Dã Lợi Trảm Thiên ở bên cạnh nói:
-Tại sao Thái sư lại lo âu như vậy?
Thiếu chút nữa Trương Nguyên muốn giơ tay lên trước mặt Dã Lợi Trảm Thiên, xem người này có mù thật không, vì sao còn sáng suốt hơn người tinh mắt?
Nhưng cuối cùng cũng nhịn được sự kích động này, Trương Nguyên lại mỉm cười nói:
-Lão phu ngồi qua cỗ kiệu.
Lời y nói thật vô nghĩa, nhưng Dã Lợi Trảm Thiên vẫn cô quạnh như trước, chỉ à lên một tiếng. Dường như Dã Lợi Trảm Thiên chưa bao giờ để bất cứ chuyện gì ở trong lòng, cho dù là lúc trước đệ đệ của y chết, y cũng không có quá mức bi thương.
Trương Nguyên giận dữ nói:
-Gần đây lão phu có hơi mập lên, bởi vì ít đi lại.
-Tuy Thái sư ít đi lại, nhưng ánh mắt càng tinh tế rồi.
Dã Lợi Trảm Thiên nói một câu không rõ ràng.
Trương Nguyên nhíu lông mày, có thể thấy được ánh mắt xám trắng như người chết của Dã Lợi Trảm Thiên, lại cười lớn nói:
-Đúng vậy! Bốn tên nâng kiệu kia thể cốt cũng không tệ, cho dù là nâng ta, bước chân cũng chưa chắc nặng nề như vậy. Huống chi… Công chúa Đơn Đơn cũng không mập.
-Thái sư muốn nói… Trong kiệu còn một người nữa sao?
Đột nhiên, Dã Lợi Trảm Thiên hỏi.
Trương Nguyên ho khan vài tiếng:
-Đúng là lão phu có nghi ngời này.
Dã Lợi Trảm Thiên hỏi:
-Tại hạ tuy là người mù, nhưng điều Thái sư nghi ngờ không đúng. Nếu trong kiệu còn có người, vậy vừa rồi ngài vén màn kiệu lên, sao lại không nhìn thấy?
Trương Nguyên cau mày nói:
-Lão phu cũng đang nghi ngờ điều này…
Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:
-Ta nghe nói Biện Kinh phồn hoa, biết trong ngõa xá (khu vui chơi giải trí) có một loại ảo thuật, rõ ràng là trong rương có người nhưng lại có khả năng làm cho người khác không nhìn thấy. Cái loại ảo thuật này cũng gần giống với thủ thuật che mắt của các nước Tây Vực, có thể lợi dụng ánh sáng, màu sắc và thùng. Màu sắc và kết cấu thùng, khiến cho người ta tưởng là đã nhìn thấy toàn bộ thùng, nhưng thật ra chỉ thấy phân nửa. Mà không gian thừa ra này, cũng đủ cho một ngưởi ẩn thân rồi.
Ánh mắt Trương Nguyên sáng lên, vội nói:
-Chẳng lẽ nói… Cỗ kiệu kia cũng giống với chiếc thùng đó sao, bên trong có tường kép sao? Trong lúc này nếu thật có người ẩn giấu, có thể là ai? Có thể gây bất lợi với Công chúa hay không?
Trong giọng nói của y tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm Dã Lợi Trảm Thiên lại không có chút lo lắng nào.
Đợi lúc lâu sau, không thấy Dã Lợi Trảm Thiên lên tiếng trả lời, cũng không thấy chút biến hóa nào trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên, rốt cuộc Trương Nguyên cũng không nhịn được hỏi:
-Chẳng lẽ lão phu nói không đúng sao?
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
-Thái sư là người Hoa Âm đúng không?
Trương Nguyên không nghĩ đến việc Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên hỏi một câu như vậy, một lúc sau mới nói:
-Đúng vậy, vì sao La Hầu Vương lại hỏi vậy?
Y vốn là người ổn định vững chắc, nhưng khi nghe thấy hai chữ “Hoa Âm”, trong mắt có chút phiền muộn.
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
-Ta nghe người ta nói, Thái sư vốn là người Trung Nguyên, lúc trước còn trẻ, khí thịnh, rất có tài hoa. khí phách lỗi lạc, tự xưng là có tài như Tô Tần, Trương Nghị, hơn nữa còn vung kiếm trượng nghĩa, hành hiệp trượng nghĩa khiến người ta ca tụng. Tuy nhiên vào kinh thành dự thi vài lần đều không đậu, nên quyết định vứt bút tòng quân, lại bị người bên cạnh Tống soái nghi ngờ mới phẫn nộ mà tiến đến Tây Bắc, sau khi gặp được Ngột Tốt, dựa vào một bụng kế sách, mới được Ngột Tốt trọng dụng?
Trương Nguyên chậm rãi nói:
-Những người có cảnh ngộ như lão phu mà đến vùng Tây Bắc, nhiều không đếm xuể. Ngột Tốt dùng người chỉ cần có tài, triều Tống chủ yếu là dùng người thân.
Trương Nguyên nói ra những lời này, bên trong chứa đầy cảm xúc. Do Nguyên Hạo xây dựng quan chế, ngoại trừ quân quyền, những chức vị còn lại cũng có đến phân nửa là người Hán đảm đương. Những người Hán đó, rất nhiều người là năm đó không thành công dưới triều Tống. Mà ở triều Tống, bây giờ hối lộ trở thành trào lưu, hiện tượng mua quan diễn ra nghiêm trọng, tuy có thể trúng cử bằng dự thi, trở thành người vượt Long Môn, nhưng cũng nhanh chóng bị nhuốm chàm, cuối cùng trở nên hủ bại.
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
-Nếu Thái sư đã từng đi qua Biện Kinh, tâm tư lại tinh tế, đương nhiên sẽ không xa lạ với thùng ảo thuật giấu người, bằng không, vừa rồi cũng không cố ý đề cập với ta việc cỗ kiệu có sức nặng không bình thường. Nhưng nếu Thái sư đã phát hiện ra, vì sao không lập tức nói ra?
Sắc mặt Trương Nguyên biến hóa, phát hiện ra tuy rằng Dã Lợi Trảm Thiên bị mù, nhưng đầu óc thì vô cùng thông minh sắc bén.
Dã Lợi Trảm Thiên lại nói:
-Đương nhiên là Thái sư cũng biết trong kiệu còn một người, cũng sợ người nọ uy hiếp Công chúa Đơn Đơn, cho nên mới tự tay vén lên màn kiệu của Công chúa Đơn Đơn, mong đợi phục ma.
Trương Nguyên thở dài:
-Lúc này có La Hầu Vương, lão phu mới có can đảm này.
Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:
-Nhưng Thái sư phát hiện trong kiệu không có người, lại có khoang ngầm, rất nhanh đã hiểu ra, không phải là Công chúa Đơn Đơn bị uy hiếp, mà là muốn giấu một người đưa ra ngoài. Căn cứ vào ý nghĩ của Thái sư, người này chắc chắn không phải là thích khách, bởi vì Công chúa Đơn Đơn không thể… bảo hộ một thích khách ám sát Ngột Tốt. Mà cỗ kiệu của Trương Bộ chủ ở đằng trước, hiển nhiên cũng hiểu đã được Trương Bộ chủ ngầm đồng ý. Công chúa đã lớn, nói không chừng là đang trong lúc riêng tư gặp gỡ tình lang. Nếu như ngươi vạch trần sự việc tại chỗ, chỉ sợ chọc giận Công chúa Đơn Đơn, sẽ liên lụy đến chức quan của ngươi. Bởi vậy ngươi ngươi dùng lời nói để ám chỉ, muốn xem chút phản ứng của Công chúa Đơn Đơn, nếu Công chúa đỏ mặt, vậy là Thái sư đã đoán trúng.
Trương Nguyên nói không ra lời, càng thêm nghi ngờ Dã Lợi Trảm Thiên này có thực sự bị mù không? Nếu y là người mù, sao có thể hiểu rõ biểu hiện của mọi người như vậy.
Dã Lợi Trảm Thiên nói tiếp:
-Ngươi không muốn đắc tội với Công chúa, nhưng lại không yên tâm về sự an nguy của Công chúa, nên cố ý nói chuyện này cho ta biết, nghĩ ta cũng có chút đầu óc, không chừng có thể hiểu ý tứ của ngươi, xông ra bảo vệ Công chúa, nhìn xem trong kiệu là người nào, như vậy ngươi không cần gánh trách nhiệm, cũng không cần bảo vệ Công chúa. Nếu sau này có ai biết việc này, đều dựng thẳng ngón cái mà tán dương Trung thư lệnh một tiếng rồi.
Khuôn mặt nho nhã của Trương Nguyên như bị đấm một quyền, cười lớn nói:
-Không nghe La Hầu Vương nói, lão phu còn không biết ngài có suy nghĩ phức tạp như vậy nha.
Trong lời nói của y mang theo ý chê bai, ám chỉ Dã Lợi Trảm Thiên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
-Vậy sao?
Dã Lợi Trảm Thiên không mặn không nhạt nói:
-Ta là người mù, cũng không thông minh, phụ sự mong đợi của Thái sư, không hiểu được trái tim của người quân tử như Thái sư. Một khi đã như vậy, kính xin Thái sư mang phần tâm tư này nói cho người khác nghe đi. Tại hạ xin được cáo lui trước.
Y lập tức xoay người rời đi, cũng không thi lễ.
Trương Nguyên nhìn chằm chằm bóng dáng Dã Lợi Trảm Thiên đến khi không thấy gì nữa, lúc này mới lẩm bẩm nói:
-Nếu ngươi đã không lo lắng, vậy cũng cho rằng người trong kiệu không phải thích khách, ta đây còn quan tâm làm gì?
Y vỗ vỗ vạt áo, giống như đem toàn bộ phiền não phủi đi hết, trên mặt lại xuất hiện nụ cười thản nhiên.
Lúc này có một binh sĩ vội vã chạy tới, thấp giọng nói:
- Thái sư, người kia đến.
Tinh thần Trương Nguyên rung lên, vội nói:
-Dẫn ta đi gặp!
Sắc mặt y trở nên ngưng trọng, mơ hồ còn có chút phấn chấn. Tên binh sĩ vội vàng bước đi.
Trương Nguyên vốn rất đa mưu túc trí, mặt không hiện vui buồn, lần này trả lời thận trọng như thế, binh sĩ bên cạnh nhìn thấy, cũng khó khăn suy đoán người đến là ai?
Hai cỗ kiệu xuất cung, ra khỏi thành, thẳng tới Giới Đài Tự ngoài thành nam.
Nếu nói Đại Tướng Quốc tự là quốc tự của Đại Tống, thì Giới Đài tự kia cũng là quốc tự trong lòng người Đảng Hạng.
Lúc này, phía đông người Đảng Hạng có Đại Tống, tây nam có Thổ Phiên, nam có Đại Lý, phía tây cũng có các nước dân tộc Hồi Hột. Các quốc gia này đều theo Phật giáo, người Đảng Hạng cũng không ngoại lệ.
Phật giáo của người Đảng Hạng vốn chia làm hai phái Thiền tông và Mật tông. Mặc dù Thiền tông được truyền bá rộng rãi và phổ biến, nhưng ảnh hưởng của Mật tông cũng không thể xem thường.
Bản thân Nguyên Hạo cũng là một phật tử.
Giống như một người có hùng tâm tráng chí bừng bừng, ở bên trong người Đảng Hạng, không những sùng bái Phật giáo, thậm chí còn tinh thông Phật lý.
Từ lúc Nguyên Hạo cầm quyền tới nay, vì để phát triển Phật giáo, không những rộng rãi tìm kiếm Xá Lợi rồi bố trí ổn thỏa, còn sửa chữa Phật động, Phật tháp và chùa chiền. Nhờ Nguyên Hạo phổ biến rộng rãi, không khí thờ tín Phật của người Đảng Hạng cực kỳ sâu nặng.
Giới Đài Tự là nơi mà Nguyên Hạo thường lui tới. Trải qua sự phát triển lớn mạnh suốt mấy năm qua, nếu nói về sự huy hoàng rực rỡ thì có kém hơn Đại Tướng Quốc Tự ở Biện Kinh, nhưng bàn về khí thế rộng rãi, bảo tướng trang nghiêm thì có thể đứng ngang với Đại Tướng Quốc Tự.
Ra khỏi thành nam, phía trước có dãy núi trùng điệp. Vòng qua chân núi, chỉ thấy bầu trời xanh ngát trải dài đến ngàn dặm.
Lầu đài, đình các chiếm cứ lưng chừng núi, Giới Đài Tự đã xuất hiện Phật tích.
Hai cỗ kiệu ngừng lại, Trương Bộ chủ xuống kiệu trước, thấp giọng nói:
-Đơn Đơn, đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ muội còn muốn đen hắn tới Giới Đài Tự?
Màn kiệu được vén lên, Đơn Đơn ngồi trong kiệu, vẻ mặt nhăn nhó, lại xen lẫn vài phần thương cảm. Phía sau nàng, một vách ngăn được kéo ra, lộ ra một hốc tối, Địch Thanh ngồi ở bên trong.
Trương Nguyên đoán không sai, trong kiệu đúng là có hốc tối. Trước lúc Trương Nguyên vén màn kiệu lên, Địch Thanh ấn vào cái nút ở sườn dưới của kiệu, một tấm vách vô thanh vô tức xuất hiện, chắn trước mặt Địch Thanh.
Địch Thanh biết thiết kế của cỗ kiệu, đơn giản là nhờ lúc Đơn Đơn xuống kiệu, có nói một câu:
-Cỗ kiệu có hốc tối.
Địch Thanh thấy thời điểm Đơn Đơn ra ngoài, mặt đỏ như gấc. Cũng không ai biết, rốt cuộc là Đơn Đơn đỏ mặt vì phẫn nộ hay bởi vì một nguyên nhân nào khác.
Đơn Đơn đã biết cỗ kiệu có hốc tối, vì sao không cho Địch Thanh ẩn núp ngay từ đầu?
Địch Thanh không cần nghĩ nhiều, rất nhanh chóng tìm được cái nút kia.
Vách ngăn kia thiết kế rất khéo léo, màu sắc giống hệt với mặt sau của cỗ kiệu. Nếu nhìn thẳng, tuyệt đối không nhìn ra kiệu có thêm một ngăn nữa. Nhưng Địch Thanh vẫn rất lo lắng, hắn sớm nhận ra Trương Nguyên và Dã Lợi Trảm Thiên đều là loại người có tâm tư tinh tế. Nói về xảo trá, Đơn Đơn không phải là đối thủ của hai người này.
Nhưng điều làm Địch Thanh cảm thấy kì quái, Trương Nguyên và Dã Lợi Trảm Thiên lại giống như không phát hiện ra điều gì. Địch Thanh cảm thấy có chút kì quái, nhưng nếu hắn đã ra khỏi thành, cũng tạm thời đem nghi vấn đó bỏ sang một bên.
Ra khỏi cỗ kiệu, Địch Thanh nhìn thấy sương sớm cuối thu. Hoa cỏ đã tàn, nhưng cành lá của nhưng cây xanh ở ngọn núi xa xa vẫn còn um tùm. Trương Bộ chủ liếc mắt nhìn Địch Thanh, dường như trong mắt ẩn giấu tình ý nhàn sầu. Nhưng ánh mắt nàng nhanh chóng dời đi, xoay người đi ra xa. Dường như nàng muốn cho Đơn Đơn một chút không gian, lại giống như không muốn nhìn Địch Thanh.
Những phu kiệu đều im lặng. Những phu kiệu này đều là thủ hạ của Trương Bộ chủ, biết được cái gì nên hiểu, cái gì phải nhất định giả vờ như không biết.
Cuối cùng Đơn Đơn cũng ra khỏi kiệu, mặt đỏ ửng, lại trắng tựa sương thu. Nàng lẳng lặng đi về phía nam, được một lát, bỗng nghe thấy tiếng nhạn kêu, không kìm được bèn ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là một con nhạn lạc đàn, quanh quẩn ở không trung, nhưng rồi vẫn phải bay về hướng nam.
-Chim nhạn bay về nam, vẫn còn ngày trở lại.
Đơn Đơn đột nhiên nói.
Địch Thanh ở ngay phía sau Đơn Đơn, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên trời, trời cao ở cực xa. Hắn không nói gì thêm, Đơn Đơn cũng giống như không nói chuyện với hắn. Hắn thầm nghĩ, sau đó xoay người lại, chào từ biệt với Đaqn Đan.
Bỗng nhiên Đơn Đơn quay người lại, trong mắt lộ ra hung ý:
-Nhưng ngươi đi rồi, nhất định là sẽ không trở lại. Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một mạng. Ngươi dẫn ta ra khỏi hoang mạc, ta đã mang ngươi ra khỏi cung.Từ nay về sau vĩnh viễn không thiếu nợ nhau, không còn liên quan gì nữa!
Địch Thanh thầm nghĩ:
“Có lẽ ta sẽ trở lại, nhưng lúc đó… Chỉ sợ ta và ngươi còn có hoàn cảnh khó hơn hôm nay.”
Sắc mặt Đơn Đơn lại đỏ lên, môi bị hàm răng cắn đến trắng bệch, bàn tay nắm chặt, cả người có chút run rẩy:
-Ngươi là kẻ thù của đại ca ta. Cả đời này ta nợ ân tình của hai người, một là đại ca của ta, người còn lại chính là ngươi. Ta có tình với ngươi, nhưng lại có lỗi với đại ca ta. Bởi vậy, nếu ngươi còn dám đến, nói không chừng… ta sẽ là người đầu tiên giết chết ngươi.
Cuối cùng Địch Thanh cũng mở miệng nói:
-Ta hiểu!
-Thế nên, tốt nhất là ngươi chạy nhanh đi, đi càng xa càng tốt. Hiện giờ người ngươi vẫn còn dư độc, vài ngày nữa mới có thể dùng sức. Trong mấy ngày này, nếu ngươi bị người khác làm thịt thì không liên quan đến ta.
-Thanh âm của Đan Đan khẽ run run.
Địch Thanh mỉm cười nói:
-Nếu ngươi có thể trốn thoát khỏi tay Phi Ưng, đương nhiên ta cũng sẽ sống bằng sức mình. Trời giá rét… ngươi sớm trở về đi!
Đơn Đơn lạnh lùng nói:
-Ta không cần ngươi quan tâm.
Địch Thanh không còn lời nào để nói, xoay người định chạy đi, nhưng đột nhiên lại nói:
-Đơn Đơn, bất kể sau này thế nào, ta cũng sẽ luôn nhớ đến ơn cứu mạng của ngươi. Ngươi là cô nương tốt, ta rất cám ơn ngươi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đơn Đơn hiện nên chút rạng rỡ, như sông hết sương mù, như người vừa tỉnh sau giấc mộng.
Địch Thanh cũng không để ý, xoay người bước đi, nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên Đơn Đơn kêu lên:
-Này!
Địch Thanh dừng lại, nhưng không xoay người lại:
-Còn có chuyện gì sao?
Gió thu lạnh, gió thu ngưng.
Địch Thanh nhìn thu ý nồng đậm, gió thu rít gào, giống như hồng nhan tiều tụy, mộng vỡ hào hùng, trong lòng chỉ muốn “Vũ Thường, ta không có chết. Quách đại ca, ta không có báo thù cho ngươi.”
Đơn Đơn nhìn bóng lưng tiêu điều, sắc mặt lại trở nên trắng nõn, móng tay đều cắm vào da thịt nhưng không hề cảm thấy đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...