Sáp Huyết
- Ngươi định làm gì?
Địch Thanh đặt miếng vải dưới chân thiếu nữ rồi nói:
- Nếu ngươi muốn đi thêm vài bước thì tốt nhất cuốn cái chân lại đi.
Thiếu nữ hiểu được liền dùng miếng váy bọc lấy chân. Trong lòng nàng mặc dù có chút hận Địch Thanh nhưng cũng có phần cảm kích. Có điều không biết tại sao, nước mắt của nàng lại rơi xuống.
Địch Thanh vừa suy nghĩ xuất thân của thiếu nữ vừa nhìn về phía vầng thái dương mà tính giờ sau đó bước về hướng Tây.
Vốn Địch Thanh có thể đi về phía Đông. Chỉ có đi theo hướng đó hắn mới có thể về lại Địa Cân trạch, vượt qua Hoành Sơn rồi tới Hạ châu. Nơi đó mới coi như là nhà của hắn. Tuy nhiên hắn lựa chọn đi về phía Tây là bởi vì hắn biết Phi Tuyết chắc chắn sẽ đi về phía đó. Cho dù thế nào, Địch Thanh cũng phải gặp lại Phi Tuyết một lần.
Mặc dù Phi Tuyết hết sức lạnh lùng nhưng Địch Thanh biết mình nợ nàng rất nhiều.
Thiếu nữ khiếp đảm đi theo sau lưng Địch Thanh, đồng thời cố gắng chịu đựng. Nàng hiểu được nếu không đi theo Địch Thanh thì chỉ sợ có thể chết bất cứ lúc nào.
Cát vàng trải dài tới tận cuối chân trời. Trời đất vô tận, nếu chỉ một người đi lại giữa không gian này chắc chắn sẽ vô cùng cô đơn mà người ngoài cuộc không thể nào hiểu được.
Địch Thanh không muốn biết thân thế của thiếu nữ tuy nhiên nàng lại hứng thú đối với hắn. Mặc dù mệt thở không ra hơi nhưng thiếu nữ vẫn không quên hỏi:
- Này...rốt cuộc thì ngươi là ai? Ngươi có phải là thủ hạ của Thạch Đà hay không?
Dường như nàng rất quen thuộc với Thạch Đà cho nên thấy Địch Thanh như vậy làm cho nàng khẳng định hắn có chút quan hệ.
Địch Thanh không trả lời lại. Nàng đảo mắt một cái rồi lại nói:
- Này...
- Ngươi cứ gọi ta như vậy là được rồi... - Địch Thanh lên tiếng.
Thiếu nữ cười nói:
- Nhưng ngươi không thể gọi ta là này, như vậy rất dễ lẫn lộn...
Nàng chờ Địch Thanh hỏi tên mình. Bởi vì khi nàng ở phủ Tây Bình, không biết bao nhiêu người muốn được tới gần nhưng nàng vốn kiêu ngạo nên chẳng thèm ngó tới.
Còn bây giờ, Địch Thanh lại giống như một đám mây trắng ở ngay trên đỉnh ngọn núi nhìn thì tưởng như gần mà lại rất xa.
Nàng cắn răng, dậm châm rồi nói:
- Ta tên là Đan Đan! Không phải là Đan trong đan sa mà là Đan trong cô đơn. Đan Đan! Có điều hay chữ Đan đứng cạnh nhau thì lại không cô đơn nữa có đúng không?
Nàng cảm thấy thú vị nên nở nụ cười.
Địch Thanh không cười mà bước từng bước một.
Đan Đan nhanh chóng ngậm miệng. Nàng phát hiện ra nói chuyện thật sự khó chịu. Cái nóng của sa mạc thiêu đốt mồ hôi, năng lực và tình cảm. Váy của nàng vốn được làm từ lụa hạng nhất ở Giang Nam nhưng chỉ một lúc đã không còn dùng được...
Tơ lụa bị hỏng chỉ một chút sau đã để lộ đôi chân thẳng tắp của nàng. Nàng không sợ Địch Thanh nhìn thấy chân mình mà chỉ sợ hắn không nhìn. Nhưng Địch Thanh vẫn không quay đầu lại. Cả hai người đi tới trưa, cuối cùng Đan Đan không nhịn được ngã xuống đất, cầu xin:
- Ngươi còn nước...cho ta một ngụm được không?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Đây không phải là nước...
- Thế là cái gì? - Đan Đan ngạc nhiên hỏi.
Địch Thanh trả lời:
- Là... Tuyết....
Đan Đan rùng mình. Nàng không hiểu rõ lời của Địch Thanh lắm nghe như là chữ "huyết..." Tuy nhiên nàng vẫn cố gắng nói:
- Cho dù là máu...cũng cho ta uống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...