Hàn Tiếu khẽ cười, ngạo nghễ noi:
- Phích lịch ngàn dặm, thiên lắc địa trấn, Bạo vũ như thác đổ, quỷ thần kinh sợ. Không biết hai câu này ngươi từng nghe qua chưa?
Phi Ưng thấy Hàn Tiếu đối mặt với gã, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ thản nhiên, trong lòng càng thêm thận trọng, không dám coi thường, chau mày nói:
- Đây là câu nói nhảm nhí gì? Ta chưa từng nghe qua.
Hàn Tiếu nói:
- Không phải là nhảm nhí mà là lời nói thật. Hai câu này muốn nói hai lợi khí này là do Võ Kinh đường của Đại Nội triều Tống chế tạo - Phích lịch và bạo vũ. Uy lực của phích lịch, nói thế chắc ngươi đã biết. Nhưng còn bạo vũ rốt cuộc dùng như thế nào, ta nghĩ ngươi cũng sẽ nhanh chóng biết ngay thôi.
Phi Ưng nhớ lại uy lục của phích lịch đã vô cùng kinh sợ, lại nhìn ống trúc kia mà hỏi:
- Trong tay ngươi chính là bạo vũ?
Hàn Tiếu gật đầu nói:
- Không sai, trong này đựng chín chín tám mươi mốt cây kim bạc. Chỉ cần ấn nút sẽ bắn ra như bạo vũ. Tuy nhiên cái kim này không giống như hạt mưa. Mưa không để lại dấu vết, còn cây kim này không chỉ để lại dấu vết mà còn đâm vào thịt, kim đến khớp xương. Bạo vũ mà xuất ra thì trong phạm vi mấy trượng cả người và vật đều không thể tránh được, ngươi có tin không?
Miệng Phi Ưng co rúm lại, thấy miệng cái ống kia hướng về phía mình, lại thấy ngón tay Hàn Tiếu hơi cong cong, tựa như muốn ấn xuống, bất giác lui xuống một bước.
Trương Hải thấy thế cũng lùi theo xuống một bước, nét mặt sợ hãi.
Nét mặt Hàn Tiếu tươi cười, nhìn chằm chằm vào Phi Ưng nói:
- Lúc nãy ta có thể thừa cơ người không chuẩn bị mà dùng tới bạo vũ. Nhưng chúng ta là thủ hạ của Địch tướng quân, không đánh sau lưng kẻ thù. Phi Ưng, hôm nay ta với ngươi độc chiến. Nếu ngươi có thể tránh được bạo vũ thì mạng này ta xin tặng cho ngươi,
Dứt lời anh ta liền bước lên một bước, một tay cầm ống trúc, quát lên:
- Tới đây.
Phi Ưng lại lui lại một bước nữa, thấy mấy người Lý Đinh không ra tay, dường như rất yên tâm về Hàn Tiếu thì trong lòng càng thêm lo lắng không yên. Thấy Hàn Tiếu cười không ngớt, ẩn hiện sát khí, suy nghĩ quay cuồng. Ước chừng tình thế hai bên, chung quy không muốn mạo hiểm nên quay người rời xa Hàn Tiếu mấy trượng. Lúc này mới hét lớn:
- Thuộc hạ Địch Thanh đường đường chính chính, Phi Ưng ta cũng sẽ không đánh lén sau lưng. Địch Thanh, ta chờ ngươi khỏe lại sẽ quyết với ngươi một trận.
Dứt lời gã cùng Trương Hải đem theo Vương Tắc rời đi.
Đám người Lý Đinh không ngăn cản. Chờ đến khi bóng Phi Ưng khuất xa mới tiến lại gần Địch Thanh, rối rít nói:
- Địch thướng quân, Người thế nào rồi ạ?
Hàn Tiếu thấy môi Địch Thanh, Phi Tuyết khô nứt, đã nhanh chóng lấy nước và lương thực tới. Địch Thanh, Phi Tuyết sau khi uống nước và ăn một chút lương khô, tinh lực có phần phục hồi. Hàn Tiếu nhận ra Phi Tuyết chính là người con gái ở Chùa Thừa Thiên thì rất kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi điều gì.
Qua Binh đứng một bên nói:
- Địch tướng quân, rốt cuộc là thế nào? Vì sao Phi Ưng muốn đuổi giết Người?
Địch Thanh liếc nhìn Phi Tuyết một cái, thấy nàng đang ngồi yên lặng dưới gốc cây, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn đem sự tình kể qua cho mọi người một lượt, mọi người đều tức giận. Qua Binh bực tức nói:
- Kẻ phản nghịch này, Địch tướng quân hà cớ sao không cho ty chức giết hết cùng lúc?
Vốn dĩ lúc nãy Địch Thanh dù nói không nhiều, nhưng một mực ra điệu bộ để mọi người không manh động, đám người Qua Binh này mới không ra tay.
Nụ cười của Hàn Tiếu có chút chua xót, nói:
- Qua Binh, ngươi không biết, Quách Mạc Sơn này sớm đã xưa không bằng nay, lại có thêm Trương Hải, không phải là nhỏ. Địch tướng quân không cho chúng ta động thủ là vì sợ chúng ta không ngăn được.
Qua Binh cau mày nói:
- Thêm bạo vũ cũng không được sao?
Lý Đinh và Khấu Binh liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ thận trọng. Hóa ra ban nãy hai người kết hợp đánh bất ngờ nên mới đánh trọng thương Vương Tắc. Nhưng biết rằng nếu mặt đối mặt giao tranh, chưa chắc có thể làm gì được Vương Tắc. Quách Mạc Sơn là kẻ dẫn đầu quân phản nghịch, võ công cao minh, lại thêm Trương Hải, nếu thật sự ra tay, chưa chắc mọi người có thể cứu được Địch Thanh.
Hàn Tiếu không còn cầm ống trúc kia nữa, nghe vậy ném sang một bên, nói:
- Làm gì có bạo vũ gì? Nếu thật sự lợi hại như vậy thì ta đã sớm dùng rồi. Đây chẳng qua chỉ là một ống trúc ta tiện tay nhặt được. Các ngươi không biết thực sự cho rằng ta kiên cường vậy sao?
Y dứt lời cười đau khổ.
Mọi người đứng ngẩn ra. Đến lúc này mới hiểu rõ được Hàn Tiếu đúng là kẻ phô trương thanh thế, thầm kêu lên thật nguy hiểm. Bạo Chiến đứng bên lo lắng nói:
- Nếu thật sự không có bạo vũ, vậy thì Địch tướng quân sẽ gặp nguy hiểm, lúc này chúng ta phải làm sao? Có cần phải nhanh chóng trốn đi không?
Hàn Tiếu trầm ngâm nói:
- Phi Ưng không biết thật hư. Nếu y âm thầm theo dõi chúng ta, bắt gặp chúng ta vội vội vàng vàng, chỉ e là sẽ hoài nghi. Một khi đã thế này, việc quân cơ kông nề dối trá, tạm thời chúng ta ở đây nghỉ ngơi, để Địch tướng quân hồi phục chút sức lực rồi tính tiếp. Phi Ưng thấy ta không sợ hãi, nhất định không dám đến nữa. Ta đã truyền tin xuống, Thập Sĩ của chúng ta tụ tập ở gần thanh đường rất nhanh sẽ đến. Chỉ cần bọn họ tới rồi, thì không còn sợ Phi Ưng sinh chuyện. Đến lúc đó chúng ta dời đi cũng không muộn.
Mọi người đều thấy khả thi, Địch Thanh gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi:
- Hiện giờ Phú đại nhân sao rồi?
Mấy người Hàn Tiếu đưa mắt nhìn nhau. Qua Binh vâng dạ nói:
- Địch tướng quân, người nghỉ ngơi trước đã, những chuyện khác sau này hãy nói.
Trong lòng Địch Thanh trầm xuống, ngóng nhìn Hàn Tiếu nói:
- Ngươi hãy nói luôn bây giờ đi.
Hàn Tiếu liếc nhìn Phi Tuyết, thấy thần sắc Phi Tuyết lạnh lùng, nhất thời không hiểu quan hệ giữa nàng và Địch Thanh là gì, hạ giọng nói:
- Trong mắt người Thổ Phiên, phá hủy lễ hội Thừa Thiên là tội ác tày trời. Địch tướng quân và vị cô nương này tham gia trong đó làm cho người Tạng phẫn nộ, cho rằng triều đình ta bất kính với họ. Cốc Tư La đã sớm hạ lệnh, giam giữ Phú Bật ở đại lao, nghe nói đã biên soạn sách để chất vấn triều đình của ta…
Nhìn thấy Địch Thanh trầm ngâm, Hàn Tiếu an ủi nói:
- Địch tướng quân không cần quá lo lắng. Phú đại nhân tạm thời sẽ không có chuyện gì. Người hãy an tâm lo dưỡng thương trước, những chuyện khác để sau nói.
Địch Thanh chỉ gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, nhìn lên trời xanh, trong lòng nghĩ: lúc trước Quách Mạc Sơn cũng chỉ là hạng người hời hợt qua loa, vì sao lại có thể có năng lực ngày hôm nay? Hóa ra Địch Thanh chưa hề từ bỏ việc dõi theo tình hình của Phi Ưng. Bây giờ thủ hạ của hắn có một đội chờ lệnh, tin tức linh thông. Tình cờ từ năm đó trong sa mạc chứng kiến trên người kỵ sĩ kia, tìm thấy quân phiến loạn Thiểm Tây giống như Vương Tắc. Địch Thanh đã xâu chuỗi tất cả các dấu vết lại với nhau, mới phỏng đoán Phi Ưng chính là tên cướp Quách Mạc Sơn và lúc này mới thử nói ra. Địch Thanh đã vạch trần ván bài của Phi Ưng, một mặt không ngờ Phi Tuyết lại cùng với Phi Ưng, mặt khác cũng thực sự muốn mượn cớ này định đoạt thân phận của Phi Ưng.
“Có thể Quách Mạc Sơn cố ý phá hoại lễ hội Thừa Thiên, rốt cuộc dụng ý là gì? y muốn mượn cái gì từ Cốc Tư La? Y và Phi Tuyết….rốt cuộc có liên quan gì?” Nghĩ đến đây, Địch Thanh bất giác nhìn về phía Phi Tuyết thì thấy Phi Tuyết cũng nhìn lại, trái tim bỗng run lên.
Phi Tuyết uống nước, ăn một chút lương khô, tinh thần đã sảng khoái hơn nhiều. Nàng dù nhìn nhỏ bé yếu ớt, nhưng cứng cỏi như tre trúc, tốc độ phục hồi nhanh hơn nhiều so với người thường. Thấy Địch Thanh nhìn lại, Phi Tuyết bước lại nói:
- Ta phải đi đây.
Địch Thanh hơi bất ngờ, thất thanh nói:
- Cô đi đâu?
Phi Tuyết nhìn chằm chằm Địch Thanh, hai tròng mắt tựa như sương mù dầy đặc, thật lâu sau mới đáp:
- Ta và ngươi vốn không phải hai kẻ cùng đường. Nơi ngươi muốn đi và nơi ta muốn đi là không giống nhau.
Nói rồi quay đầu định bước đi, Địch Thanh đột nhiên kêu lên:
- Phi Tuyết…
Phi Tuyết khựng lại, nhưng vẫn không xoay người lại, bình tĩnh nói:
- Ngươi dù đã cứu ta vài lần, nhưng ta cũng đã từng cứu ngươi. Ta và ngươi từ giờ không còn nợ gì nhau. Ta sẽ không cảm tạ ngươi đâu.
Địch Thanh nhìn bóng dáng nhỏ bé, nói từng từ:
- Nhưng ta sẽ cảm kích cô. Cô vốn đã quyết ý đi cùng đường với ta, vì sao lúc này lại muốn đi?
Lúc này mặt trời đã lên cao, chiếu xuống người Phi Tuyết khiến cái bóng cô thật dài.
Gió nổi lên, tay áo tung bay, Địch Thanh không nhìn thấy nét mặt Phi Tuyết, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được tâm tư của Phi Tuyết. Căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Phi Tuyết, hắn đã biết Phi Tuyết là người quan trọng phá giải Hương Ba Lạp, đương nhiên hy vọng nàng sẽ ở lại, nhưng hắn không ngờ Phi Tuyết sẽ ra đi như thế này, cũng là lo lắng cho Phi Tuyết mới trốn khỏi căn phòng bí mật đó. Thân thể suy yếu, thật khó mà chịu được cái lạnh giá của vùng Tây Tạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...