Người đó nói:
- Quân Hạ nhân cơ hội công kích, Nhâm đại nhân không kịp bố trí đề phòng, mấy chục ngàn quân ta bị xông đánh hỗn loạn. Lúc này lại có kỵ binh Hạ công kích đường lui của quân ta. Nhâm đại nhân chống đỡ không nổi, chỉ có thể chạy tới thành Dương Mục Long của chỗ Vương tướng quân, chỉ mong tác chiến theo thành. Đợi lúc Nhâm đại nhân xông tới Hảo Thủy Xuyên, thấy trên đường có chục cái thùng gỗ, trong thùng gỗ có tiếng chim vỗ cánh. Nhâm đại nhân lệnh người mở cái thùng gỗ kiểm tra, không ngờ trong đó bay ra mấy chục con chim bồ câu. Quân Hạ thấy chim bồ câu bay cao, từ Đông Sơn xông ra, bao chặt tướng quân ở Hảo Thủy Xuyên. Nhâm đại nhân xông không ra khỏi vòng vây, chạy không khỏi truy sát, lúc này phái người xông ra vòng vây, xin Vương tướng quân cứu viện!
Vương Khuê sắc mặt tái nhợt, sau hồi lâu mới nói:
- Ngươi làm thế nào giết ra vòng vây?
Người đó bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng, nói:
- Vương đại nhân hay là không tin ty chức?
Bỗng dưng rút ra đơn đao đâm vào trong bụng.
Đơn đao đâm vào bụng thấu qua lưng. Vương Khuê cả kinh, vội nắm lấy cánh tay người đó nói:
- Sao ngươi phải khổ như vậy?
Người đó bờ môi vâng vâng mấp máy, thấp giọng nói:
- Xin tướng quân xuất binh.
Y từ từ ngã xuống, hai mắt không nhắm. Vương Khuê nhìn một đường máu tươi, lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Được, xuất binh đi cứu Nhâm đại nhân.
Bên cạnh có một tham quân họ Lý khuyên can:
- Vương tướng quân. Nếu lời của người này là thật, thế địch rất lớn, nếu là xuất binh, có khác gì thiêu thân lao vào lửa đâu? Xin Vương tướng quân suy nghĩ kỹ.
Vương Khuê một hồi sau mới nói:
- Nay quân ta gặp nạn, nếu đã biết tin, nên đi cứu viện. Hôm nay không cứu, sau này ai cứu ta?
Lý tham quân gục đầu xuống, không nói thêm.
Vương Khuê phấn chấn tinh thần, quát:
- Nam nhi trên đời không hổ trời đất, quân ta có nạn, vượt lửa qua sông cứu nước lâm nguy. Điểm binh, xuất thành!
Thành Dương Mục Long sôi trào lên. Vương Khuê mặc giáp cầm giáo, đã lao ra thành trì. Y dẫn theo bốn ngàn binh mã, chỉ để lại hai ngàn binh lực canh giữ thành trì.
Lúc tới gần Đông Sơn, Vương Khuê đã nghe tiếng chém giết vang trời đầu bên kia núi. Binh qua vang trời, đốt nhiệt huyết trong lòng.
Lúc này pháo nổ vang trời. Xa xa quân Hạ nghênh tới mấy ngàn kỵ binh, lẳng lặng bày trận chờ đợi. Vương Khuê trong lòng hơi trầm xuống, thầm nghĩ quân hạ biết thành Dương Mục Long xuất binh, sớm có chuẩn bị, chỉ là có chút chần chừ. Vương Khuê điều chỉnh trận hình lại một chút, đã quát:
- Tiến lên!
Nếu như y ra khỏi thành, thì không có ý định trở về!
Vương Khuê đầu tàu xung trận, cầm giáo tấn công mạnh. Quân Hạ hơi có chút lui, chỉ là quân này mới lui, lại có quân sinh lực cản lại.
Mưa đã ngừng, máu càng tuôn, hai bên sườn Đông Sơn binh qua cao chót vót.
Không biết bao lâu...
Trên trời xuất hiện chút ánh sáng, một chút mặt trời lộ ra khỏi lớp mây dày, chiếu nghiêng lên mặt Vương Khuê. Vương Khuê lúc này mới giật mình, thì ra đã sau giờ ngọ, y chém giết mấy canh giờ. Bên kia Đông Sơn tiếng chém giết vẫn còn, y đã hàng chục lần xông vào quân địch, nhưng vẫn không xông qua nỗi trận kỵ binh của quân Hạ.
Quân Hạ quả thật quá nhiều, quá dày đặc.
Kỵ binh dũng mãnh dường như mãi không ngừng nghĩ.
Vương Khuê quay đầu lại nhìn thấy bên người đã còn lại không tới nửa số binh mã. Trên mặt mỗi người đã lộ ra ý mệt mỏi, không ai không bị thương, không ai không có vết thương chồng chất.
Vương Khuê mã giáo đã gãy, thay thiết giản, nhìn con ngựa dưới háng miệng sùi bột mép, nghe tiếng chém giết bên kia Đông Sơn, lòng như dao cắt.
Cuối cùng y chậm rãi giơ thiết giản lên, khàn khàn giọng nói:
- Giết!
Sau lưng yên tĩnh không có tiếng động. Vương Khuê bỗng nhiên quay đầu lại, thấy nét do dự trên mặt mọi người.
Tại sao không công? Vương Khuê muốn hỏi, bỗng nhiên phát hiện lòng bàn tay đau như xát muối, cuối đầu nhìn mới phát hiện thiết giản đã cong, nắm tay vỡ tan. Y tuy có dũng khí tiến lên, nhưng đôi tay đã khó chịu được ác chiến như vậy.
- Vương tướng quân... không được rồi.
Có binh sĩ khiếp đảm nói:
- Quân Địch quá đông rồi, chúng ta hoàn toàn xông qua không được, chúng ta hà tất...
Thấy Vương Khuê nhìn qua, binh sĩ đó yếu đuối không nói.
Ánh mắt từ trên mặt binh sĩ đó xẹt qua. Vương Khuê nhìn mặt của những người còn lại, tất cả mọi người đều có chần chừ, sợ hãi và mệt mỏi.
Vương Khuê xuống ngựa!
Mọi người cùng thở phào một cái. Quân Hạ tuy đông, nhưng vẫn ở Đông Sơn, không có thể hình thành hợp vây bọn họ. Nếu Vương Khuê trở về thành Dương Mục Long, mọi người còn có cơ hội sống. Vương Khuê cũng là người, Vương Khuê cũng mệt...
Vương Khuê quỳ xuống, không có quỳ về hướng binh sĩ, chỉ quỳ về hướng đông.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Vương Khuê là ý gì?
Quân Hạ bên đó cũng chậm thế công, lẳng lặng nhìn quân Tống trước mặt. Mấy chục lần xông giết làm bọn họ cũng kinh hãi mỏi mệt. Bọn họ không ngờ, trong quân Tống ngoài Địch Thanh ra, còn có lãnh tướng cương liệt dũng mãnh như vậy.
Phía đông có quân Hạ, nhưng phía đông mãi lại là Biện Kinh.
Vương Khuê lạy ba lạy về phía đông, lẩm bẩm nói:
- Thần được Thánh Thượng trọng ân, mới có vinh quang như bây giờ. Hôm nay thần không phụ nước, kỳ thực không thể...
Chúng tướng sĩ cuối đầu, gần như muốn rơi lệ, chỉ cho là Vương Khuê cũng bỏ kế hoạch tiến công. Vương Khuê bật thẳng người, khóe miệng cười tươi:
- Thần không dám cầu người bên cạnh chịu chết, chỉ có thể một mình chết đền nợ nước!
Y đột nhiên nhớ tới lăng Vĩnh Định năm đó. Dạ Nguyệt Phi Thiên nói một câu:
- Dạ Nguyệt Phi Thiên bất tài, chỉ cầu đánh một trận với Diệp Tri Thu ngươi.
Nhiều khi, rất nhiều chuyện chỉ là tái diễn lặp lại.
Ngàn đời gian nan duy chỉ có một đường chết.
Vương Khuê y đã không sợ chết, thì sợ gì? Y chỉ mong đánh một trận đường đường chính chính.
Có lẽ người khác không hiểu, có lẽ người khác không theo, có lẽ quá nhiều có lẽ... Nhưng Vương Khuê y biết mình đã làm gì, thế đã đủ.
Trở mình lên ngựa, không nói nữa. Vương Khuê giục ngựa xông về hướng quân Hạ, quân Tống ngây ra, hô:
- Vương tướng quân.
Quân Hạ cũng ngây người, trong quân trận không có trường tiễn bắn ra.
Vương Khuê một mình can đảm, con ngựa hai quyền, chỉ như vậy xông vào trước trận quân Hạ. Một người trong quân Hạ hô chạy ra, tay cầm trường thương, đỉnh thương đâm tới.
Chuyện của chiến trường, thì phải dùng huyết khí để giải quyết.
Người Đảng Hạng giỏi võ, không cam lòng yếu thế. Quân Tống có tướng lĩnh can đảm, trong người Đảng Hạng càng có người hiếu chiến. Ngoài ra quân Hạ thấy có người nghênh chiến, không tiến lên bao vây tiến công, ngược lại ghìm ngựa không tiến.
Người đó trường thương như tia chớp, một thương thì đâm vào vai phải Vương Khuê. Trường thương vào thịt, máu tươi tuôn ra như suối, thậm chí có thể có lúc nghe thấy thiết thương và xương cốt ma sát phát ra âm thanh.
Vương Khuê hoàn toàn không tránh, lại dựa vào vai phải kẹp lấy trường thương, tay trái quơ qua, nặng nề đánh vào mũ người đó.
“Chát” một tiếng vang lên, quân Hạ đột kích đó óc vỡ toang ra, tử thi rớt xuống đất, quân Hạ hô to.
Con ngựa đó đau đớn mà rên hí, ngã xuống cát bụi. Con ngựa đó chinh chiến rất lâu, đã không chịu nỗi ác chiến. Nhưng trước lúc mất mạng, Vương Khuê phi thân lên, đã lập tức cưỡi lên ngựa của địch, giục ngựa đi thêm. Phút chốc có quân Hạ cầm thương đâm tới. Vương Khuê vẫn vậy, với vết thương vai kế bên, thiết giản vũ động, lại giết một người.
Quân Hạ kinh hãi, nhất thời bị dũng mãnh của Vương Khuê làm kinh sợ. Có người lui, có người lên, trường thương đâm loạn.
Một lát sau Vương Khuê đã trúng ba phát, thiết giản đó đã thành màu đỏ. Mặt trời vừa bớt nắng, sát khí kết băng, lại có sáu bảy quân Hạ bị Vương Khuê rõ ràng đánh chết. Vương Khuê khàn giọng hét to, lại múa giết, lần này kèn thổi vang lên, thê lương buồn bã.
Trong tiếng “rầm” quân Hạ đã né ra một con đường.
Quân Tống ngoài xa nhìn thấy, gần như khó tin được mắt mình. Mới lúc nãy mấy ngàn quân Tống xé không được tuyến phòng của quân hạ, Vương Khuê lại dựa vào sức một mình đã thông con đường phía trước?
Vương Khuê trong lòng kinh ngạc, mới định giục ngựa, chỉ thấy không trung hắc khí chợt lóe lên, trước mặt máu đỏ, bỗng dưng thân hình ngưng tụ.
Quân Hạ im lặng, quân Tống bi thương hô lên. Chỉ thấy trong mắt Vương Khuê cắm một mũi tên, xuyên qua sau gáy, tuôn ra một dòng máu.
Vương Khuê lại không nghe được gì, chỉ thấy một cái liếc nhìn cuối cùng của thế gian, sau đó cứ như vậy té xuống. Cái nhìn cuối cùng của y thấy được tận cuối con đường không phải quân Tống mà y cố ý muốn cứu, ở đó chỉ đang đứng một người một ngựa...
Lập tức người đó quan đen áo trắng, tay giơ cao trường cung, thần sắc tiêu điều, lại có khí ngạo nghễ của thiên hạ. Cung là cung Hiên Viên, dây cung chấn động như dây đàn, kích động tiếng lòng của mọi người...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...