Quách Tuân từ xa đi đến, phía sau là Triệu Trinh, Diệp Tri Thu. Vương Khuê áp giải Tiền Duy Tế, Tiền Duy Tế cúi đầu, gương mặt già nua đờ đẫn. Không ngờ Triệu Trinh lại không giết Tiền Duy Tế, việc này quả là nằm ngoài dự đoán của Địch Thanh.
Địch Thanh liếc nhìn Lý Thuận Dung, thấy bà ta lắc đầu, tuy không nói nhưng mọi ý nghĩ đều bộc lộ cả qua đôi mắt, hắn nói:
- Thuận Dung nói bà ấy mệt, muốn nghỉ lại đây một lát.
Triệu Trinh đang rất nhiều tâm sự, nghe vậy bèn nhìn qua phía Lý Thuận Dung, thấy khoé mắt bà ta rớm lệ, hỏi:
- Sao ngươi lại khóc, đau lắm sao?
Trong lòng ngài đang bộn bề lo toan, nhưng có lẽ do tình mẫu tử trời sinh, hoặc có lẽ do máu mủ tình thâm, khiến ngài không kìm được lòng mà bật ra câu hỏi.
Ngài không hề biết rằng, một câu hỏi thông thường như thế, lại cuộn lên trong long Lý Thuận Dung bao nhiêu sóng gió. Trong lòng Triệu Trinh lúc đó chỉ nghĩ là, thứ mình muốn tìm không có ở lăng Vĩnh Định, vậy thì phải làm sao?
Lý Thuận Dung nhìn Triệu Trinh, tình cảm tha thiết như biển trời ngập tràn trong mắt, nhưng chỉ thản nhiên nói vài từ:
- Thánh thượng, không đau, là cát bụi bay vào mắt thôi…
Lăng tẩm nằm dưới lòng đất sạch sẽ vô cùng, không có gió, yên tĩnh như cõi chết, đương nhiên là cũng không có cát bụi.
Không biết Lý Thuận Dung phải cố gắng đến nhường nào, mới giữ được cho mình sự bình tĩnh đến vậy. Nhưng dưới vỏ bọc bĩnh tĩnh như mặt nước đó, ai mà biết được, đang ẩn chứa tình cảm nồng hậu đến mức có thể dời non lấp biển.
Địch Thanh quay đầu đi, chỉ sợ mình nhất thời không kiềm chế được, sẽ buột miệng nói ra hết sự thật.
Triệu Trinh cười cười, trong nụ cười tràn đầy chua xót:
- Trẫm phải đi rồi, ngươi bảo trọng.
Ngài không hề muốn rời xa Lý Thuận Dung, trong lòng ngài lúc đó chỉ nghĩ, nếu như Thái hậu cũng đối xử với mình như Lý Thuận Dung này, thì đời này mình đâu còn phải trông mong gì hơn? Cuối cùng vẫn thấy nhớ Biện Kinh, Triệu Trinh nói:
- Quách Chỉ huy, Diệp Bổ đầu, hộ tống trẫm về kinh. Địch Thanh, ngươi hộ tống bà ấy đi tìm thái y.
Quách Tuân liếc nhìn Địch Thanh một cái, hạ giọng dặn dò:
- Địch Thanh, sau khi ngươi thu xếp tàn cục xong, lập tức đưa các thị về trở về kinh thành.
Địch Thanh gật đầu.
Quách Tuân lại nhìn Lý Thuận Dung, chắp tay chào, rồi cùng Triệu Trinh rời đi. Địch Thanh thấy ánh mắt Quách Tuân có vẻ phức tạp, trong lòng đột nhiên thoáng xao động, thầm nghĩ: Quách Tuân từng là thị vệ thân cận của Triệu Hằng, chẳng lẽ Quách Tuân cũng biết về lai lịch của Lý Thuận Dung, bằng không sao lại có hành động như vậy?
Địch Thanh chỉ lo chú ý đến Quách Tuân, mà không để ý rằng Diệp Tri Thu đang liếc nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Triệu Trinh đi rồi, cuối cùng cũng đã đi rồi, Lý Thuận Dung thẫn thờ nhìn theo, trong tim rớm máu, không giữ lại, cũng chẳng có lý do gì để giữ lại. Đợi Triệu Trinh rời khỏi tẩm lăng rồi, Lý Thuận Dung giống như người phát điên, chạy thẳng lên gò núi cao nhất.
Địch Thanh không ngăn lại, chỉ im lặng đi theo. Trời chưa sang, trăng lặn sao mờ, tiếng vó ngựa vọng đến rồi lại thưa đi, dưới ánh trăng mờ nhạt, có bóng người dần xa. Lý Thuận Dung đã lên đến đỉnh núi, nhưng cũng không ngăn được bóng người xa dần, bà ta quỳ mọp xuống, mặt đẫm nước mắt. Địch Thanh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, đột nhiên cũng kích động đến muốn khóc.
Mãi đến khi có tiếng chim hót vang lên trên bầu không, Lý Thuận Dung mới quay đầu lại, nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, ta không có gì để cảm tạ ngươi, có một cuốn sách này thôi, không biết ngươi có dùng được không?
Bà ta lấy từ trong ngực áo ra một cuốn sách đưa cho Địch Thanh, Địch Thanh xua tay nói:
- Tại hạ không thi Trạng Nguyên, lấy sách làm gì? Lý Thuận Dung, bà cứ yên tâm, ta đã nhận lời với bà thì nhất định sẽ làm được.
Lý Thuận Dung mỉm cười, thấy Địch Thanh không nhận sách, đột nhiên nói:
- Ngươi còn nhớ lúc ở trong Huyền Cung, có nhìn thấy một thanh đao không?
Địch Thanh hơi rùng mình, lục lại trí nhớ, bỗng nhớ tới cánh cửa màu vàng trong số bảy cánh cửa của cung Triều Thiên. Ở đó có một thanh huyết đao, bên cạnh viết tám chữ lớn “Vương không hơn Bá, tướng không hơn Lý”!
Mấy chữ đầy hào khí đó như vẫn còn hiển hiện trước mắt, Địch Thanh vội nói:
- Đương nhiên là nhớ, bà có biết ý nghĩa của thanh đao và mấy chữ đó không?
Trên mặt Lý Thuận Dung đầy vẻ tự hào, chậm rãi nói:
- Từ cổ chí kim, những đế vương từng chinh chiến thiên hạ thì vô số, nhưng nếu xét về khí phách dũng lược, thì trong số các đế vương, có một người mà nếu ông ta tự nhận đứng thứ hai, thì không ai dám nhận mình thứ nhất.
Địch Thanh hỏi:
- Người đó là ai?
Bỗng dưng chợt nhớ ra điều gì, Địch Thanh chợt nói:
- “Vương không hơn Bá...”, người đó đương nhiên là Sở Bá Vương!
Sở Bá Vương với sức mạnh dời núi, khí độ cái thế!
Địch Thanh đương nhiên có nghe qua về Sở Bá Vương Hạng Vũ. Mặc dù ngưỡng mộ thời đại hưng thịnh dưới thời Hán Cao Tổ, nhưng trong lòng vẫn luôn có hình ảnh của Sở Bá Vương.
Lý Thuận Dung gật đầu, nói:
- Không sai, mặc dù Hạng Vũ đã thất bại, nhưng Tư Mã Thiên vẫn dùng bản ký khắc họa lại vị anh hung thiên cổ này, đương nhiên cũng thừa nhận uy phong bá vương của ông ta. “Sự thần dũng của Vũ, thiên cổ không có người thứ hai”, câu này có nghĩa là, giữa các đế vương, xét về khí phách, không ai có thể sánh ngang với Hạng Vũ.
Địch Thanh lập tức nói:
- “Vương không hơn Bá, tướng không hơn Lý! ”. Ý bà là, trong số các tướng lĩnh, cũng có một người mà khí phách không thua gì Sở Bá Vương? Người đó là ai?
Nét u buồn trên mặt Lý Thuận Dung đã tiêu biến cả, vẻ tự hào càng hiện rõ:
- Ngươi nói không sai. Từ xưa, trong số các danh tướng, người họ Lý không ít, Lý Mục, Lý Quảng, Lý Tĩnh…những người này không ai là không lập nên công lao, sự nghiệp thiên thu, lưu danh muôn đời. Nhưng những người này, hoặc là xưng hùng bằng cách giao tranh đổ máu, hoặc là dựa vào tài bày binh bố trận mà lấy làm kiêu ngạo, hoặc là dựa vào bày mưu tính kế, giành chiến thắng một cách bất ngờ. Nhưng nếu nói đến người họ Lý có sức dũng mãnh muôn người khôn địch, một mình tung hoành giữa ba quân, thì chỉ có một người, đó chính là Lý Tồn Hiếu. Thập tam Thái Bảo Lý Tồn Hiếu!
Địch Thanh chấn động trong lòng, rất lâu sau mới nói:
- Lý Tồn Hiếu? Ta có nghe qua về công lao sự nghiệp của người này…
Địch Thanh biết Lý Tồn Hiếu là mãnh tướng cuối thời Đường, sinh thời dũng mãnh có một không hai, chưa từng chiến bại. Nhưng Lý Thuận Dung nói sự kiêu dũng của Lý Tồn Hiếu thậm chí sánh ngang được với Hạng Vũ, thì Địch Thanh vẫn không tin lắm.
Lý Thuận Dung đã nhìn thấu được mối hồ nghi trong lòng Địch Thanh, nhẹ giọng nói:
- Ta biết là ngươi không tin lắm, nhưng những sự tích về cuộc đời của người này nhiều chỗ khó tường, nguyên nhân thì có nhiều lắm.
Bà ta dường như có chút buồn bã hoài niệm, giây lát sau chuyển hướng đề tài, nói:
- Nguyên nhân thì ta không muốn nói nhiều nữa, nhưng có một điều ngươi nhất định phải tin, người đó võ công tuyệt luân, không có gì phải nghi ngờ.
Địch Thanh khẽ chấn động trong lòng, nhìn vào quyển sách nọ, nói:
- Quyển sách này, có mối liên hệ thế nào với Lý Tồn Hiếu?
Lý Thuận Dung chậm rãi nói:
- Quyển sách này, chính là đao phổ mà Lý Tồn Hiếu để lại.
Địch Thanh rung động:
- Đao phổ của Lý Tồn Hiếu?
Hắn chẳng đợi Lý Thuận Dung nói them, đã nhận lấy đao phổ. Thấy đao phổ đã cũ nát, trên bìa chỉ viết hai chữ, là “hoành hành”!
Hai chữ “hoành hành”, in hằn trên mặt giấy, nét chữ cứng cáp phóng khoáng.
Địch Thanh run rẩy lật giở trang sách, thấy trên trang đầu tiên, chỉ viết bốn câu mạnh mẽ: “chưa xuất núi thì ao ước uy danh, thiên quân bách chiến ta hoành hành. Đánh khắp thiên hạ không đối thủ, không phụ Như Lai chỉ phụ khanh! ”
Địch Thanh ngẩn ngơ nhìn bốn câu đó, nhiệt huyết khuấy động, nhưng cũng chẳng biết tại sao, trong lòng lại xen lẫn chút cảm giác chua xót khó tả.
Bốn câu đó đơn giản phóng khoáng, trong cái ngạo nghễ lại pha lẫn chút ảm đạm. Chỉ với bốn câu, mà tường thuật được bao trận giáp chiến nơi sa trường, đời người như hoa rơi…
Chỉ dựa vào bốn câu này, Địch Thanh đã cảm nhận được một sự xa lạ mà quen thuộc đối với người viết.
Đó rốt cuộc là một người như thế nào? Địch Thanh cầm cuốn sách trên tay, không biết tự khi nào đã rơi vào trạng thái trầm tư…
Địch Thanh cầm cuốn sách trên tay nhưng không vội giở xem, ngược lại lại cảm thấy rất hiếu kỳ đối với Lý Tồn Hiếu. Không đợi nghĩ nhiều, Lý Thuận Dung đã nói:
- Địch Thanh, ta biết võ công của ngươi không giỏi lắm.
Địch Thanh hồi tỉnh tinh thần, cười khổ não:
- Chỉ có thể nói là tầm thường.
- Nhưng ta thật sự hy vọng người có thể bảo vệ cho Ích Nhi.
Lý Thuận Dung nói:
-Ta tặng cuốn sách này cho ngươi, là hy vọng ngươi có thể học được gì trong đó.
Địch Thanh không từ chối nữa, cũng không làm thế nào mà từ chối được. Hắn là người luyện võ, làm sao lại có thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc này?
- Nhưng, ta không biết liệu ngươi có thể học được bao nhiêu trong đó.
Ánh mắt của Lý Thuận Dung có chút kỳ lạ.
Địch Thanh tự giễu, nói:
- Tại hạ không phải là người thông minh…
- Không liên quan đến trí thông minh.
Lý Thuận Dung lắc đầu, nói:
- Cuốn đao phổ này đã được lưu truyền nhiều năm, nhưng nói thật, không một ai thu được lợi ích gì từ nó.
Trong lòng Địch Thanh khẽ chấn động:
- Vậy đao phổ đó làm thế nào lại rơi vào tay bà?
Lý Thuận Dung thản nhiên nói:
- Người chớ quên rằng, ta cũng mang họ Lý.
Địch Thanh thoáng rúng động:
- Bà là con cháu của Lý Tồn Hiếu?
Lý Thuận Dung im lặng giây lát, đoạn mới nói:
- Có thể nói thế này, trong đao phổ này có một bí mật, chỉ dành cho người có duyên, ta tin rằng ngươi chính là người có duyên đó.
Địch Thanh đột nhiên hỏi:
- Vậy thanh huyết đao trong thạch thất đó, chẳng lẽ lại là thanh đao của Lý Tồn Hiếu.
Lý Thuận Dung gật đầu nói:
- Người thông minh lắm, đoán ra được điều này. Câu nói được tương truyền là “Bá Vương Trục Lộc, Thái Bảo Hoành Hành”, chính là nói đến thanh đao mà Sở Bá Vương sử dụng tên gọi Trục Lộc, còn thanh đao mà Lý Tồn Hiếu sử dụng vốn có tên là Hoành Hành. Thanh đao trong Huyền Cung đó chính là Hoành Hành đao của Lý Tồn Hiếu.
Hoành Hành đao! Thì ra thanh đao đó gọi là Hoành Hành đao!
Địch Thanh hồi tưởng lại mùi vị chém giết thấm đượm, sắc máu tươi đầm đìa ngạo nghễ, lẩm bẩm nói: “chả trách, thanh đao như thế xứng đáng với hai chữ Hoành Hành”.
- Nhưng ta không thể rút thanh đao đó cho ngươi.
Lý Thuận Dung lấy làm khó xử nói.
Địch Thanh vội nói:
- Hoành Hành đao chỉ có nhân tài có khả năng hoành hành mới xứng đáng với nó, tại hạ kể làm chi? Đâu dám có hy vọng xa vời. Bất luận thế nào, ân tình tặng sách, đời này khó quên.
Hắn cúi gập mình thi lễ với Lý Thuận Dung, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao Triệu Hằng lại giữ thanh Hoành Hành đao đó trong Huyền Cung? Triệu Hằng đã không có tình cảm gì với Lý Thuận Dung, sao lại để cho Lý Thuận Dung tự do ra vào Huyền Cung?
Chưa kịp hỏi nhiều, nhìn xa xa thấy Trương Ngọc từ dưới chân núi đi lên, Địch Thanh cất đao phổ vào trong ngực áo, nói:
- Bọn họ tìm ta, chắc là phải về kinh thành rồi.
Lý Thuận Dung khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Vậy.. . ngươi đi đường bảo trọng.
Bà không nói thêm gì nữa, rời đi trước. Trương Ngọc đến bên Địch Thanh, hỏi:
- Địch Thanh, Thánh thượng đã dẫn theo đám người Quách Chỉ huy, Vương Khuê, Diêm Văn Ứng về kinh rồi. Thánh thượng nói bọn ta nghe theo sự căn dặn của ngươi, mau chóng về kinh.
Địch Thanh gật gật đầu, nói:
- Vậy thì đi thôi.
Lúc này trời đã sáng, mây cuộn suy tư, người đã ở phía ngoài dãy núi Ngọa Long. Chỉ thấy dãy núi Ngoạ Long thế giống như rồng uốn lượn, phong cảnh tốt tươi xinh đẹp, giang sơn tú lệ, nhưng Địch Thanh luôn cảm thấy “con rồng phục” đó vẫn đang rong chơi trong mây mù, không nơi nào thể theo.
Địch Thanh xuất phát từ Củng huyện, dẫn theo đám thị vệ xử lý xong một vài sự vụ, bèn dẫn theo mọi người quay về kinh thành!
Đám thị vệ điều biết, lần này nếu không nhờ có Địch Thanh, thì Thánh thượng đã không may mắn thoát khỏi kiếp nạn rồi. Đám người này đều là Điện tiền thị vệ, hộ giá không tốt, nếu Triệu Trinh mà chết, thì chắc chắn sẽ bị chôn theo. Cho nên ai cũng đều cảm kích Địch Thanh. Nhưng đối với những chuyện xảy ra trong Huyền Cung, mọi người đều không hỏi nhiều. Các thị vệ đều hiểu, có lúc, biết nhiều, không hẳn là tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...