Tĩnh lặng một lúc, cảm giác gió thu đông lạnh đã ngưng, tim cũng ngừng đập, lúc này, Đơn Đơn dùng khí lực toàn thân nói:
- Địch Thanh, ta hỏi ngươi, trên đời này, nếu… có một người, có thể vì ngươi mà không lo đến cái gì Công chúa… cái gì cũng không cần, chỉ muốn theo ngươi, chết cũng tốt, sống cũng vui, đi đến chân trời góc bể… Ngươi có vì nàng mà bỏ qua tất cả không?
Gió thu tiêu điều, thổi bay những chiếc lá khô rách nát vương đầy mặt đất, bay lượn ngổn ngang. Có thể nói, cộng tất cả sự ngổn ngang lại, cũng không bằng tâm tư của người con gái.
Sau khi nói xong, thân thể mềm mại của Đan Đan giống như lá rụng trong gió, không ngừng run rẩy. Trong chốc lát đôi mắt đẹp của nàng không nhìn bóng lưng Địch Thanh, vừa nhìn liền giống như ngàn năm.
Thân hình Địch Thanh cứng ngắc một lúc lâu sau mới nói:
- Ta…
Trong mắt Đan Đan đột nhiên hiện lên nét đau thương và bừng tỉnh, không đợi câu trả lời của Địch Thanh, nàng cười to nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng cái người kia là ta! Nam nhân trên đời này chết sạch, ta cũng không thích ngươi.
Ai cũng không tưởng tượng được Đan Đan sẽ cười không chút kiêng kỵ như vậy. Nhưng tiếng cười kia cũng như gió thu thổi múa, mang theo toàn bộ hương vị hiu quạnh.
Đan Đan không đợi đến lúc cười xong, đã xoay người chạy đi.
Địch Thanh quanh đầu, nhìn thấy thân hình màu tím giữa màn mưa lá vàng, rất nhanh chui vào trong kiệu. Cỗ kiệu di chuyển, vòng qua chân núi, dưới ánh mặt trời, giống như sương mù trong bình minh, đã biến mất không thấy gì nữa.
Địch Thanh kinh ngạc nhìn một lúc lâu, lắc đầu rồi đi về hướng nam.
Hắn biết chỉ cần vượt qua ngọn núi trước mặt, đi thêm vài dặm là đã ở rất gần Hoàng Hà. Nếu hắn chọn lộ trình đi phủ Tây Bình, vòng qua Hạ Châu sẽ có thể từ Hạ Châu vượt qua Hoành Sơn đi vào khu vực biên giới Đại Tống.
Mặc dù đường xá xa xôi, nhưng Địch Thanh tự tin là không có người nhận ra hắn. Đi đường này, chắc cũng không có gì khó khăn.
Chủ ý đã định, Địch Thanh lập tức bước đi. Toàn thân hắn như nhũn ra, nhưng điều này không ngăn cản được quyết tâm trở về của hắn.
Đi qua triền núi, Địch Thanh đã thở hổn hển. Gặp được nơi có suối nước liền đến rửa mặt. Nhìn gương mình mặt phản chiếu dưới làn nước ngăm đen ủ dột thì cười khổ. Hiện giờ không có Phi Tuyết, gương mặt này rửa cũng không đi, chẳng lẽ cả đời này hắn đều phải mang gương mặt này sao?
Trước kia hắn cực kỳ anh tuấn, lần này biến thành da đen, lại càng trở nên kiên nghị. Hắn không ngại bộ dạng của mình dài ngắn thế nào, mà là sẽ giải thích với mọi người thế nào đây?
Địch Thanh đang nhìn suối nước, đột nhiên cảm thấy suối nước gợn sóng, trong lòng trở nên cảnh giác.
Tuy tạm thời hắn không thể động võ, nhưng vẫn còn tính cảnh giác. Không biết từ lúc nào, một người giống như bóng ma đã lặng lẽ đứng ở phía sau Địch Thanh.
Toàn thân Địch Thanh căng thẳng, chậm rãi ngồi thẳng lên, xoay đầu nhìn lại, nhìn người ở phía sau. Địch Thanh nhận ra người nọ không phải là âm hồn, mà là Tu La – Atula!
Người phía sau không ngờ lại là Dã Lợi Trảm Thiên.
Tại sao Dã Lợi Trảm Thiên lại có mặt ở nơi này, có phải đã phát hiện bí mật của Địch Thanh hay không, có phải cố ý tới lấy mạng Địch Thanh?
Địch Thanh không có vẻ kinh hoàng, lẳng lặng nhìn Dã Lợi Trảm Thiên. Đôi mắt Dã Lợi Trảm Thiên có màu xám trắng, cũng đang nhìn bầu trời. Y là người mù, nhưng không thể nghi ngờ, y còn sáng suốt hơn rất nhiều người bình thường.
Gió thổi, trên mặt nước có chút gợn sóng. Ánh mặt trời chiếu trên mặt nước, mặt nước liền giống như một tầng băng mỏng.
Thật lâu sau, Dã Lợi Trảm Thiên mở miệng nói:
- Địch Thanh?
Địch Thanh trầm mặc một lát, biết ở trước mặt con người nhạy bén này, nói dối cũng vô dụng, trầm giọng nói:
- Đúng.
Sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên buồn tẻ:
- Vừa rồi khi ngươi ở trong kiệu, ta biết ngay người ở bên trong là ngươi!
Địch Thanh nhíu mày, biết Dã Lợi Trảm Thiên không cần phải nói lời khoa trương, nhưng vì sao ánh mắt của người mù này còn chính xác hơn cả người bình thường? Bỗng nhiên nhớ đến thời điểm lúc trước hắn gặp Dã Lợi Trảm Thiên, từng nghe y nói qua:
- Rốt cuộc ngươi đã tới!
Không tránh khỏi một phen hồi hộp.
Lúc trước Địch Thanh nghĩ đến những lời này là nói dóc, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy trong đó còn có ý nghĩa sâu sắc.
Mặc dù hắn và Dã Lợi Trảm Thiên người nam kẻ bắc, nhưng đều là những người có khí phách…
- Thật ra Trương Nguyên cũng biết trong kiệu có người, nhưng y không vạch trần, ngươi có biết vì sao không?
Dã Lợi Trảm Thiên đột ngột hỏi, không thể nghi ngờ lại khiến cho người ta càng khó hiểu.
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Không biết. Ngươi nói vì sao?
Hắn vốn nghĩ là Dã Lợi Trảm Thiên sẽ không trả lời, nhưng Dã Lợi Trảm Thiên đã lập tức đưa ra đáp án:
- Y biết trong kiệu còn có người, nhưng tuyệt đối không ngờ được chính là thích khách. Y vẫn còn muốn làm Trung thư lệnh, vì thế sẽ không không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội với Công chúa, cản trở tiền đồ. Trong suy nghĩ của Ngột Tốt, địa vị của Công chúa gần với giang sơn.
- Vì sao Trương Nguyên lại nghĩ trong kiệu không phải là thích khách?
Địch Thanh hỏi lại.
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Bởi vì y không biết ngươi quen Công chúa. Y không cho rằng Công chúa sẽ bảo vệ một thích khách.
- Nhưng dĩ nhiên là ngươi đã biết.
Địch Thanh giễu cợt nói:
- Ngươi có thể cứu Đan Đan trên tay Phi Ưng, đương nhiên đã biết tất cả mọi chuyện. Nguyên Hạo có thể biết rất nhiều chuyện, cũng là do ngươi. Ngươi biết ta quen Đan Đan, nhưng vì sao lúc trước không nói gì? Chắc không phải là vì ngươi sợ đắc tội với Đan Đan, bởi vậy luôn đi theo chúng ta, đợi khi Đan Đan đi xa mới xuất hiện?
Khóe miệng Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên hiện ra nụ cười mỉm, gương mặt gầy yếu, sắc mặt xám tro của y trong gió thu, thoạt nhìn giống như được che bởi một một màn sương.
Địch Thanh cảm thấy hắn đã nhìn thấu người này, nhưng chẳng biết tại sao, luôn thấy y im lặng.
- Ta không sợ đắc tội với bất cứ kẻ nào! Nếu quả thật ta muốn giết ngươi như lời ngươi nói, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy mạng ngươi, cho dù là Đế Thích Thiên không cho, ta cũng sẽ giết ngươi.
Dã Lợi Trảm Thiên thốt lên từng chữ, giọng điệu chân thật, đáng tin.
Địch Thanh không có chút kinh ngạc nào, trấn tĩnh nói:
- Vậy ngươi tới đây, đương nhiên không phải là để giết ta. Nếu ngươi muốn giết ta, đã không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Dã Lợi Trảm Thiên vẫn nhìn lên bầy trời, thản nhiên nói:
- Ngươi nói đúng! Ta tới nơi này, là muốn thay Phi Tuyết truyền đạt một câu.
Sắc mặt Địch Thanhbiến đổi lớn, thất thanh nói:
- Ngươi… bắt Phi Tuyết?
Đột nhiên, hắn cảm giác được điều gì đó, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ở chân núi có mấy người đang tiến đến, đều là những gương mặt xa lạ. Đầu óc Địch Thanh bị tung tích của Phi Tuyết thu hút, mặc kệ những người kia có lai lịch gì, quát lên:
- Hiện tại Phi Tuyết thế nào? Chuyện ám sát Nguyên Hạo không hề có chút liên quan gì đến nàng.
Dã Lợi Trảm Thiên chậm rãi nói:
- Làm sao ngươi biết không có quan hệ? Ngươi có biết nàng muốn đi đâu?
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, cau mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi biết?
Chỉ bằng một câu nói kia là hắn đã biết chính xác Phi Tuyết ở cùng một chỗ với Dã Lợi Trảm Thiên.
Dã Lợi Trảm Thiên lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên là ta biết. Nơi nàng muốn đến chính là Hương… Ba… Lạp!
Trong lòng Địch Thanh chấn động, cảm thấy như có sấm nổ bên tai, thất thanh nói:
- Hương Ba Lạp? Nàng muốn mang ta đi Hương Ba Lạp? Làm sao ngươi biết?
Lúc này Địch Thanh vô cùng khiếp sợ. Hắn chỉ biết là Phi Tuyết kiên trì muốn dẫn hắn đến một nơi, không nghĩ tới chỗ đó chính là Hương Ba Lạp!
Rốt cuộc Phi Tuyết có lai lịch thế nào, tại sao lại biết Hương Ba Lạp? Lời Dã Lợi Trảm Thiên nói là thật hay giả? Vì sao Phi Tuyết có thể biết Dã Lợi Trảm Thiên và Phi Ưng? Lời của Phi Tuyết mà Dã Lợi Trảm Thiên muốn truyền đạt là gì?
Rất nhiều bí ấn. Mặc dù Địch Thanh đã hỏi liên tiếp ba câu hỏi, nhưng không thể hiện hết một phần mười nghi hoặc trong lòng.
Dã Lợi Trảm Thiên cũng nghe được có người đang đi tới nơi này, nhưng lại không lo ngại. Vấn đề Địch Thanh hỏi, y cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nói:
- Ngươi đi đi. Phi Tuyết nói, ngươi đã không cần cùng nàng đến Hương Ba Lạp nữa rồi.
- Vì sao?
Địch Thanh khổ sở nói. Hắn không ngờ được đã mất một cơ hội tốt để tiếp cận Hương Ba Lạp.
Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi không xứng!
Con mắt xám trắng của y vẫn tĩnh mịch như cũ, nhưng khuôn mặt xám tro đột nhiên có phần phấn chấn và kích động. Không nghe thấy động tĩnh của Địch Thanh, Dã Lợi Trảm Thiên đùa cợt nói:
- Ngươi không tin Phi Tuyết đã nói những lời này sao?
Trong mắt Địch Thanh đột nhiên có phần cổ quái, nhìn chằm chằm Dã Lợi Trảm Thiên mà nói:
- Ta không tin một câu ngươi vừa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...