Sáp Huyết

Tào hoàng hậu khẽ mỉm cười, nói:

- Thời gian trước, thiếp nghe nói có một đề thi thú vị, không biết Thánh Thượng muốn nghe không?

Cuối cùng vẻ mặt Triệu Trinh dịu xuống, không kìm nổi cười nói:

- Nàng từ khi nào cũng quan tâm tới chuyện khoa cử?

Tào hoàng hậu lắc đầu mỉm cười duyên dáng nói:

- Không liên quan với khoa cử, thần thiếp muốn thử Quan gia.

Hai người ngồi nói chuyện, trời tuy không lạnh, nhưng bên cạnh sớm có người nấu nước pha trà trên lò lửa nhỏ bùn đỏ. Bất cứ lúc nào châm trà nóng cho Thiên tử và Hoàng hậu. Tào hoàng hậu ra hiệu cung nhân lấy bình đồng bắt lên ngọn lửa đang cháy..

Tào hoàng hậu tiện tay lấy một nhánh củi khô, lần lượt bỏ vào lửa. Triệu Trinh không rõ cho lắm, nhưng nhìn có hứng thú.

Cành củi khô đó cháy, Tào hoàng hậu không có đưa cành củi khô vào lò, ngược lại cầm trên tay nói:

- Quan gia, cành củi khô này nếu cháy hết thế này, thì thành củi than, thần thiếp muốn đố Quan gia một chút, làm sao có thể để cành củi khô sau khi cháy hết, vẫn có thể được than củi hoàn chỉnh trên tay?

Triệu Trinh cầm củi khô, cười nói:

- Cái này dễ dàng.

Y vốn cho rằng đơn giản, cầm củi khô trên tay chỉ đợi lửa cháy hết, không ngờ lửa đó cháy tới chỗ cầm, ngón tay Triệu Trinh không ngừng dời lại, cuối cùng không dời được nữa, nhìn thấy lửa cháy tới tay, vội vàng ném cành củi khô đi.

Cành khô rơi xuống đất, lăn tròn, Triệu Trinh đỏ mặt lên, nói:

- Chuyện này không thể làm được.


Tào hoàng hậu tự nhiên cười nói:

- Cũng không hẳn không thể.

Nói rồi tay trái cầm cành củi khô, đặt trên ngọn lửa đốt. Triệu Trinh tràn đầy không tin, nhìn chăm chăm Hoàng hậu, thấy ngọn lửa đó dần tới ngón tay của Tào hoàng hậu, vội nói:

- Nhanh vứt cành củi khô.

Không ngờ Tào hoàng hậu đột nhiên vươn tay phải ra, nắn bóp trên than củi vừa cháy xong.

Triệu Trinh cả kinh, thầm nghĩ than củi tuy không có lửa, nhưng vẫn rất nóng, Hoàng hậu sao đến nỗi thế này? Mới ngăn lại, củi khô đã cháy xong, Tào hoàng hậu nhẹ chau mày, cầm khúc than củi còn nguyên vẹn nói:

- Quan gia, thần thiếp làm được.

Lúc này mới vứt than củi ra.

Triệu Trinh thấy hai ngón tay phải của Tào hoàng hậu đã bị đốt đỏ lên, trong lòng thương xót, vội nói:

- Hoàng hậu, chỉ là một đề thi, hà tất thật như thế chứ? Nhanh truyền ngự y đến.

Tào hoàng hậu kìm nén đau đớn, vẫn có thể cười nói:

- Quan gia, cái này tuy là đề thi, nhưng liên quan tới đề thi của giang sơn Đại Tống. Bây giờ giang sơn Đại Tống giống như nhánh cây khô, loạn trong giặc ngoài tựa như ngọn lửa. Quan gia muốn trọn cả giang sơn, thì không thể nhượng bộ nữa. Chỉ có thể kìm nén cơn đau đánh cược một lần, mới có thể được toàn công. Tự cổ “sống gian lao cực khổ, chết an vui” biến pháp biến pháp, sửa cái cũ đón cái mới đến, đau một trận đương nhiên là khó tránh. Nếu vì đau mà không dám thay đổi, cuối cùng khó giữ giang sơn.

Triệu Trinh thở dài một tiếng, nhìn than củi trên đất, hồi lâu mới nói:

- Không ngờ Hoàng hậu lại có lòng quyết tâm khuyên trẫm. Nếu trẫm lại nhìn trước ngó sau, thật sự hỏi lòng có hổ thẹn.

Nhìn ngón tay trỏ của hoàng hậu, ánh mắt Triệu Trinh chớp động, đột nhiên hỏi:


- Nhưng ta nghĩ, đề thi này không phải Hoàng hậu nghĩ ra? Giống như hôm nay trẫm gặp Địch Thanh, cũng là Hoàng hậu sắp đặt?

Sớm có ngự y chạy tới, xử lý vết bỏng cho Tào hoàng hậu.

Tào hoàng hậu thấy Triệu Trinh hỏi như vậy, cười đáp:

- Thiếp chính là nói Quan gia thông minh tuyệt đỉnh, rất nhiều chuyện gạt không được ngài rồi. Mấy ngày trước Thường Ninh trên đường gặp Địch tướng quân mấy lần xin gặp Thánh Thượng thấy có chút sầu khổ. Lúc này mới lén nói tới chuyện này với thần thiếp. Thần thiếp triệu Địch Thanh vào cung, một là muốn hỏi chuyện xá đệ, càng nhiều là thiên hạ của Quan gia. Địch Thanh có dũng có mưu, quả thực là tướng tài hiếm có kế sau Tào tướng quân. Chỉ mong Thánh Thượng có thể suy nghĩ theo đại cuộc, chớ tránh hắn. Về phần đề thi đó, là Phạm Trọng Yêm nói với thần thiếp, thần thiếp chẳng qua truyền đạt dụng ý của Phạm Trọng Yêm mà thôi.

Triệu Trinh thấy Tào hoàng hậu như vậy, lòng cảm động, thầm nghĩ “trẫm đường đường là nam nhi, chẳng lẽ còn không bằng một nữ nhi? Hoàng hậu khổ đau khuyên như vậy, trẫm lại do dự không quyết, thật xấu hổ vô cùng.”

Vừa nghĩ tới đây, Triệu Trinh đã hạ chủ ý, hạ chỉ với Diêm Sĩ Lương:

- Triệu kiến Phạm Trọng Yêm.

Địch Thanh ra hoàng cung, nhất thời tâm phiền ý loạn.

Mấy năm nay hắn chỉ có hai mục đích, một là dẫn dắt quân dân tây bắc bảo vệ nước nhà, chống cự quân Hạ. Mục đích còn lại đương nhiên là tìm Hương Ba Lạp.

Nhưng sau đó hắn mới phát hiện hai mục đích này, vốn chính là hợp hai thành một. Đi Hương Ba Lạp, phải đánh bại Nguyên Hạo hãy nói. Hắn hết lòng lo lắng xuất chiêu, chưa bao giờ nghĩ có một ngày, Tống, Hạ đột nhiên nghị hòa.

Tiếp theo, hắn nên làm thế nào?

Lững thững ở thành cổ Khai Phong, thấy dòng người như cá diếc sang sông, chợ hoa như sóng dữ Bích Hải. Biện Kinh phồn hoa cực thịnh, náo nhiệt vô cùng, nhưng náo nhiệt này, trước sau là của người khác.

Đứng ở đầu phố, nhìn mặt trời chiều ngã về hướng tây, cuối cùng không vào chân trời. Đợi tới lúc bóng đêm bao phủ, Địch Thanh đột nhiên cảm thấy rùng mình, hắn dường như đã đứng bên vách núi.


- Địch Thanh... uống chút rượu chứ?

Đột nhiên có một người khàn giọng hỏi.

Địch Thanh hơi có kinh ngạc quay đầu nhìn qua. Nhìn thấy bên cạnh có một tửu quán, một ông lão ngồi bên ngoài tửu quán, trên mặt ông lão đó có vết sẹo đao, lông mày đã đứt một nữa, dung nhan quái dị, Địch Thanh bỗng nhiên nhớ ra, hắn biết ông lão này.

Năm đó hắn ám sát Hạ Tùy, bị Quách Tuân chặn lại, sau đó Quách Tuân dẫn hắn tới tửu quán này, ông lão này họ Lưu.

Chuyện cũ như gió, cảnh còn người mất, Địch Thanh lẳng lẽ vào tửu quán, phát hiện bên trong không có một người. Rượu thức ăn trong này tuy không tệ, nhưng giống như người, không cần thiết phải ngon cũng có người thưởng thức.

Ông lão Lưu sau khi mời Địch Thanh vào, thì cà thọt cái chân bận trước bận sau. Lão chuẩn bị món kho, ướp đồ ăn cho Địch Thanh, lại lấy vò rượu đặt lên bàn, sau đó che một nữa cửa hiệu lại, ra hiệu không buôn bán nữa. Địch Thanh vốn không nói, thấy thế nói:

- Ông lão Lưu, ta chỉ uống chút rượu, ông không cần đóng cửa đâu.

Ông lão Lưu lại bê một vò rượu, đặt thật mạnh lên bàn nói:

- Lão có chuyện nói với ngài.

Địch Thanh ngạc nhiên nhìn ông lão Lưu, không biết ông lão Lưu sẽ nói những gì? Ông lão Lưu đã lấy hai cái chén to, mở nút vò rượu.

Mùi rượu bốn phía, nghe thấy làm người ta say lòng. Ngọn đèn dầu lóe lên, chiếu vào tang thương của hai người không giống nhau.

Ông lão Lưu bưng một chén rượu nói:

- Rượu này là chính lão ủ, cất giấu hơn ba mươi năm, chỉ có hai vò. Rượu nguyên chất như người, lâu mới có thể biết hương vị. Rượu ngon như đao, có thể chém vạn nghìn tình sầu thế gian.

Địch Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng ông lão này có thể nói ra mấy câu phong nhã này, bưng chén rượu nói:

- Ông lão Lưu từng nghe qua câu “mượn rượu giải sầu càng sầu hơn” chưa? Rượu này chỉ có hai vò, lão dùng nữa đời người để ủ rượu, vì sao muốn cho ta uống?

Lão Lưu nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Rượu này vốn là rượu Quách Tuân Quách đại nhân uống! Năm đó y có giao hẹn với lão, chỉ cần cởi bỏ khúc mắc, thì thoải mái uống một trận với lão, lão nói đợi y. Từ ngày đó về sau, lão liền cất giấu hai vò rượu này!


Địch Thanh nghe thấy tên của Quách Tuân, trong lòng chua xót, uống cạn bát rượu, thương cảm nói:

- Quách đại ca uống không được rượu này rồi. Hắn không biết dùng bao nhiêu dũng khí mới nói ra câu nói này.

Hắn chinh chiến khổ cực nhiều năm, đối với rất nhiều chuyện cũ như khói khó có thể dứt bỏ. Chuyện cũ khó đuổi, thay đổi quá nhiều, quá nhiều người đã rời bỏ hắn mà đi. Có lẽ hắn ngẫu nhiên nhớ lại, có lẽ hắn quên mãi mãi. Nhưng hắn biết, đời này người mãi không quên được, một là Vũ Thường, một là Quách Tuân.

Ông lão Lưu cũng uống cạn rượu trong chén, lại bưng vò rượu đầy rượu. Không đợi nói gì, đột nhiên Địch Thanh hỏi:

- Quách đại ca có khúc mắc gì?

Địch Thanh thầm nghĩ rằng:

“Theo lời ông lão Lưu nói, rượu này không có mở ra, Quách đại ca vẫn không có uống, thì cũng vẫn chưa cởi bỏ khúc mắc.” Nghĩ tới đây, Địch Thanh đã nghĩ bất luận thế nào, cũng phải giúp Quách Tuân hoàn thành tâm nguyện.

Ông lão Lưu nói:

- Khúc mắc của y, vốn có liên quan với ngài.

Địch Thanh ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ là có liên quan với Hương Ba Lạp sao? Nghe lão Lưu nói:

- Địch Thanh, lão kể cho ngài nghe một chuyện cũ, không biết ngài có thể nghe không.

Địch Thanh nói:

- Lão kể gì, ta đều có thể nghe.

Ông lão Lưu gật đầu, bỏ chén rượu xuống ôm vò rượu uống mấy ngụm, mặc cho nước rượu đổ tràn lên ngực, không biết lúc nào trong mắt đã có nước mắt.

- Quách đại nhân cứu lão một mạng, làm sao cứu, lão không nói nhiều nữa. Từ sau khi y cứu lão, đời này lão, chuyện vui nhất, chính là đợi y đến uống mấy ngụm rượu, nói chuyện phiếm mấy câu. Y là người tốt, ngài biết chứ?

Địch Thanh thầm lấy làm kỳ lạ ông lão Lưu hỏi như vậy, mỉm cười nói:

- Nếu đại ca không phải người tốt, trên đời này rất khó có người tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui