Sắp Đặt Kết Hôn Hóa Thành Yêu

“Đang ở đâu thế?”

Hừm, cũng còn quan tâm xem vợ ở góc nào trên thế giới này cơ à? Lan Trinh hậm hực nhắn lại.

“Ở xưởng rồi.”

“Xưởng ở đâu?”

“29 phố X.”

Màn hình hiện tin “Đã xem” lạnh lùng, sau đó chẳng còn phản hồi gì từ tên chồng vô tâm kia nữa. Lại nhớ tối qua, sau khi Lan Trinh đòi xuống sân tìm chiếc nhẫn nhỏ, Vũ Quyền đã chịu đưa ra làm cô vừa giận vừa mừng. Sau rồi cả hai thống nhất… cất đi, đeo vướng víu chẳng ai thích. Giờ cô lại thấy, có khi mình dễ tính quá thì phải. Ai mà biết động cơ thực sự của tên kia là gì chứ?

Haizz, Lan Trinh thở dài một hơi. Hắn không thích đi uống bia với cô thì cô sẽ tự đi, cóc cần hắn làm gì. Nghĩ là làm, Lan Trinh liền gọi cho cô bạn thân từ ngày cấp ba Thanh Thảo:

– Thảo à, mày đang ở đâu thế?

– Tao đang ở s.hop. Còn mày, trăng mật đâu rồi? Mẹ, yêu đương kiểu đ*o gì mà giấu như mèo giấu c*t, đùng một phát cưới luôn, sốc tận óc.

– Tao còn sốc hơn mày. Trăng mật đ*o gì, có mà vỡ mật. Tối nay rảnh không, làm cốc bia hơi tao kể cho mà nghe không lại trách tao?

– Cũng được. Nhắn địa chỉ đi tao qua. Tối tao có việc nên đi sớm tí nhá. Năm giờ được không?

– OK.

Đúng là chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau. Lan Trinh nhắn địa chỉ quán bia mà cô hay uống sau khi bơi cho Thanh Thảo, gần năm giờ cô liền chào mọi người ở xưởng xin phép về, phóng xe máy đến quán.

– Há há há… lần đầu tiên tao nghe đến đám cưới kiểu Tào Tháo đuổi như của mày!


Ngồi trong quán bia bình dân, vừa nhấp ngụm bia Thanh Thảo liền phụt cả ra, cười sặc cười sụa, cười đến chảy cả nước mắt trước câu chuyện như đùa mà Lan Trinh kể. Nghe con bạn cười đểu mà Lan Trinh lại thấy bực mình, bực vì cô đã liều mạng đánh bạc cuộc đời mình, giờ mỗi giây mỗi phút sống cùng tên chồng kia lại hồi hộp cứ như mở bát vậy. May may thì cười mà xui xui thì ấm ức. Dương Vũ Quyền cứ như là gió, vui vui hắn quạt cho cô mát mà xui xui thì hắn dập cho tơi tả. Thế này đến c.hết sớm mất thôi!

– Hôm trước nghe mẹ mày mời cưới tao cũng hơi lạ, có điều đám cưới mày tao không đến trừ khi tao ốm liệt giường. Cả đám cưới cũng chỉ có mỗi một mâm bạn bè mày mà mẹ mày biết. Bọn tao ngồi gọn lại luôn.

– Đấy, cả đội tuyển bơi của tao thì trách vì tao không báo trước, đến sát đ*t mới mời.

– Mày cũng khôn lắm chứ ngu gì, lão chồng mày… chẳng thiếu con một phát gật luôn đâu há há há.

– Con điên, lấy người không yêu mình khổ chứ sướng gì? Mày được yêu mày không hiểu đâu, ấm ức lắm.

Thanh Thảo có vẻ thông cảm với cô bạn khi nhìn vẻ mặt đầy tâm trạng của Lan Trinh lúc này.

– Sao không yêu mà lão lại cưới mày nhỉ?

– Tao cũng đếch biết. Lý do lý trấu. Chịu! Nhưng tóm lại giờ lấy rồi, đến cái nhẫn cưới lão cũng không đeo.

Nghe câu chuyện từ miệng Lan Trinh, Thanh Thảo thấy con bạn khổ hết phần thiên hạ, chẳng lẽ lại khuyên bạn bỏ chồng.

– Thế… chuyện kia thế nào… say mê không?

– Còn chưa tân hôn…

Lan Trinh hơi đỏ mặt đáp. Đang than vãn nên cô muốn tìm đồng minh chia sẻ, cũng không muốn kể chi tiết. Cô muốn được cảm thông cho tâm trạng người vợ cô đơn sống bên một người chồng không yêu mình.

– Hỏng, hỏng rồi! Mày dại rồi con ơi! Tao nghi có khi lão chồng mày bóng, thế nên muốn lấy mày để che mắt thiên hạ với làm bố mẹ lão vui thôi! Mày phải tìm hiểu kỹ vào, có gì còn chạy sớm không phí một đời!

Lan Trinh hơi ngại vì nói xấu chồng quá đà, có điều nghe sao mà sướng. Cô lúng túng lắc đầu, không nên tô vẽ sai sự thật cho tên dê xồm kia.


– Chắc không phải đâu… thích đàn bà mày ạ.

Thanh Thảo chẹp miệng suy đoán:

– Thế có khi lão thất tình sầu đời nên mặc bố mẹ sắp đặt. Thôi… tóm lại mày dại thì mày chịu thôi, còn đàn ông thì còn vớt vát được, cố mà câu kéo lão vào, biết đâu lửa gần rơm lại bén.

Lan Trinh chán nản lắc đầu. Cô cũng muốn vun vén lắm chứ nhưng người ta cứ thờ ơ thì biết làm sao? Cô nâng cốc bia lên:

– Uống đi, uống cho đời nó tươi!

– Cứ từ từ… đẹp như mày nó không thèm tao đi đầu xuống đất, chẳng qua có thể nó còn lưu luyến tình cũ thôi mày ạ.

Thanh Thảo an ủi cô bạn thân. Hai cô bạn nhậu một hồi, đến khi mặt đứa nào cũng đỏ lên như bị tát mới lục tục đứng dậy thanh toán. Say say chút lại thấy lâng lâng lạ thường, thấy đời cũng đẹp lạ thường.

– Mày đi xe máy được không thế?

Thanh Thảo lo lắng hỏi bạn. Cô còn ở lại quán chờ người yêu đến đón.

– Thoải mái đê. Tao còn tỉnh chán.

Lan Trinh phóng xe máy về đến nhà, nhưng đầu óc trên mây nên theo thói quen phóng về nhà cô, quên béng mất cần phải về nhà chồng. Có điều, vừa dắt xe máy vào sân liền thấy ai kia quen quen. Là Dương Vũ Quyền!

Lan Trinh thắc mắc, có khi nào mình say nên nhìn gà hóa cuốc không? Cô tự thấy mình không say đến mức ấy. Cũng có nghĩa, chồng cô sang tận nhà cô, để làm gì?

Có chút trấn tĩnh Lan Trinh vừa e dè vừa giận dỗi hỏi:

– Anh… sang đây làm gì?


– Còn cô, đi đâu mà bảy giờ cũng không về, cũng không nhắn gì, gọi điện cũng không được?

Vũ Quyền bực bội gắt. Lúc chiều anh bỏ tập gym về sớm qua xưởng dệt nhà Lan Trinh, ý định đưa cô đi uống bia, nghĩ đến cái mặt bất ngờ vui sướng của cô lúc đó anh cảm thấy vui vui, thế mà đến nơi bố vợ nói chưa đến năm giờ cô đã xin về rồi. Về đến nhà cũng không thấy cô đâu, gọi điện thì không được, chờ mãi không chịu nổi đành qua nhà vợ tìm. Đến điên mất thôi!

Lan Trinh lúng túng tìm điện thoại, hóa ra nó bị sập nguồn từ lúc nào rồi. Bia r.ượu đúng là… hỏng người thật!

– Tôi… tôi đi uống bia với con bạn thân ngày cấp ba. – Lan Trinh cụp mắt, ấp úng trình bày.

Chẳng cần hỏi, nhìn cái mặt đỏ bừng bừng đầy mùi bia rượu của Lan Trinh là Vũ Quyền đã hiểu rồi, hơn nữa ban chiều cô còn rủ anh đi. Tức thì hỏi thế thôi! Vũ Quyền cau mày, quay lại nhìn bố mẹ vợ lúc này hốt hoảng bước ra khi nghe tiếng quát, anh nhẹ giọng:

– Con xin phép bố mẹ đưa vợ con về!

Ông Dũng bà Loan nhìn con rể kéo tay con gái, chẳng biết nghĩ sao chỉ lắp bắp:

– Sao hai đứa về vội thế… ở lại ăn cơm với bố mẹ đã!

Vũ Quyền mở cửa xe, tống Lan Trinh vào ghế phụ. Anh bực vợ thì bực thật nhưng dù sao cũng chẳng thể để sểnh cô khỏi tay thêm.

Ban chiều lòng Vũ Quyền nóng như lửa đốt, nhất thời không nghĩ ra cách nào tìm được vợ. Cô và anh chưa có nhiều liên kết, anh không biết chút nào về thế giới của cô, muốn gọi cho những người bạn thân thiết của cô để hỏi cũng không thể. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy, còn nghĩ nếu vài tiếng nữa không tìm được Lan Trinh anh sẽ báo công an. May mà vừa đến nhà vợ vài phút thì Lan Trinh cũng về.

Về đến nhà, Vũ Quyền lại kéo xềnh xệch cổ tay cô vợ lên phòng trước đôi mắt thắc mắc của bác giúp việc. Đóng sập cửa phòng, lúc này Vũ Quyền mới quát to, mặt mũi tức giận đỏ gay:

– Cô đi chơi cho đã, chẳng cần biết người khác thế nào, là vợ mà thế à?

Lan Trinh chưa bao giờ thấy Vũ Quyền tức giận như vậy, trong lòng có hơi sợ hãi. Cơn giận của cô vẫn còn đang âm ỉ cháy chưa dập được, thế nên thái độ bất cần đáp:

– Thế còn anh, là chồng mà cứ thoải mái làm vợ tổn thương, anh đâu có nghĩ gì cho tôi?

– Tổn thương cái gì?

– Tôi thèm bia anh đâu có quan tâm, tôi rủ anh đi anh còn độp thẳng vào mặt tôi là không thích đi cùng, thử hỏi tôi có chán đời muốn đi giải sầu không hả?


Vũ Quyền đang điên, nghe Lan Trinh vừa nói vừa chảy dài nước mắt mà anh cứng họng, bất giác nhìn đăm đăm vào mặt vợ. Trong giây lát, cơn giận tan thành mây khói, cả cơ thể mềm đi như quả bóng xì hơi.

– Cô… chẳng hiểu cái gì cả!

Vũ Quyền bực bội nói, quyết định không đoi co với ai đó nữa, ngồi phịch xuống giường trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng.

Không hiểu là không hiểu cái gì? Lan Trinh phải hiểu cái gì chứ? Cô sụt sịt quệt nước mắt, vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, cảm giác khó chịu tự nhiên lại nôn một trận. Vũ Quyền bên ngoài vừa thương lại vừa giận, bước xuống nhà, một lát trở lại.

Lan Trinh bước ra, thấy trên bàn trang điểm có cốc bột sắn. Biết có người chăm sóc cho mình, cảm giác ấm ức và cả khó chịu trong người vì cơn say ngấm muộn cũng dịu bớt, uống ực một hơi cốc nước ngọt ngào mát lạnh. Dẫu sao… cô cũng biết mình có lỗi, mải giận mải vui mà không nhắn tin báo cho Vũ Quyền. Lúc ngồi với Thanh Thảo cô cũng đã nghĩ đến việc nhắn cho Vũ Quyền, ngay sau đó gạt đi, cô cho là… anh ta sẽ chẳng thèm quan tâm, báo hay không cũng chẳng để làm gì. Thôi… có lỗi thì cũng cần biết điều mà xin. Lan Trinh hướng về Vũ Quyền lí nhí:

– Ừm… tôi có lỗi… vì không nhắn tin báo cho anh…

– Ừm…

Vũ Quyền ậm ừ, mệt mỏi cởi bỏ bộ quần áo công sở trên người, thay lại bộ đồ mặc nhà thoải mái. Cả cơ thể to lớn rệu rã nằm phịch ra giường. Lan Trinh biết điều cất dọn quần áo cho Vũ Quyền rồi bước đến ngồi cạnh chồng, áy náy nói:

– Thực ra… tôi nghĩ anh không quan tâm… nên tôi không nhắn.

Vũ Quyền vươn người dậy kéo vai vợ xuống giường. Cơ thể Lan Trinh mềm mại sát cạnh khuôn ngực anh. Cảm giác thế này… mới yên tâm. Anh đã nghĩ… cô sẽ chẳng bao giờ quay về bên anh nữa.

Thình thịch… tim ai đó đang đập mạnh, Lan Trinh ngước mắt nhìn Vũ Quyền. Anh hướng mắt xuống, bốn mắt nhìn nhau bất chợt Lan Trinh lại ngượng liền cụp mắt, nằm im như tượng trong vòng tay Vũ Quyền, đến thở cũng không dám thở mạnh.

– Tại sao lại nghĩ tôi không quan tâm?

– Thì… vợ chồng cũng là bạn, là bạn mà còn không thích đi cùng nhau thì… liệu có quan tâm nhau không?

– Có những điều… nghe vậy nhưng không phải vậy.

Vũ Quyền nhàn nhạt giải thích. Lan Trinh há miệng nghe, bất giác lại thấy ấm ức mà đành chịu. Ý Vũ Quyền là, anh nói là một chuyện, sự thực là một chuyện sao? Nếu là như vậy thì… cô biết tin cái nào, biết bỏ cái nào? Chỉ là… ý nghĩa đằng sau câu nói đó… thế nào nhỉ… lại ngọt ngào khiến lòng cô nhẹ nhõm…

– Từ nay về sau, luôn báo cáo vị trí nếu có thay đổi. Điện thoại luôn trong trạng thái bật định vị. Nghe chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận