địch Thanh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thường Ninh, thì trong lòng trầm xuống. Hắn nhìn ra Thường Ninh không có nói dối. Nếu không phải là Thường Ninh hẹn hắn thì cung nữ đó là ai? Vì sao phải dụ hắn đến Triêu Phượng các? Chẳng lẽ muốn giết người rồi đổ lên đầu Địch Thanh hắn?

Rốt cuộc là ai đã thù hận hắn? Rồi bày ra bố cục này để hại hắn? Địch Thanh rối loạn,lại thấy Thường Ninh nhìn hắn vẻ mặt khác thường, lúc này mới ý thức được mình còn ôm Trương mỹ nhân liền vội vàng giao lại Trương mỹ nhân cho Thường Ninh, Địch Thanh đơn giản nói lại tình huống đã xảy ra.


Thường Ninh lập tức bảo cung nữ đi tìm ngự y đến trị liệu cho Trương mỹ nhân. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn. Địch Thanh không thẹn với lương tâm nên cũng không lảng tránh, sau khi kể lại xong, hắn nhíu mày nói tiếp:

- Trưởng công chúa, cung nữ kia tìm thần không phải là người của công chúa phái đi?

Thường Ninh lắc đầu, trong mắt hiện lên sự lo lắng, nói khẽ với người cung nữ bên cạnh vài câu. Người cung nữ kia vội vã chạy đi. Sau đó ít phút, cách đó không xa có tiếng ồn ào. Không ít cung nữ người trong cung vọt tới.

Thì ra tiếng cung nữ vừa thét ra đã kinh động không ít người nơi khác. Mọi người nhìn thấy án mạng thì liền ồn ào. Tin tức truyền ra, không bao lâu sau, Triệu Trinh vội vã chạy tới, giận dữ nói:

- Chuyện gì đã xảy ra? Mỹ nhân đâu?

Thường Ninh liền nói qua sự tình. Triệu Trinh nghe xong, trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ nơi này là cấm cung, tại sao lại xảy ra chuyện giết người? Nghe Thường Ninh nói rằng Địch Thanh đã cứu mạng Trương mỹ nhân, Triệu Trinh trong lòng thầm kêu may mắn. Nếu hung thủ làm hại Trương mỹ nhân thì hậu quả sẽ khó có thể tương tượng nổi. Đang định hỏi tung tích của Trương mỹ nhân thì một một cô gái liền thất thểu nhào ra, lao vào lòng Triệu Trinh, khóc nức nở:

- Thánh thượng….

Nàng kia chính là Trương mỹ nhân. Trương mỹ nhân vừa nãy được Thường Ninh cho gọi ngự y nên giờ này đã tỉnh.

Triệu Trinh nhìn thấy Trương mỹ nhân búi tóc rối bù, nước mắt đầy mặt thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Trương mỹ nhân nói:


- Mỹ nhân, nàng không có việc gì là tốt rồi.

Trương mỹ nhân đột nhiên tránh cái ôm của Triệu Trinh, quỳ xuống nói:

- Thánh thượng, thiếp thiếu chút nữa là không còn được gặp người. Mong người hãy vì thiếp mà làm chủ, nghiêm phạt hung đồ.

Triệu Trinh nâng Trương mỹ nhân dậy nói:

- Mỹ nhân, nàng có chuyện gì thì cứ đứng lên mà nói. Trẫm nếu tìm được hung đồ thì sẽ trừng phạt ổn thỏa. Chỉ tiếc là…Hung đồ bây giờ vẫn còn chưa tìm được.

Rồi lại quay sang bên cạnh:

- Diễm Sĩ Lương, trầm truyền ý chỉ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui