Lộ Nhi vốn chỉ là liếc nhìn, ánh mắt khó dời đi. Cô dựa vào tâm tư tinh tế của nữ nhân, thì biết chuyện bản thân của người đàn ông này. Nhất định so với chuyện mà ông nội kể phải phấn khích sảng lạnh gấp trăm lần.
Thậm chí cô quên giúp ông nội kể chuyện, chợt thấy người đàn ông đó nhìn cô.
Lộ Nhi cúi đầu, chỉ cảm thấy trong mắt lóe lên tia điện, có ma lực không nói ra được, không dám nhìn nữa.
Người mù đó dường như mơ màng nghĩ cuộc chiến Lung Lạc Xuyên. Không có để ý biểu lộ của cháu gái, lê hoa mộc cũng quên gõ, lại nói:
- Trước khi Võ Anh chết, từng khuyên Cảnh Phó chạy trốn. Cảnh Phó không nói, Võ Anh vội nói: “Anh là người luyện võ, binh bại thì chết. Quân văn sứ, không ai trách, hà tất chết cùng Anh?
Người đàn ông nghèo túng đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn hỏi:
- Cảnh Phó nói thế nào?
Trong thần sắc gã, lại có chút nhớ lại. Gã nhớ rõ lúc gã ở trại Cao Bình, bị Hàn Kỳ xem thường, Cảnh Phó cũng từng ra mặt vì gã.
Người mù nói:
- Cảnh Tham quân cái gì cũng không nói, chỉ là dũng cảm tiến lên. Sau khi Võ Anh chết, Cảnh Tham quân lại lãnh quân cầm cờ đích thân dẫn tàn quân tác chiến cản ở phía sau. Ông ta vốn là văn nhân, ai cũng không biết khí lực của ông ở đâu mà có, nhưng dù sao ông cũng là văn nhân, rất nhanh chết trong loạn quân.
Người đàn ông nghèo túng hơi giật mình, thở dài một hơi nói:
- Nói rất hay
Mọi người cảm thấy kỳ quái người đàn ông trả lời, vì Cảnh Phó rõ ràng cái gì cũng không nói.
Lộ Nhi cũng đã hiểu, nói:
- Vị này... quan nhân là nói, Cảnh Tham quân tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng so với nói vô số lời hào hùng còn đáng hơn. Trên đời này vốn có loại người, không cần nói gì, nhưng cho dù một câu họ cũng không nói, cũng có vô số người ghi nhớ họ!
Người đàn ông nghèo túng nói, tỏ ý khen ngợi, trong mắt đã có phần chiến ý. Võ Anh chết trong tay Dã Lợi Trảm Thiên. Y và Dã Lợi Trảm Vương cuối cùng còn có một trận chiến. Nhưng Dã Lợi Trảm Thiên không phải vẫn cùng ở chỗ Phi Tuyết, sao lại trở về trong quân doanh của người Hạ.
Người mù nói:
- Lộ Nhi, câu nói này của cháu không những thích hợp với Cảnh Tham quân, còn hợp với Địch tướng quân.
Ánh mắt Lộ Nhi đã sáng lên, tai của mọi người đều dựng lên.
“Địch Thanh” hai chữ này, đã làm ánh nắng chiều nơi chân trời phai màu. “Địch Thanh” hai từ này, không những có ma lực, cũng tiêu biểu cho hy vọng của biên thùy.
Lộ Nhi nói:
- Ông nội, thời gian còn sớm, ông hãy nói chuyện cũ của Địch tướng quân đi. Cháu nghĩ người ở đây, đều muốn nghe chuyện của Địch tướng quân đấy.
Người đàn ông mặc áo tang nói:
- Đúng vậy, lão gia tử, nếu ông nói chuyện của Địch tướng quân, ta cho dù nghe ba ngày ba đêm cũng không phiền chán...
Y vì muốn nghe chuyện, mà sửa cách xưng hô với người mù.
Mọi người tâm tình kích động, đều là có chút chờ đợi. Chỉ có người đàn ông nghèo túng cuối đầu xuống, tự cười chế giễu.
Người mù gõ lê hoa bản nói:
- Sự tích của Địch tướng quân. Ta nói ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Đều nói Phạm công mấy ngày này, công tích vô song. Nhưng rất nhiều người đều biết, nếu ông ta không có Địch tướng quân giúp đỡ, cũng rất khó đối kháng với quân Hạ như hổ như sói. Địch tướng quân trải qua trăm trận chiến khó bại, phá trại Hậu Kiều, công thành Bạch Báo, lấy Kim Thang, náo chợ Diệp, đốt Hạ Lan Nguyên, tàn sát hãn tộc người Khương, thậm chí hàng loạt loạn phủ Hưng Khánh, ác chiến Hạ Lan Sơn, viễn chiến Ngọc Môn Quan... hoành đao lập mã. Quân Hạ rất nhiều người nghe tên của Địch tướng quân, thậm chí không dám đánh với ngài ấy. Những chuyện này, làm sao ba ngày ba đêm có thể nói hết?
Mọi người nghe chuyện Địch Thanh ngựa dẫm quan sơn, hoành hành nơi biên thùy, mắt đều sáng lên, hướng về sự anh dũng của Địch Thanh. Duy chỉ có người đàn ông nghèo túng nói:
- Lão trượng, có lẽ ông nói có chút khoa trương. Theo ta biết, có những chuyện tuyệt không phải Địch Thanh làm.
Người đàn ông mặc áo tang vỗ bàn, quát:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói không phải của Địch tướng quân?
Mọi người cũng tức giận nhìn người đàn ông nghèo túng, đều là cực kỳ bất mãn. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, cho dù mình chịu nhục, cũng không chịu để người bên cạnh nói xấu Địch Thanh.
Người đàn ông nghèo túng đó nhìn người đàn ông mặc áo tang nói:
- Ta cũng không có nói không phải của hắn...
Người mù nói:
- Vị quan nhân này, ngài nói ông lão không sao cả. Nhưng lão dám nói, công tích của Địch tướng quân, chỉ nhiều hơn lão kể ra, sẽ không ít hơn ông lão nói. Ai dám nói ông lão nói không đúng?
Mọi người đều gật đầu nói:
- Đúng vậy, Địch tướng quân chính là người đàn ông nói ít làm nhiều. Sự tích của ông ta, chỉ có nhiều hơn ông lão nói, mà không phải ít hơn.
Người đàn ông nghèo túng chỉ có cười khổ.
Người đàn ông mặc áo tang thần sắc tức giận, không để ý đến nữa. Người mù không muốn mọi người làm loạn, đã gõ lê hoa bản nói:
- Chuyện khác tạm thời không nói nữa, thì nói những ngày trước khi Địch tướng quân đại loạn phủ Hưng Khánh, từng lưu lại một bài hát...
Ông chưa nói xong, Lộ Nhi đã gãy tỳ bà lên, làn điệu dâng trào, giống như binh giáp âm vang.
Ông lão khàn khàn giọng nói:
- Cuộc đời nam nhi này nhẹ thanh danh. Bảo kiếm bên hông nặng hoành hành...
Không đợi ông lão hát xong, người đàn ông mặc áo tang đã dùng chiếc đũa gõ lên bàn cùng hát:
- Chảy không hết máu anh hùng, giết không hết hào hùng.
Hai người hợp xướng, trong giọng hát bi thương tràn đầy hùng tráng.
Mọi người nhẩm nhẩm theo:
- Chảy không hết máu anh hùng, giết không hết hào hùng...
Chẳng biết tại sao, trong bốn câu bình đạm thế này, hát ra không biết bao nhiêu huyết lệ anh hùng, chí khí hào hùng!
Đợi hát xong bốn câu này, người đàn ông mặc áo tang đó liếc xéo người đàn ông nghèo túng nói:
- Bài hát này chính là Địch tướng quân hát sau khi giết cao thủ người Hạ ở phủ Hưng Khánh. Bây giờ sớm do người Hạ truyền miệng tới Trung Nguyên. Ngươi dám nói bài hát này không phải là Địch tướng quân làm? Ngoại trừ Địch tướng quân ra, còn có ai có khí phách này?
Người đàn ông nghèo túng chỉ là bưng bát rượu, lẳng lặng uống hết. Y giống như cũng bị tiếng ca kích động, trong mắt đầy ý dâng trào.
Lộ Nhi thấy thế, giải vây nói:
- Ông ấy cũng không nói gì. Nhưng uy danh của Địch tướng quân lớn như vậy, nhưng vẫn đơn quân tác chiến. Nghe nói ông ấy bây giờ vẫn là Binh Mã Đô giám của Phu Diên Lộ, do vậy chuyện ông ấy có thể làm không nhiều. Nếu ống ấy có thể thăng lên mấy bậc, không biết còn phải làm ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa.
Người đàn ông áo tang hai mắt sáng lên, lắc đầu nói:
- Lộ Nhi cô nương có điều không biết. Bây giờ Địch tướng quân sớm không phải Mã binh Đô giám. Ta nghe Phong trại chủ nói, trước đây Địch tướng quân bị người gian chèn ép, vẫn không thăng lên được. Nhưng từ khi Phạm công đến tây bắc, bẩm báo đúng sự thật công trận của ngài ấy, ngài ấy lúc này có thể lên chức một cách bình thường. Nếu là như vậy, bây giờ ngài ấy đã làm Phó đô bộ thự Kính Nguyên Lộ, kiêm phó kinh lược an phủ chiêu thảo sứ Kính Nguyên Lộ, phụ trách toàn bộ Kính Nguyên Lộ. Kính Nguyên Lộ nguy cấp, do vậy triều đình lệnh Địch tướng quân tiến đến tọa trấn, đối kháng người Hạ. Nghe nói mấy ngày nay Địch tướng quân muốn đến An Viễn, Phong trại chủ sớm ra ngoài nghênh đón rồi.
Mọi người bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, phấn chấn hô:
- Địch tướng quân sẽ tới chỗ này? Thật hay giả? Cố Sơn Tây, ngươi đừng gạt bọn ta.
Lộ Nhi tiếc hận nói:
- Tại sao đều là chức phó chứ? Với khả năng của Địch tướng quân, cho dù làm một An phủ sứ đều có thể mà.
Người mù thở dài:
- Triều đình ta vốn là như vậy. Cần người luyện võ, nhưng vẫn sợ người luyện võ làm loạn, không chịu trọng dụng. Cho Địch tướng quân chức phó, chính là ý muốn khống chế chức chính.
Cố Sơn Tây lắc đầu cười nói:
- Người luyện võ của Đại Tống, với xuất thân binh nghiệp, có thể giống như Địch tướng quân làm tới vị trí như ngày nay, đã ít lại càng ít rồi. Ngài ấy bây giờ ở biên thùy, có giúp đỡ của Phạm đại nhân, không ai có thể trói buộc ngài ấy, ta nghe nói...
Còn chưa nói xong, phía tây trại đột nhiên truyền đến tiếng chiêng vang cấp bách.
Mọi người đều cả kinh, đứng lên nói:
- Không tốt, có quân tình khẩn cấp, tình cảnh hơi loạn.
Cố Sơn Tây đã nói:
- Đừng sợ, sợ gì, có địch đến, thì chúng ta đánh. Kể chuyện là chuyện của ông lão, còn tác chiến chính là chuyện của chúng ta.
Mọi người gật đầu, không đợi nói nhiều, cùng mấy người chạy ra như bay, Cố Sơn Tây thấy rồi, mặt có ý vui, hô:
- Phong trại chủ, ngài về rồi?
Người dẫn đầu đó, dáng người nhanh nhẹn dũng mãnh, mặt như quả táo nặng, cổ có vết sẹo đao, vẹo vào tai.
Vết sẹo giống như con giun vặn vẹo, thoạt nhìn có chút đáng sợ nói không ra lời. Nhưng tất cả mọi người đều không sợ, vì người của trại An Viễn đều biết, một đao này của Phong trại chủ là chống cự khi giao thủ với người Hạ.
Đối với người này, bọn họ chỉ có kính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...