Khi Hứa Mộc Thâm nhìn thấy hai chữ "Kim chủ", trong con ngươi anh bỗng dưng dần hiện ra một tia tàn khốc.
Anh nheo đôi mắt lạnh lẽo lại, cảm thấy việc mình tới nơi này gặp cô quả thực quá nực cười!
Dù cho ngày hôm nay xác thực đã oan uổng cô, những việc cô làm tiểu tam của người khác là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nghĩ tới đây, anh hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.
Nhưng anh vừa mới chuyển người thì cổ tay anh chợt bị kéo lại một cái.
Hứa Mộc Thâm quay đầu lại thì đã nhìn thấy cô gái bất an nhíu mày, có lẽ là bị chuông điện thoại làm ồn đến, hai bàn tay cô thì đang nắm chặt lấy tay anh.
Hừ lạnh một tiếng, anh đang muốn rút tay của mình đi, nhưng lại chợt nghe thấy cô oan ức mở miệng: "Mẹ, ba, có phải con có chỗ nào không ngoan, thế nên hai người mới không cần con sao?"
Lời của cô ở trong đêm yên tĩnh này, nhẹ nhàng như một sợi lông vũ, khẽ khàng xẹt qua.
Khiến động tác của Hứa Mộc Thâm khựng lại, trái tim anh cũng tự dưng co rụt lại.
Trong đầu anh đột nhiên dần hiện ra, trong cơn mưa lớn vào hôm qua, cô bé trên tầng cao nhất của cô nhi viện đã bất lực, thần sắc mê man.
Lúc đó thì cô bé cũng hỏi về vấn đề này.
Đây cũng có thể là vấn đề mà mỗi một cô nhi đều sẽ hỏi.
Nhưng xưa nay anh cũng chưa hề nghĩ tới, cô gái nhí nha nhí nhảnh, không chịu thiệt trước mặt đây, cũng đã từng là một đứa trẻ mờ mịt như thế.
"Mẹ, ba..."
Cô đột nhiên nhỏ giọng nghẹn ngào, tiếng khóc kia làm Hứa Mộc Thâm hơi sửng sốt.
Anh lại nghe cô tiếp tục mở miệng nói: "Có phải con đã làm sai điều gì? Hai người đừng chán ghét con, nếu không thích con, con có thể sửa..."
Cô gái vô ý thức nức nở, như là một con mèo nhỏ tủi thân.
Mái tóc đen nhánh rối tung ở trên gối, làm nổi bật khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, khéo léo khiến người ta phải thương tiếc.
Cô nắm chặt lấy tay anh, dường như sợ anh đi mất.
Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm cô, sâu trong con ngươi anh cuộn lên tâm tình phức tạp.
Cũng phải.
Cô lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, cái gì cũng không biết, hoặc cũng căn bản không cảm thấy việc mình làm tiểu tam của người khác là chuyện không đúng.
Cũng như cô nói với bà nội, "... Không có ai dạy con..."
Vậy tại sao anh không thử một chút, cho cô thêm một cơ hội, cố gắng dạy cô làm người?
Đang suy xét thì thấy cô khóc càng lớn, nỉ non tự nói: "Ba, mẹ, đừng rời bỏ con..."
Tâm trạng cô hơi kích động, xem chừng cô muốn vươn người ra.
Nếu như đụng tới vết thương ngay chân...
Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, Hứa Mộc Thâm liền vươn một bàn tay khác ra, lóng ngóng vỗ về bờ vai của cô, như là đang dỗ trẻ nhỏ vậy: "Tôi không đi, tôi không rời em đi."
Chắc là câu nói này có tác dụng nên cô gái chậm rãi yên tĩnh lại.
Chờ đến khi cô rơi vào giấc ngủ say lần nữa, Hứa Mộc Thâm cảm thấy bờ vai của anh cũng hơi cứng ngắc, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà động tĩnh bên này, rốt cục đã đánh thức bác sĩ tư.
Ông đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Hứa Mộc Thâm: "Tiên sinh, tôi..."
Ánh mắt lạnh như băng của Hứa Mộc Thâm đảo qua, khiến vị bác sĩ sợ đến mức lập tức câm lặng.
Lúc này anh mới quay đầu lại, thấy cô gái trên giường ngủ vẫn an ổn, thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ bước nhẹ tới để kiểm tra tình huống của Hứa Tiễu Tiễu, lại rút ống truyền nước của cô đi, rồi mới lên tiếng nói: "Tiễu Tiễu tiểu thư đã hạ sốt."
Hứa Mộc Thâm gật đầu, sau đó nhỏ giọng mở miệng nói: "Ông vào phòng khách nghỉ ngơi đi."
Bác sĩ gật đầu.
Nhưng lúc rời đi, lại cảm thấy nghĩ thế nào thì cũng là lạ.
Rõ ràng ông tới chăm sóc Tiễu Tiễu tiểu thư, nhưng sao hiện tại lại thành, ông đi ngủ, mà tiên sinh ở lại trong phòng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...