Thiên cổ gian nan duy nhất tử! (Ở đời việc khó nhất là chết! ). Nếu đã không sợ chết thì còn sợ gì nữa?
Ý của Dạ Nguyệt Phi Thiên rất rõ ràng. Địch Thanh có thể chết vì Triệu Trinh, thì Dạ Nguyệt Phi Thiên hắn đương nhiên cũng có thể vì Đế Thích Thiên mà không sợ chết. Y muốn đánh một trận đường đường chính chính với Diệp Tri Thu.
Địch Thanh thầm nghĩ Dạ Nguyệt Phi Thiên này thật giảo hoạt. Diệp Tri Thu nếu xét về khả năng suy luận phá án thì tuyệt đối không kém, nhưng võ nghệ của Diệp Tri Thu thì lại không bằng Quách Tuân. Dạ Nguyệt Phi Thiên khiêu chiến như vậy, xem thì có vẻ đầy dũng khí, nhưng thật ra lại ẩn chứa tâm kế. Nếu Dạ Nguyệt Phi Thiên đánh trọng thương Diệp Tri Thu, thì lại có thể liên thủ với Thác Bạt Hành Nhạc đối phó Quách Tuân, vãn hồi bại cục.
Đây là một nước cờ chuyển bại thành thắng. Dạ Nguyệt Phi Thiên không hề từ bỏ ý định đấu tranh. Diệp Tri Thu lại không có lý do gì để từ chối, bởi vì gã cũng là một người kiêu ngạo ngông cuồng. Hai chân mày gã nhướng lên, sẵn sàng xuất chiến…
Đột nhiên Quách Tuân ghìm vai Diệp Tri Thu lại, nhẹ giọng nói:
- Tri Thu, ân oán năm xưa, xin ngươi hãy để cho ta được giải quyết dứt điểm.
Diệp Tri Thu hơi ngạc nhiên, đoán biết được suy nghĩ của Quách Tuân, gã có chút do dự. Dạ Nguyệt Phi Thiên hơi biến sắc mặt, khinh miệt nói:
- Chẳng lẽ đường đường một Kinh thành Danh bộ lại chỉ giỏi khua môi múa mép thôi sao?
Quách Tuân liếc nhìn Địch Thanh một cái, lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi, Diệp Bổ đầu là nghĩ cho ta, hắn biết ta nhất định sẽ ra tay, bởi vì đã đợi nhiều năm lắm rồi.
Trong lòng Địch Thanh xao động, hắn biết là bao nhiêu năm nay, Quách Tuân đều canh cánh lo cho thương thế của hắn, Quách Tuân ra tay là vì hắn!
Quách Tuân lại nói:
- Dạ Nguyệt Phi Thiên, nếu ngươi muốn, thì ngươi và Thác Bạt Hành Nhạc có thể cùng vào một lượt. Năm xưa Thác Bạt Hành Lễ tuy không phải là do ta giết, nhưng nếu chuyện xưa tái diễn, thì nói không chừng chính ta sẽ là người giết Thác Bạt Hành Lễ.
Dạ Nguyệt Phi Thiên còn đang do dự, thì Thác Bạt Hành Lạc nghe nhắc đến tên đại ca mình, đã không nén nhịn được nữa:
- Được!
Chữ “được” vừa thốt ra khỏi miệng, dưới ánh đuốc lửa sáng rực và sự tĩnh lặng không chút tiếng động của Thái Vân các, cây trường côn trong tay Thác Bạt Hành Nhạc run rẩy, uốn éo dưới ánh lửa như một con linh xà. Dạ Nguyệt Phi Thiên không còn lựa chọn nào khác, cây dù chỉ tới, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo bội phần. Hai đại cao thủ trong Bát bộ của Nguyên Hạo cùng đánh, tuy chưa ra tay, nhưng khí thế đã khiến cho người ta ớn lạnh.
Quách Tuân không rút đao ra, chỉ dùng hai bàn tay không đối mặt với hai người, thở phào nói:
- Bây giờ ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, các người mua chuộc Tiền Duy Kỳ, ngoài việc hành thích Thánh thượng ra, có phải còn vì Hương Ba Lạp?
Lời nói còn chưa dứt, Dạ Nguyệt Phi Thiên đã rít lên:
- Ngươi…
Khoảnh khắc đó, sắc mặt y trở nên hết sức khó coi. Địch Thanh kinh ngạc, không biết Hương Ba Lạp là cái gì, sao lại có thể khiến cho Dạ Nguyệt Phi Thiên kinh ngạc như vậy?
Thác Bạt Hành Nhạc quát:
- Xem chiêu!
Lời ra chiêu tới, một côn đâm tới, nhắm thẳng vào ngực Quách Tuân. Gã lấy côn làm thương, càng khiến cho chiêu thức trở nên quỷ dị linh hoạt. Chỉ một nhát đâm này thôi, cũng khiến cho Diệp Tri Thu biến đối sắc mặt.
Rất rõ ràng, Thác Bạt Hành Nhạc của ngày hôm nay, xét về võ nghệ còn cao hơn Thác Bạt Hành Lễ của khi xưa rất nhiều. Liệu Quách Tuân có địch được lại sự liên thủ của hai người này không? Diệp Tri Thu không biết, nhưng gã biết rằng, gã vẫn không thể ra tay, bởi vì gã phải bảo vệ Triệu Trinh.
Trận chiến này vừa đấu sức vừa đấu trí, nếu Triệu Trinh có gì sơ sẩy, thì có thắng cũng thành thua. Lúc nãy khi Quách Tuân nhìn sang phía gã, Diệp Tri Thu đã hiểu được tâm tư của anh ta.
Trên mặt Dạ Nguyệt Phi Thiên vẫn còn vẻ kinh ngạc, nhưng khi chiêu thức của Thác Bạt Hành Nhạc đã đi đến nửa đường, cây dù dài đột nhiên bung ra! Mọi người kinh ngạc, không hiểu hành động này của Dạ Nguyệt Phi Thiên là có ý gì.
Ánh mắt Quách Tuân ngưng tụ, cả thân ngươi đã lướt qua như rồng bay. Anh ta vừa vung tay ra, vỏ đao đã đánh trúng cây trường côn đang lao tới như điện xẹt. Nếu trường côn là một con rắn, thì một đao này, không nghi ngờ gì nữa, đã đánh trúng yếu điểm bảy tấc của con rắn đó.
Sát khí của cây trường côn đột nhiên mất hết, lay động rồi văng ra. Còn cây trường côn thì bị đánh gãy vụn, mảnh văng bốn phía.
Thì ra, thanh trường côn mà Thác Bạt Hành Nhạc sử dụng dường như đi liền với thanh đơn đao của gã. Đôi bàn tay khéo léo của Thác Bạt Hành Nhạc có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà liên tiếp tung ra vũ khí, cũng có thể sử dụng vũ khí như ám khí, khiến đối thủ khó lòng phòng bị.
Nhưng khi những mảnh trường côn còn chưa rơi rụng hết, thì Quách Tuân đã lật cổ tay, rút đao, xuất đao, ra sức đâm tới, một chiêu liền đâm trúng ngay trái tim của Thác Bạt Hành Nhạc!
Thác Bạt Hành Nhạc ngã vật ra, lúc này, những mảnh ám khí tứ tán khắp nơi mới bay tới.
Quách Tuân xoay tròn một vòng, tránh được ám khí, không hề ngừng lại, thân người anh ta đã lao lên không trung. Mục tiêu của anh ta là Dạ Nguyệt Phi Thiên, lúc này đang ở trong không trung, Thác Bạt Hành Nhạc đã chết, Dạ Nguyệt Phi Thiên mới là đối thủ lớn.
Cái dù trong tay Dạ Nguyệt Phi Thiên biến hóa vô cùng, tuyệt đối không phải chỉ dùng làm thương, làm tán, mà nó còn có thể biến thành đôi cánh! Chỉ thấy những cánh sen trắng nở ra trên không trung, biến thành đôi cánh của Dạ Nguyệt Phi Thiên. Y mượn lực của đôi cánh, dùng sức vỗ một cái, tạo thành một làn gió tạt qua trong không trung, thế là đã sượt qua Quách Tuân, nhắm vào Triệu Trinh! Thác Bạt Hành Nhạc mới vừa ngã gục đó, đột nhiên bật dậy, lao đến chỗ Triệu Trinh với thế như hổ báo.
Hóa ra mục tiêu của Dạ Nguyệt Phi Thiên, Thác Bạt Hành Nhạc vẫn là Triệu Trinh! Bọn chúng dù có chết, cũng phải giết cho được Triệu Trinh rồi mới chết!
Lòng Quách Tuân trĩu xuống, không hiểu vì sao Thác Bạt Hành Nhạc trúng một đao của anh ta rồi mà vẫn chưa chết? Đó là việc gần như không thể! Quách Tuân biết chắc rằng một nhát đao đó đã đâm trúng vào ngực của Thác Bạt Hành Nhạc, đâm tuốt ra sau lưng gã. Trái tim của một người hứng trọn một đao chính xác như thế, sức sống mất hết, tuyệt đối không thể nào có chuyện còn mạnh mẽ vùng dậy như vậy.
Thế nhưng tại sao Thác Bạt Hành Nhạc lại còn sức lực để đánh trả? Quách Tuân không buồn ngăn chặn Thác Bạt Hành Nhạc được nữa, anh ta chỉ hy vọng Diệp Tri Thu có thể ngăn được Thác Bạt Hành Nhạc trong giây lát, nhiệm vụ trước mắt của anh ta chính là phải giết chết Dạ Nguyệt Phi Thiên.
Đúng vào thời khắc quan trọng, thạch thất đột nhiên trở nên tối sầm! Quách Tuân bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cây trường côn của Thác Bạt Hành Nhạc hoá ảnh, bay ra tám hướng, không chỉ nhằm để công kích mình, mà còn muốn thổi tắt đèn đuốc trong thạch thất.
Tranh tối tranh sáng, mới là thời điểm để Dạ Nguyệt Phi Thiên ra tay. Hai người này tính toán kỹ lưỡng, chuẩn xác đến từng ly.
Quách Tuân tuy kinh hãi nhưng không rối loạn, thét vang một tiếng rung trời, lắc người trên không trung, đuổi theo Dạ Nguyệt Phi Thiên. Tuy thân pháp của anh ta kinh người, nhưng dù sao anh ta cũng chẳng phải là chim. Sau khi dùng hết một luồng hơi, Quách Tuân không có cách gì tiếp tục được nữa, thân người đành hạ xuống, trái tim anh ta cũng chùng xuống theo.
Dạ Nguyệt Phi Thiên vui mừng, đã vọt tới trên đầu Triệu Trinh, bất ngờ, một luồng kình phong từ phía trước ập tới, phía trên còn lấp loé ánh lửa. Dạ Nguyệt Phi Thiên tung cước đá bay vật vừa bay đến.
Vật nọ xoay tít, nhắm hướng Quách Tuân mà đánh tới. Chiêu này quả là một chiêu ăn may. Dạ Nguyệt Phi Thiên không biết đó là thứ ám khí cổ quái gì, chỉ muốn lợi dụng nó để ngăn cản Quách Tuân. Sau khi đá bay vật đó rồi, Dạ Nguyệt Phi Thiên mới phát hiện ra, đó chẳng qua là một cây đuốc mà thôi.
Quách Tuân thấy cây đuốc bay tới, không những không kinh sợ mà ngược lại còn lấy làm mừng, mũi chân khẽ điểm một cái, mượn sức phi thân lên một lần nữa, thân hình đã chắn ngang phía trước Dạ Nguyệt Phi Thiên.
Cây đuốc đó là do Vương Khuê ném ra. Vương Khuê trong lúc không kịp phòng bị, bị ám khí Thác Bạt Hành Nhạc đánh tắt đuốc, gã bèn đoán ra dụng ý của Dạ Nguyệt Phi Thiên ngay, lập tức ném cây đuốc ra để ngăn cản.
Những đốm lửa bắn tung ra bốn phía, phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Dạ Nguyệt Phi Thiên chẳng ngờ khôn quá hoá dại, để Quách Tuân chộp lấy khoảng khắc đó, phá hỏng cơ hội của y. Y không còn sự lựa chọn nào khác, hai cánh giương lên, cán dù khẽ xoay, chực tung ra sát chiêu cuối cùng.
Trong cán dù của Dạ Nguyệt Phi Thiên có ẩn dấu ám khí. Lần trước ở thung lũng Phi Long, y chỉ dùng mũi ô là đã đánh trọng thương được Địch Thanh. Lần này trong cán dù, ít nhất cũng có dấu bảy loại ám khí, chỉ cần ấn nút một cái, thì dù cho đối thủ có là thần tiên cũng không thể nào ngăn cản được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...