Triệu Trinh, Trương Ngọc và Vũ Anh đều không thể tin được vào lỗ tai của mình, Trương Ngọc ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Mã Quý Lương, ngươi điên rồi phải không, ngươi cho là Địch Thanh sẽ nghe lời ngươi chỉ bảo?
Tiếng cười của y đột nhiên ngừng lại, bởi vì y đã nhìn thấy khuôn mặt của Địch Thanh.
Sắc mặt của Địch Thanh xám trắng, toàn thân run rẩy giống như lá rụng trong gió.
Trương Ngọc khàn giọng nói:
- Địch Thanh... Ngươi... Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự phản bội Thánh Thượng?
Y đã sớm phát hiện Địch Thanh hôm nay có chút khác lạ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Địch Thanh trung thành và tận tâm sẽ cùng bọn với Mã Quý Lương. Nhưng nếu như Địch Thanh không cùng bọn với Mã Quý Lương thì vì sao Mã Quý Lương lại nói như vậy?
Địch Thanh không nói, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Nghi Môn giống như hồn bay phách lạc...
Ánh lửa đêm kia, gió lạnh, soi rọi không gian lạnh lẽo, thê lương.
Trên cửa thành sừng sững kia có một bóng trắng đứng thẳng.
Lạnh hơn lại chính là hai tâm hồn.
Địch Thanh run rẩy, tuyệt vọng kêu lên:
- Vũ Thường?
Rốt cuộc hắn đã biết được vì sao hôm nay mình luôn cảm thấy bất an, hoá ra Dương Vũ Thường người mà hắn ngày đêm luôn tưởng nhớ đã ở trong tay của đám người Lưu Tòng Đức! Hoá ra Vũ Thường đã ở trong cung!
Khi Địch Thanh từ lăng Vĩnh Định chạy về, chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ gặp lại Dương Vũ Thường ở trong tình huống như thế này.
Dương Vũ Thường ở trên cửa thành, ngây ngốc mà nhìn Địch Thanh với vẻ mặt buồn bã. Người yêu mà nàng ngày đêm tưởng nhớ đang ở dưới cửa thành, nhưng gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt!
Mã Quý Lương cười ha ha, đắc ý nói:
- Địch Thanh, ngươi cũng biết, ân oán của ta và ngươi cũng nên sớm chấm dứt rồi.
Địch Thanh bỗng nhiên xoay người, khàn giọng giận dữ hét:
- Người nào làm người đó chịu. Ân oán của ta và ngươi, có liên quan gì đến Dương Vũ Thường?
đám người Triệu Trinh cảm thấy nặng nề. Mặc dù bọn họ không biết Dương Vũ Thường là ai, nhưng nhìn vẻ mặt của Địch Thanh, cũng biết hắn đối với người này rất quan trọng, thậm chí vượt qua tính mạng của bản thân. Triệu Trinh nhớ tới lúc ở trong cung có hỏi ý trung nhân của Địch Thanh. Khi đó lời nói của hắn tràn ngập sự thương yêu mà không khỏi trong lòng càng thấy lạnh hơn. Hiển nhiên, chuyện hôm nay, bọn Lưu Tòng Đức đã sắp đặt từ lâu, có chuẩn bị kĩ lưỡng.
Nhưng chỉ dựa vào hai người Mã, Lưu, đương nhiên khó có thể phát động cuộc tạo phản này. Người đứng phía sau màn rốt cuộc là Lưu Thái Hậu, hay là một người nào khác?
Mã Quý Lương cười lạnh nói:
- Ngươi sai lầm rồi, một người làm việc, thường thường phải liên lụy người khác, nếu không tại sao lại nói liên luỵ đến cửu tộc? Năm đó ngươi hại con ta cả đời tàn phế. Ngươi nên nhớ rằng, thù này lão tử nhất định phải báo.
Một người ở bên cạnh của Mã Quý Lương phụ họa nói:
- Đúng vậy, khoản nợ thiếu thì luôn phải trả. Địch Thanh, ngươi có nhận ra ta?
Địch Thanh nhìn phía người nọ, cắn răng nói:
- La Đức Chính, ngươi có phải là người hay không?
Người nọ mỉm cười nói:
- Ta có phải là người hay không thì ngươi không cần nhọc lòng quan tâm. Ta chỉ biết là, nếu như ngươi không nghe lời chỉ bảo của chúng ta, ngươi sẽ nhanh chóng thành quỷ.
Người ở bên cạnh Mã Quý Lương chính là La Đức Chính, cũng là nghĩa tử (con nuôi) của La Sùng Huân. Trong chốc lát Địch Thanh đã hiểu rõ, những người này đã có ý định đối phó hắn từ lâu. La Đức Chính biết hắn có tình ý với Dương Vũ Thường, nói cho Mã Quý Lương, còn Mã Quý Lương vẫn nhịn mà không hành động, hôm nay mới dùng Dương Vũ Thường uy hiếp mình.
Địch Thanh vẫn còn quá mức ngây thơ. Còn những người này quả nhiên đã coi Địch Thanh như đại địch, nên mới nghĩ ra kế sách đặc biệt để đối phó với hắn.
Địch Thanh hít sâu một hơi, trán nổi lên gân xanh. Lập tức, Mã Quý Lương nói:
- Ngươi dám đụng đến ta, bọn họ sẽ vất Dương Vũ Thường xuống. Ha hả, huống chi... Ngươi có bản lĩnh xông towis sao?
Hắn cách Địch Thanh một đoạn, bên người đều là cung tiễn thủ, chỉ cần Địch Thanh vừa động, loạn tiễn phóng tới mà Địch Thanh chắc chắn ngăn cản không nổi.
Mã Quý Lương chưa ra lệnh cho người bắn tên, chỉ là bởi vì nắm chắc thắng lợi trong tay, muốn tra tấn Địch Thanh cho thật tốt. Đứa con trai duy nhất của gã lại bị Địch Thanh đánh thành tàn phế. Nỗi căm hận này lão nhẫn nhịn đã lâu, đương nhiên không chịu để cho Địch Thanh chết dễ dàng như vậy.
Cả người Địch Thanh cứng đờ, cả một sợi tóc cũng không dám động nửa phần, nhưng móng tay đều đã đâm vào thịt tới mức nhỏ ra máu, lên tiếng một cách căm hận:
- La Đức Chính, nghĩa phụ của ngươi là La Sùng Huân tất nhiên cũng đã tham dự chuyện mưu phản tối nay, bằng không trong cung cũng không cháy nhanh như vậy! Phụ tử các ngươi đều là tiểu nhân hèn hạ, không sợ trên đời có báo ứng sao?
La Đức Chính thở dài nói:
- Cái gì ta cũng sợ, nhưng lại không sợ có báo ứng.
Gã bỗng nhiên tiến lên, đá một cước vào bụng Địch Thanh. Lúc trước gã bị Địch Thanh trêu đùa, nhẫn nhịn cơn tức đã lâu rồi. Lần này có được cơ hội, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
Địch Thanh đau đến khom lưng, nhưng cũng vẫn không trả đòn.
Lưu Tòng Đức ở trên cửa thành, Mã Quý Lương ở dưới cửa thành đều đắc ý mỉm cười, bọn họ biết đã nắm được đúng điểm yếu của Địch Thanh.
Trương Ngọc quát lên một tiếng, muốn tiến lên, đột nhiên Địch Thanh khẽ vươn tay, ngăn cản y, nói:
- Trương Ngọc, ta xin ngươi một việc.
Trương Ngọc run giọng nói:
- Chuyện gì?
- Chuyện của ta, để ta tự mình giải quyết.
Địch Thanh nở nụ cười sầu thảm:
- Nếu ngươi là huynh đệ của ta, không cần giúp ta.
Trương Ngọc lớn tiếng nói:
- Nhưng ngươi làm vậy có đáng giá không?
Y và Địch Thanh là huynh đệ đã nhiều năm, nên có thể nhận ra được dụng ý của hắn, trong lòng không khỏi run lên.
Địch Thanh hít vào một hơi, nhìn về phía Mã Quý Lương nói:
- Phải như thế nào ngươi mới có thể thả Vũ Thường?
Mã Quý Lương đắc ý cười to:
- Địch Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Muốn ta thả Dương Vũ Thường, rất đơn giản, trước tiên ngươi bỏ đao xuống.
Địch Thanh không chút nghĩ ngợi, giơ tay cởi vỏ đao, ném trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...