Trong phòng riêng đã loạn thành một mớ.
Người đàn ông cười lạnh mở miệng: "Muốn kết thân ông đi mà kết! Tôi không cần! Lâm Ý Thành tôi vẫy tay, nhiều người phụ nữ vội vàng muốn gả cho tôi như vậy, lấy vợ, còn muốn kết thân?"
Dứt lời, liền nghe được tiếng bước chân truyền về phía cửa.
Còn kèm theo một người đàn ông trung niên gầm lên và người phụ nữ trung niên cầu xin:
"Nhãi ranh, mày đứng lại đó cho tao!"
"Ý Thành, chúng ta từ từ nói, con đừng đi......"
Nhưng người đàn ông vẫn bước đi.
Hứa Tiễu Tiễu đứng phía sau Liễu Ánh Tuyết và Hứa Nam Gia, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa.
Không bao lâu, nơi đó liền xuất hiện một chàng trai.
Bộ dáng hai ba hai bốn tuổi, diện mạo tuấn lãng, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, tóc ngắn tung bay, theo anh ta đi lại, lắc qua lắc lại.
Vẻ đẹp của anh ta tựa như ánh mặt trời, chỉ là nhìn kỹ, có thể phát hiện đôi mắt anh ta mang theo hung ác nham hiểm, rất giống như có người thiếu anh ta mấy trăm vạn, xấu cả khuôn mặt.
Đi ra cửa, anh ta liếc mắt một cái thấy Liễu Ánh Tuyết, bước chân hơi chậm lại.
Ngay cả khi tính tình xấu, nhưng gia giáo tốt đẹp, vẫn làm anh ta gật đầu với Liễu Ánh Tuyết rồi định rời đi.
Đúng lúc này, Liễu Ánh Tuyết tiến lên một bước, tay nắm chặt cánh tay của chàng trai, "Ý Thành, cháu đang giận dì Liễu tới muộn sao! Dì ở đây xin lỗi cháu được không?"
Lúc này, người phía sau cũng đuổi theo lại đây.
Một người phụ nữ có chồng quý phái túm chặt một cánh tay khác của Lâm Ý Thành, "Ý Thành, tuổi con cũng lớn vậy rồi, hay mẹ xin con, con đừng làm loạn nữa được không?"
Tiếng quát tức giận của cha Lâm lại truyền ra lần nữa, "Đừng ngăn nó, để nó cút đi! Hôm nay đi rồi, thì trực tiếp cút khỏi nhà họ Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi không có đứa con không hiểu chuyện như vậy!"
Liễu Ánh Tuyết vội vàng mở miệng: "Anh Lâm, sao anh lại nói lời này, từ nhở Ý Thành đã ưu tú như vậy, hiện tại nhất thời nhầm lối, chúng ta thân là cha mẹ, còn có thể chấp nhặt với trẻ con sao?"
Nói xong câu đó, vội vàng mở miệng, "Ý Thành, nể tình dì Liễu, cháu ở lại đi, ta giới thiếu mấy em gái cho cháu. Nam Gia thì cháu đã gặp, còn đây là cô con gái khác nhà chúng ta......"
Nói tới đây, bà ta tránh đường.
Lộ ra người luôn bị bà ta che ở phía sau.
Lâm Ý Thành không kiên nhẫn nhìn thoáng qua, định thu hồi ánh mắt.
Chỉ là giây tiếp theo, anh ta lại đột nhiên quay đầu lần nữa, không thể tin tưởng nhìn về phía cô gái kia, giọng nói khiếp sợ lại kinh ngạc, phát ra từ trong cổ họng anh: "Hứa Tiễu Tiễu?"
Một câu, đánh gãy Liễu Ánh Tuyết giới thiệu.
Làm bà ta hơi sửng sốt, chợt nghi hoặc dò hỏi: "Các cháu...... quen nhau?"
Tiếp theo, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hứa Tiễu Tiễu.
Hứa Tiễu Tiễu đứng ở phía sau Liễu Ánh Tuyết.
Giờ này khắc này, chàng trai đứng ở chỗ đó, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Cô nắm chặt tay, chỉ cảm thấy phổi như bị rút cạn, hô hấp không thuận, ngực bị đè nén.
Quen nhau?
Bọn họ đâu chỉ là quen nhau!
Nhưng cô còn chưa mở miệng, chàng trai liền hừ một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: "Gặp qua vài lần."
Gặp qua vài lần...... A.
A.
Hứa Tiễu Tiễu cúi thấp đầu xuống, che giấu sự châm chọc trong mắt.
Ánh mắt Liễu Ánh Tuyết chuyển đổi trên người hai người, cười ha hả mở miệng nói: "Gặp qua vậy càng tốt, Ý Thành, nhà của chúng ta mới vừa tìm được đứa bé mất tích trở về, cho nên hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm làm quen một chút, chúng ta...... tán gẫu trong phòng riêng?"
Người vốn quyết tâm phải đi, tầm mắt dạo qua một vòng trên người Hứa Tiễu Tiễu, nửa ngày sau mới châm chọc mở miệng nói: "Được! Được thôi...... Tán gẫu một chút!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...