Địch Thanh lấy làm ngạc nhiên nó:
-Vì sao Quách đại ca lại kêu ngươi đưa thư?
Nhận bức thư, cảm giác bức thư rất mỏng nhưng lại nặng trĩu trong tay.
Địch Thanh càng ngạc nhiên, thầm nghĩ liệu đây là thư sao? Đó chính là một thỏi bạc, cũng không thể nặng đến như vậy được.
Không đợi mở ra, Trương Ngọc đứng bên giải thích nói:
-Ban đầu Quách đại nhân định tự mình giao bức thư này cho ngươi, đại nhân đi ngang qua trại Kim Minh, lúc tìm Thiết Bích tướng công thì được biết người Đảng Hạng lại có dấu hiệu xuất binh, nên vội vàng quay về phòng bị, biết được mối quan hệ giữa ta và ngươi không tệ, mới bảo ta giao bức thư này cho ngươi.
Địch Thanh mở phong thư, rút bức thư ra, trước mặt là một vệt ánh sáng vàng chói…
Chủng Thế Hành trừng đôi mắt tròn xoe như hai quả trứng gà, kêu lên:
-Tổ tông ơi, đây là thư sao?
Địch Thah rút ra, đây là một tấm giấy viết thư mỏng bằng bạch kim, bên trên chữ được khảm bằng vàng. Một tờ giấy viết thư đơn giản như vậy, nhưng giá trị vô cùng.
Góc dưới cùng bên phải của bức thư dùng vàng khảm ra một cây tram. Còn mặt chính bức thư, trên nền bạch kim lồi lên một bức vẽ hình Phật.
Bức tượng Phật mặt mũi hiền lành, tuy có đôi chút giống Phật Di lặc, nhưng chỉ có bụng là không to như vậy.
Phong thư này, trong sự xa hoa lại mang vẻ kỳ quái. Cây kim, hình tượng phật đó là biểu thị ý nghĩa gì?
Mà Quách Tuân từ khi nào lại có bút tích xa xỉ như vậy?
Địch Thanh hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác khi thấy trên giấy viết bạch kim có mấy chữ được khảm bằng vàng thì chăm chú nhìn.
Mấy chữ đó là: “Muốn đi Hương Ba Lạp, phải tìm Điệt Mã”.
Địch Thanh kinh ngạc nhìn chín chữ đó, nhất thời cảm thấy thật sự lẫn lộn.
Điệt Mã, Điệt Mã là cái gì?
Quách Tuân nếu chỉ muốn nói chín chữ này thì bảo Trương Ngọc truyền đạt cho hắn là được rồi. Nhưng Quách Tuân cố ý đưa cho hắn bức thư này, rốt cuộc là có ý gì? Bức thư này…thật kỳ quái.
Không biết bao lâu, lúc này Địch Thanh mới nhìn về phía Trương Ngọc, không hiểu nói:
-Trương Ngọc, bức thư này rốt cuộc có ý gì? Quách đại ca muốn nói điều gì chứ?
Hắn tuy không hiểu, nhưng thấy Quách Tuân vẫn nhớ không quên vì hắn mà tìm Hương Ba Lạp, trong lòng Địch Thanh vô cùng cảm kích.
Trương Ngọc cũng bị sự xa hoa của bức thư kia làm cho vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
-Cha mẹ ơi! nếu sớm biết là loại thư này thì ta truyền tin miệng cũng được rồi. Tờ giấy viết thư này, nếu là đổi lấy rượu thì có thể đổi được bao nhhiêu rượu nhỉ?
Anh ta tất nhiên là đang nói đùa, định thần lại, Trương Ngọc nói:
-Quách đại nhân vội vã rời đi, chỉ bảo ta giao bức thư này cho ngươi. Đúng rồi, ngài còn nói mấy câu, ngài nói sự việc một lời không nói hết được, nhưng ngài ấy đã tìm được manh mối quan trọng liên quan tới Hương Ba Lạp ở Thổ Phiên. Đợi ngài xử lý xong việc quân, sẽ nói cụ thể với ngươi.
Trong lòng Địch Thanh chấn động, biết rằng Quách Tuân trước giờ không dễ mà nói ra. Quách Tuân nếu đã nói tìm ra manh mối quan trọng thì tuyệt đối sẽ không làm Địch Thanh thất vọng.
Trương Ngọc đã xoay người nhảy lên ngựa.
Địch Thanh ngạc nhiên hỏi:
-Ngươi… định đi luôn sao?
Trương Ngọc gật đầu đáp:
-Đúng vậy, Thiết Bích tướng công nể mặt Quách đại nhân nên mới để ta đi giao thư. Thư giao tới rồi, ta cũng phải nhanh chóng quay trở về. Dẫu sao nghe Quách đại nhân nói người Đảng Hạng có khả năng sẽ xuất binh vào mùa đông này. Ta cũng là chỉ huy sứ, phải nhanh chóng trở về trấn thủ trại. Ban đầu Vũ Hanh muốn đi đưa thư…nhưng vì ta rất muốn nhìn thấy ngươi nên đã cướp lấy chạy đi.
Trong lòng Địch Thanh cảm kích, thầm nghĩ quãng đường từ trại Kim Minh tới thành Thanh Giản cũng đến chừng hai trăm dặm. Trương Ngọc đã bôn ba như vậy, tình sâu nghĩa nặng, há lại liếc mắt nhìn đơn giản vậy sao?
Nhưng rốt cuộc Địch Thanh không nói lời cảm ơn, chỉ ân cần nói:
-Trời lạnh rồi, nhìn có vẻ như tuyết sắp rơi, ngươi đi đường cẩn thận.
Trương Ngọc cười ha hả, khoát khoát tay, quay ngựa rồi nghênh ngang rời đi.
Địch Thanh nhìn Trương Ngọc đi xa, nhìn xuyên qua màn sương thấy bóng người xa tận chân trời, rồi dần dần phai nhạt.
Cây cối bạc phơ, gió bắc lạnh, Địch Thanh thở, hà hơi thành sương, lúc này mới phát hiện thì ra thấm thoắt đã lại đến mùa đông giá rét. Đột nhiên cảm thấy mặt hơi lạnh, Địch Thanh ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên trời không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi.
Cánh tuyết nhảy múa, như những chùm sao liên tục rơi xuống. Địch Thanh không kìm được nhìn Chủng Thế Hành, trong lòng bề bộn không thôi.
Hắn vừa mới có một chút niềm tin là Hương Ba Lạp ở mười một châu Hà Tây, vì sao Quách Tuân đột nhiên nói chắc chắn với hắn là muốn tìm Hương Ba Lạp thì phải tìm Điệt Mã.
Điệt Mã rốt cuộc là cái gì chứ? Hương Ba Lạp và Thổ Phiên có liên quan? Suy nghĩ của Địch Thanh dồn dập, nhất thời không thể tìm được manh mối.
Trương Ngọc nhanh chóng quay ngựa trở về, thấy tuyết rơi dầy, đêm đã khuya tìm một nơi kín gió để nghỉ ngơi, ngày mai trời sáng rồi lại chạy tiếp về trại Kim Minh.
Tuyết rơi nhiều như dồn cả đến, nhuộm trắng cả vạn dặm.
Núi non trùng điệp như rồng, sông Hoàng Hà một dải, bao la hùng vĩ.
Trương Ngọc không còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh tuyết rơi, chỉ trắch ông trời gây rắc rối cho hắn. Đến gần buổi trưa, cuối cùng cũng về tới trại Kim Minh.
Dưới bầu trời, trại Kim Minh như rồng cuộn, hổ ngồi, coi thường trời đất. Phân trại ba mươi sáu của trại Kim Minh giống như Thương rồng vảy ngược, mỗi tấm vảy bất kỳ đều phát ra sự thần uy khiến người ta phát sợ.
Trương Ngọc hồi lệnh trước, đi về phía trại An Phong với vẻ u ám.
Trại Kim Minh có mười tám tuyến Khương Binh, ba mươi sáu doanh trại, uốn lượn trong núi tạo thành rào chắn quan trọng nhất cho vùng Duyên Châu Tây bắc. Lý Vũ Hanh canh gác trại Tiền Xuyên ở đầu phía nam, còn Trương Ngọc phụ trách trấn thủ trại An Phong ở tận bắc.
Phía bắc trại An Phong mười mấy dặm chính là vùng đất mà Khương Hán lẫn lộn.
Trương Ngọc đã không thấy được nụ cười khi gặp Địch Thanh, trong lòng chỉ nghĩ: “mấy ngày nay cũng không gặp được Vũ Hanh, không biết hắn thế nào rồi. Lúc gặp Địch Thanh, nhắc một câu tới Vũ Hanh, nhưng mà không ngờ Địch Thanh cũng lạnh lùng. Vũ Hanh cũng không biết mình đi đưa thư cho Địch Thanh, kể từ sau khi rời kinh, cũng kông biết thái độ của Vũ Hanh lạnh lùng trước, hay là ta xem thường hắn trước đây. Nếu có thời gian rảnh thì cũng muốn tìm hắn nói chuyện một chút. Sự việc trôi qua đã lâu vậy rồi, vì sao mình vẫn không thể bỏ qua được chứ?
Thì ra năm đó Tào phủ đánh một trận, Địch Thanh, Trương Ngọc kề vai sát cánh chiến đấu, còn Lý Vũ Hanh lại trốn ở một bên. Trương Ngọc mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, trong lòng đều có chút thắc mắc. Sau này ở lăng Vĩnh Định, Lý Vũ Hanh vẫn nhát gan như trước, vẫn ỷ vào Địch Thanh cứu mạng y. Điều vô lý nhất là trong lúc cung biến, Lý Vũ Hanh trong cuộc loạn chiến lại không ra sức giết giặc, ngược lại lại giả chết để thoát thân.
Bởi vậy mà Trương Ngọc trở nên lạnh lùng với Lý Vũ Hanh, sau khi đến Tắc Hạ, mối quan hệ của hai người cũng không vì ở cùng điện mà thân thiết hơn, ngược lại còn trở nên bất hòa.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng Trương Ngọc cũng không biết là cảm giác của mình thế nào.
Lúc tới gần trại An Phong, bỗng nhiên nghe thấy những tiếng ồn ào ở phía bắc trại, Trương Ngọc hơi run, vội hỏi binh lính của trại:
-Có chuyện gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...