Địch Thanh trầm ngâm một lát liền đẩy cửa ra gọi:
- Tiểu nhị, mang ít nước nóng lại đây.
Trong lúc gọi, hắn cúi đầu nhìn ra trước cửa, ở đó có lều ngăn tuyết đọng, ngoài lều không để lại dấu chân của ai.
Tên trộm đó rõ ràng cũng là người cẩn thận, theo đường chính mà đến nhưng không hề để lại dấu vết.
Đợi tiểu nhị đưa nước nóng tới, Địch Thanh cảm ơn và hỏi:
- Tiểu nhị, vị khách ở phòng đối diện là mới đến sao?
Tiểu nhị gật đầu nói:
- Đúng thế, vị khách đó mặc dù mặt đen nhưng rất nhã nhặn, có điều nhìn có vẻ nghèo, mặc quần áo rách, tiền thưởng cũng không cho một xu.
Địch Thanh cười cười, nghe vậy biết nhã ý liền nhét một xâu tiền vào tay tiểu nhị, hỏi tiếp:
- Hai người ban nãy uống rượu ở tiền sảnh là người trong vùng sao? Ngươi có quen không? Bọn họ đang ở đâu?
Tiểu nhị được tiền thưởng, mặt mày hớn hở, lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không phải người bản địa, người trong thị trấn này tiểu nhân đều biết. Hai người đó ở sát vách của khách quan, nhưng lúc này chỉ đang uống rượu, chưa ngủ.
Địch Thanh gật đầu, cảm ơn tiểu nhị, sau khi về phòng tắm rửa liền tắt đèn khoanh chân ngồi trên giường. Hắn vận khí tập trung tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng để ý tới động tĩnh sát vách.
Đêm khuya chìm sâu, Địch Thanh đợi đến nửa đêm cũng không nghe thấy bên cạnh có người, thầm nhíu mày, đột nhiên nghe thấy phòng đối diện có người quát:
- Các ngươi làm gì thế?
Địch thanh rùng mình, thầm kêu không xong rồi, hai người đó không phải vì hắn mà đến, mục tiêu muốn động thủ lẽ nào là người mặt đen thưởng mai kia?
Hắn nghĩ đến đây rồi khẽ đẩy cửa đi ra, lướt qua tới dưới cửa sổ phòng đối diện, nghiêng người nép vào tường, một ngón tay chọc rách giấy dán cửa sổ để nhìn rõ tình hình trong phòng.
Người mặt đen khoác áo đứng trong phòng, vẻ mặt nghiêm nghị. Có hai người đối diện với gã, tay cầm đơn đao, chính là tửu khách mặc áo tơi.
Tửu khách đứng bên tay trái cười nhạt nói:
- Ngươi không biết chúng ta muốn làm gì sao? Nếu biết điều thì mau lấy thứ đó ra, ngươi có thể không chết. Nếu ngươi không biết điều, ha ha.
Y giương cao đơn đao trong tay, ánh đao sáng ngời, chói sáng khuôn mặt ngựa dài dài của y.
Người mặt đen vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Các ngươi là do Nhâm Biện phái tới sao?
Tên mặt ngựa đó khẽ giật mình, cười khà khà:
- Hắc than đầu, sao ngươi biết?
Địch Thanh đang suy xét trong lòng xem cuối cùng ba người này có khúc mắc gì với nhau, tuy nhiên hắn tin người mặt đen hơn là vì đôi mắt của người đó.
Đôi mắt kia không có sự sợ hãi, không hoang mang, chỉ có sự bất khuất và nghiêm nghị.
Đôi mắt người mặt đen sáng sắc lạnh, cười nói:
- Các ngươi lén lén lút lút đến, quên thay áo tơi. Trên áo các ngươi còn có ký hiệu của Phúc Ký kìa. Phúc Ký vốn là tên gọi cũ của Phần Châu ở Sơn Tây, ta vừa từ Phần Châu trở về, các ngươi từ đó theo ta tới, đương nhiên là do Phần Châu tri châu sai khiến rồi!
Địch Thanh giật mình, không lý giải nổi tại sao Phần Châu tri châu lại phái người từ ngàn dặm xa xôi tới giết người mặt đen kia.
Người mặt ngựa đó khí sắc u ám, người bên cạnh vén chiếc nón tre lên, để lộ khuôn mặt gầy gò hung ác, y quát:
- Không sai, chính Nhâm đại nhân bảo chúng ta tới. Hắc than đầu, ngươi không nói ra việc này, huynh đệ ta còn bỏ qua cho ngươi…
Địch Thanh nhìn thấy mặt người đó chợt giật mình, chỉ thấy mang máng đã gặp qua người này. Thế nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu, hắn nhất thời chưa nghĩ ra.
Người mặt đen chậm rãi nói:
- Ta đã vạch trần lai lịch của các ngươi rồi, các ngươi đương nhiên phải giết người bịt miệng chứ? Nhưng e rằng các ngươi không nghĩ tới, khi ta rời khỏi Phần Châu đã viết tấu chương, liệt kê từng tội trạng của Nhâm Biện, trạm dịch đã chuyển tới triều đình. Kể cả ta chết ở đây, Nhâm Biện cũng không thoát khỏi sự trừng phạt!
Tên mặt ngựa trái lại nở nụ cười:
- Chúng ta chỉ quan tâm tới chuyện giết ngươi, Nhâm Biện có thể thoát tội hay không, không nằm trong phạm vi xem xét của chúng ta.
Người mặt đen hơi kinh sợ trong lòng, thầm nghĩ nghe giọng điệu của hai tên này thì không phải thuộc hạ của Nhâm Biện, hai người này từ đâu tới? Dù sợ hãi nhưng hắn vẫn bình bĩnh đáp lại:
- Chỉ sợ… các ngươi không có bản lĩnh ấy.
Gã bất ngờ giơ tay ra, nâng chiếc bàn lên.
Tên mặt ngựa và tên hung ác đều kinh ngạc, dù biết người này là văn nhân, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn chúng, thế nhưng bọn chúng vẫn lùi lại phía sau một bước. Người mặt đen dùng lực ném, bàn rơi xuống đất, rầm một tiếng đã thấy gãy thành mấy miếng.
Chiêu này thật sự kỳ quái, tên mặt ngựa lúng ta lung túng, còn tên hung ác kia đã hiểu ra, cười lạnh lùng nói:
- Ngươi cố ý gây âm thanh, cho rằng người khác sẽ đến cứu sao? Bao hắc đầu, ngươi nhầm rồi! Chẳng ai dám đến cứu ngươi đâu! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự không sợ chết thì không nên để người ngoài đến chết cùng.
Người mặt đen đó cực kỳ căng thẳng, lúc này bất ngờ bên ngoài phòng có một người cất giọng nói:
- Ngươi sai rồi, vẫn có người dám ra tay đấy.
Hai người mang nón tre đều kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, thấy cửa phòng đột nhiên mở, một cơn gió lạnh ùa vào khiến bọn chúng phải đứng ép sát vào tường, tập trung tinh thần chống đỡ.
Địch Thanh đã ôm vỏ đao dựa vào cạnh khung cửa, nụ cười vẫn giữ trên khóe miệng nhưng ánh mắt lại có hào quang lóe lên.
Hắn nhìn chằm chằm tên mặt mũi hung ác kia, thoáng cái như đang hồi ức lại chuyện cũ. Cuối cùng hắn đã nhớ ra y là ai!
Người mặt đen đó tỏ ra vô cùng mừng rỡ, gã đang đợi Địch Thanh thì hắn quả nhiên đã tới.
Tên hung ác nham hiểm đó thấy Địch Thanh nhìn mình nhưng không nhớ ra Địch Thanh là ai, thấy vẻ mặt hắn tự nhiên mà không khỏi kinh hãi, y quát:
- Ngươi bớt lo chuyện không đâu đi, ở đây không có việc của ngươi.
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Xa quản gia, ngươi nhầm rồi, ở đây có việc của ta.
Người hung ác đó khi nghe thấy ba chữ ‘Xa quản gia’ liền lùi lại
Người đó chính là Xa quản gia, thuộc hạ của Triệu huyện lệnh ở Tây Hà trước đây, vốn là giáo đồ Di Lặc. Lúc đó giáo đồ Di Lặc tạo phản, Quách Tuân bắt Côn Tử và Tác Minh, cố ý thả Xa quản gia về sào huyệt, sau đó đánh gọn một mẻ lưới các giáo đồ Di Lặc, tuy nhiên tên Xa quản gia này cuối cùng không gặp lại.
Chuyện cũ như khói bay đi, Địch Thanh cũng không ngờ hai người lại gặp lại nhau ở đây.
Địch Thanh biết người trước mặt là Xa quản gia liền nghĩ đến:
“Theo lời Diệp Tri Thu, Phật Di Lặc ở thung lũng Phi Long là Triệu Doãn Thăng, Tứ Đại Thiên Vương đều là người trong Bát bộ, còn tên Xa quản gia trước mặt thì sao, rốt cuộc là giáo đồ Di Lặc bị mê hoặc hay là người Tống sống nương nhờ vào người Đảng Hạng? Sao y có quan hệ với Phần Châu tri châu?”
Bộ mặt Xa quản gia co quắp, hung dữ nhìn chằm chằm vào Địch Thanh nhưng không nhận ra hắn là ai. Mấy năm nay Xa quản gia không thay đổi diện mạo là mấy, nhưng Địch Thanh trải qua mấy năm vất vả rèn luyện, từ lâu đã không còn trẻ trung ngây ngô như trước, Xa quản gia sao nhận ra được?
- Ta tên là Địch Thanh.
Địch Thanh nhắc lại:
- Lúc trước ngươi và Triệu Vũ Đức làm xằng làm bậy, chặt đứt chân của đại ca ta, lẽ nào ngươi không nhớ sao?
Xa quản gia giật mình, nhớ lại chuyện cũ liền cười ha hả nói:
- Hóa ra ngươi chính là tên tiểu tử đã nấp dưới xe. Địch Thanh, trước đây ngươi tòng quân chạy thoát, hôm nay sẽ không có vận may như thế nữa đâu.
Mặc dù y cho rằng Địch Thanh rất có thể sẽ liều mạng, nhưng y cũng không chút sợ hãi.
Địch Thanh đã sớm học được cách che giấu nỗi tức giận, bình tĩnh nói:
- Mấy năm nay ta luôn không gặp may mắn, nhưng hôm nay vận khí ta rất tốt… lại gặp được ngươi. Xa quản gia, nếu ngươi có thể chặt đứt hai chân của mình, sau đó quỳ xuống xin ta, ta sẽ không giết ngươi.
Xa quản gia cười ha hả, cười chảy cả nước mắt, chỉ vào Địch Thanh nói:
- Chỉ dựa vào hai ngươi thôi sao?
Mặc dù y đang cười, nhưng trong tiếng cười đã có chút e ngại.
Địch Thanh vẫn lạnh lùng đáp:
- Đúng thế!
Hắn mới vừa nói xong, Xa quản gia đã phi người nhào tới.
Đồng bọn của Xa quản gia gần như đồng thời lao tới, vung đao ra chém.
Người mặt đen thấy tình thế như vậy, quá sợ hãi kêu lên:
- Huynh đài cẩn thận.
Vừa dứt lời đã nghe thấy mấy tiếng bang bang vang lên, Xa quản gia kêu gào thảm thiết rồi té lăn trên đất.
Còn đồng bọn của Xa quản gia đã ngất đi từ lâu.
Địch Thanh chưa rút đao khỏi vỏ đã đánh xỉu tên mặt ngựa đó, chặt gãy hai chân của Xa quản gia, tiện tay chém đứt luôn hai cánh tay của y.
Xa quản gia đau nhức khắp người, hai cánh tay cũng gãy, không thể lật mình được, đau đớn không tả nổi, gào thét:
- Địch Thanh, ngươi thật là ác độc!
Người mặt đen tỏ vẻ không nhịn nổi nữa, nhưng vẫn trầm ngâm không nói.
Địch Thanh cười lạnh lùng:
- Ta ác sao? Tứ chi của ngươi đều đã gãy, đau lắm phải không? Hơn nghìn người ở thung lũng Phi Long trước đây chết thảm vì các ngươi, phải tìm ai để nói cho rõ đây?
Xa quản gia đầm đìa mồ hôi, nghiến răng nói:
- Ngươi hãy giết ta đi.
Địch Thanh không để ý tới Xa quản gia mà nhìn người mặt đen hỏi:
- Huynh đài, còn chưa thỉnh giáo đại danh, những người này sao lại muốn giết ngươi?
Người mặt đen đó chắp tay nói:
- Đa tạ Địch huynh giúp đỡ, tại hạ Bao Chửng, tự là Hi Nhân…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...