Lưu Nghi Tôn thấy phụ thân vẫn nhu nhược như vậy, lớn tiếng hét lên:
-Ông đến giờ phút này, vẫn không dám nhìn ta một cái ư?
Y sức tàn lực kiệt, không chết ngay tại chỗ, cũng là vì muốn nhìn phụ thân một lần. Nhưng thấy biểu hiện của cha mình hèn nhát chưa từng thấy, thật sự lòng đau như cắt! Không biết sức mạnh từ đâu tới, Lưu Nghi Tôn dùng sức giãy dụa một cái, không ngờ lại thoát khỏi trói buộc của hai người kia, rút ra một thanh đơn đao từ thắt lưng bên cạnh.
Chúng thị vệ hét lên một tiếng, binh giáp leng keng, chuẩn bị xông lên.
Nguyên Hạo xua xua tay, các thị vệ dừng bước. Trong điện này, không nghi ngờ gì Nguyên Hạo chính là người có quyền lực tối cao nhất!
Lưu Nghi Tôn cầm đơn đao trong tay, vẻ mặt tái xanh, trong ánh đao lạnh lùng dường như cũng mang chút thê lương chua xót. Lưu Bình vội nói:
-Con…bỏ đao xuống đi.
Lưu Nghi Tôn bỗng nhiên mỉm cười, trong nụ cười mang cả sự giải thoát, nhạt nhẽo nói:
-Giờ…còn bỏ đao xuống được sao?
Y giơ đao lên, dùng sức đâm, máu tươi bắn tung tóe, thấm ướt cả người cả mặt của Lưu Bình.
Lưu Bình kêu lên thấu cả tim gan, ngay lúc Lưu Nghi Tôn vung đao, ông đã lao lên trước. Một đao đó của Lưu Nghi Tôn không phải đâm vào người khác, y cũng chẳng còn khả năng giết người khác nữa, người y đâm chính là bản thân mình!
Trường đao vào bụng, Lưu Nghi Tôn mềm nhũn ngã xuống, ngã vào lòng của Lưu Bình.
Lưu Bình đau xót như muốn chết đi, lệ rơi đầy mặt, vội ôm xiết lấy đứa con trai của mình, khàn giọng nói:
-Con….sao con lại…..
-Giờ ông..đã chịu nhìn tôi chưa?
Khóe miệng trào máu của Lưu Nghi Tôn mang theo chút chế giễu. Phi Ưng nói sai rồi, y đến đây, không phải để giết phụ thân, mà là muốn giết chết bản thân y.
Lưu Bình ôm cơ thể con trai vào lòng, khóc không ra tiếng:
-Ta…rất xin lỗi con.
Trong mắt Lưu Nghi Tôn có chút ánh sáng le lói, lẩm bẩm nói:
-Người thông minh…đều đang sống. Người ngu ngốc…phải…..chết đi, con là người ngu ngốc.
Cơ thể y run rẩy một cách dữ dội, hét lên nói:
-Con rất hận…
Y chẳng đợi nói hết là hận điều gì, cơ thể thẳng đơ, đầu đã rủ xuống.
Chỉ thấy hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoản không hư vô phía trước.
Lưu Nghi Tôn chết rồi, thi thể cũng lạnh đi, chỉ còn lại hai dòng lệ thuận theo khóe mắt mà lăn dài, không cam lòng mà rơi xuống…
Chẳng ai tiến lên trước, Thiên Hòa điện lại lần nữa trở nên trầm mặc. những thị vệ kia dù đã thấy qua quá nhiều cảnh sống chết, nhưng dường như cũng bị sự đau buồn thương cảm của Nghi Tôn làm cho cảm động, thẫn thờ không thể cử động đựơc.
Lưu Bình ôm lấy thi hài của con, cảm nhận được con trai đang lạnh dần trong lòng mình, ông ta cũng giống như đã chết, không ai nhìn ông ta, cũng chẳng ai tàn nhẫn đi xem ông ta, ai cũng đều biết, Lưu Bình còn sống, nhưng cũng chết rồi.
Nguyên Hạo nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, đột nhiên lên tiếng:
-Có nhìn ông ta như thế nào đi nữa, cũng không giống là người muốn tạo phản.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Đám người Hán này đều lòng dạ khó lường, tên nào cũng đáng chết.
Nguyên Hạo chậm rãi nói:
-Lòng dạ khó lường thì không chỉ có người Hán rồi.
Thân người Dã Lợi Vượng Vinh khẽ co giật, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Nguyên Hạo nói:
-Lão thần cúc cung tận tụy vì Ngột Tốt, chẳng lẽ Ngột Tốt nghi ngờ lão thần sao?
Ông ta thốt ra lời này, vô cùng đột ngột, cứ như một lời tuyên chiến với Nguyên Hạo, ai nấy đều kinh sợ.
Ngón tay như gõ trống của Nguyên Hạo dừng lại giây lát, lúc này mới nói:
-Dã Lợi Vương sao lại nói như vậy?
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Nếu Ngột Tốt không hoài nghi lão thần, thế tại sao mấy hôm trước lại phái người đến phủ của lão thần lục soát? Chẳng lẽ trong nhà lão thần, có thứ gì khiến Ngột Tốt không yên tâm chăng?
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Nếu không thẹn với lòng, để ta tìm kiếm một chút đã sao?
Gã nói như vậy, không nghi ngờ gì đã thừa nhận lời chỉ trích của Dã Lợi Vượng Vinh, mọi người đều kinh hãi, nhưng tất cả đều giữ im lặng.
Trương Nguyên thấy cục diện đang giương cung bạt kiếm, vốn dĩ muốn đứng ra điều đình, nhưng thấy ngón tay của Nguyên Hạo nhảy múa không ngừng, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đó. Gã biết thói quen của Nguyên Hạo, biết rằng Nguyên Hạo của lúc này, không thể bị làm phiền.
Dã Lợi Vượng Vinh buông tiếng cười nói:
-Thế Ngột Tốt đã lục soát được gì từ trong nhà của lão thần? Ngột Tốt cho rằng, lão thần có phải muốn tạo phản hay không?
Địch Thanh chỉ thấy Nguyên Hạo phẩy tay, có gã thị vệ dâng một cái hộp gấm lên.
Hình dáng của hộp gấm đó vô cùng tầm thường, nhưng Dã Lợi Vượng Vinh trông thấy, mặt chợt biến sắc, dường như có chút bất an.
Nguyên Hạo chậm rãi nói:
-Cái hộp này vốn tìm được từ trong nhà của ngươi…
Gã chậm rãi mở hộp gấm ra, trong hộp có tia sáng dịu dàng chói ra, màu sắc rực rỡ (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) đan xen vào nhau, phủ một lớp hào quang sáng chói cho hộp gấm.
Địch Thanh từ trên nhìn xuống, rất là kinh ngạc, bởi vì vật trong hộp không ngờ hắn đã từng được thấy qua.
Trong hộp có chứa bốn chiếc bình sứ, bốn bình sứ với bốn màu sắc khác nhau.
Đỏ như hải đường, tím như hoa hồng, xanh như hoa Mai, trắng như sữa đặc.
Trên mặt bình chói lọi không ngừng, màu sắc trên đó không ngờ lại tùy ý biến đổi, giao thoa vào nhau, rực rỡ như áng mây bình minh.
Kia hiển nhiên là mấy chiếc bình sứ mà Địch Thanh đã trông thấy trên sa mạc, bình sứ đẹp vô cùng, Địch Thanh cũng thấy mà khó quên. Thật sự không thể tưởng tượng nổi lại có thể ở chỗ khác, đồng dạng cũng có loại bình sứ màu sắc như vậy, nói như vậy, bình sứ này đích thật là đến từ sa mạc ư?
Lúc Địch Thanh trông thấy mấy chiếc bình sứ kia, chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng giờ trông thấy, lại cảm thấy quỷ khí dày đặc trên bình. Bình sứ xuất hiện trên sa mạc, sao bỗng nhiên lại nằm ở đây?
Gương mặt trầm mặc của Dã Lợi Vượng Vinh cũng mang theo sự kinh ngạc, hồi lâu mới nói:
-Bình sứ này là lão thần mua được từ tay lái buôn, cũng không biết Ngột Tốt cũng có hứng thú, Ngột Tốt muốn có, nói một tiếng là được, sao ta lại không tặng được chứ?
Nguyên Hạo cầm chiếc bình sứ xanh như hoa Mai lên, cảm thán mà nói:
-Xưa nay ta đều ưa thích văn hóa Trung Nguyên, ở Tây Bắc thì không tạo ra được loại bình sứ như này, ta nghe nói…bình sứ này vốn dĩ là do Long Tuyền Tiền Gia ở Trung Nguyên chế tạo, gọi là Mai Tử Thanh, một lần nung không quá mười chiếc, một năm cũng chỉ nung có một lần. Vì thế loại bình sứ nặng ký này, còn nặng và quý hơn gấp 3 lần so với vàng thật. Trong đám triều thần quyền quý nhà Tống, nếu có người có được một chiếc bình sứ này, chắc hẳn xem nó như báu vật. Lời ta nói có đúng không?
Địch Thanh thấy Dã Lợi Vượng Vinh chủ động nói lời khó dễ, nhưng từ sau khi Nguyên Hạo lấy chiếc bình ra, thần sắc không ngờ lại trở nên do dự, không khỏi cảm thấy kì lạ thay, không hiểu sao Dã Lợi Vượng Vinh đã có thế tên đã lên dây, vì sao lại trở nên yếu mềm đi?
Dã Lợi Vượng Vinh nghe Nguyên Hạo hỏi, một hồi lâu sau mới nói:
-Ngột Tốt nói đúng.
Nguyên Hạo buông chiếc Mai Tử Thanh xuống, tay như vuốt ve dây đàn, lướt qua sờ vào ba chiếc bình sứ còn lại, chạm vào chiếc bình sứ Hải Đường Đỏ kia, nói:
-Nghe nói chiếc bình sứ này mỗi khi trời tối, sẽ phai màu thành nhạt, đến lúc trời sáng, lại đỏ thẩm như máu, tựa như hoa nở hoa tàn, cho nên có cái nhã danh, gọi là Hoa Tự Lạc.
Địch Thanh càng thấy kinh ngạc, không hiểu sao Nguyên Hạo trong lúc cả điện đang căng thẳng, tại sao lại đi nói những lời phong hoa tuyết nguyệt. Mà nghe Nguyên Hạo giải thích, không ngờ vậy mà lại nắm rõ những thứ này như lòng bàn tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...