Tối đó Cừu Tiềm cũng về nhà sớm, vừa mới mở cửa vào đến huyền quan (*) đã phát hiện nhà cửa im ắng khác lạ, không có tiếng hoạt hình ầm ỹ như hàng ngày, gã đạp giày, lò dò vào phòng khách. Chỉ thấy Bạch Lãng đang ôm Tiểu Hải ngồi trên chân, hai người dán đầu vào nhau như đang thủ thỉ thù thì gì đó, chú tâm đến mức không phát hiện ra gã đã về.
Cừu Tiềm nhướng mày, đi vào phòng khách hỏi, “Hai chú cháu đang làm gì đấy?”
Tiếng của Cừu Tiềm làm cả hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.
Bạch Lãng thì mang vẻ phức tạp, Tiểu Hải thì mắt mũi đỏ lừ.
Gã kinh ngạc, “Ôi ôi, ai bắt nạt con heo nhà ta thế hử?”
Tiểu Hải chả buồn cự lại như ngày thường, chỉ mắm môi mắm lợi, rúc đầu vào lòng Bạch Lãng.
Bạch Lãng cũng chả đáp chả rằng, chỉ vừa ôm, vỗ về và hôn hít an ủi, “Nào nào đừng khóc nữa. Chú cháu mình đã hứa rồi mà, cũng ngoắc tay rồi phải không nào?”
Cừu Tiềm đặt mông ngồi vào cạnh Bạch Lãng, thức thời mấp máy môi hỏi anh, ‘sao thế?’
Bạch Lãng mới chỉ kịp đáp lại gã bằng đôi mắt đau lòng xen lẫn nỗi bất đắc dĩ thì tiếng rầu rĩ của Tiểu Hải đã vang lên, “Tại sao má cứ phải là nữ sinh, con muốn chú A Bạch làm má con cơ.”
Bạch Lãng ôm chặt nó lắc lư, “Đâu quan trọng hả con, chú không phải má con nhưng vẫn nấu cơm cho con ăn hàng ngày mà.”
Lông mày Cừu Tiềm giương lên cao tít, đã nghe ra chút ít đầu mối rồi.
“Nhưng Trần Chân Chân bảo má nhỏ giống chú,” – giọng điệu của nhóc con lại pha thêm chút tủi thân.
Anh vuốt tóc nó, “Nên có hay không có má, thì con vẫn có chú rồi cơ mà.”
“Chú sẽ ở bên con mãi mãi chứ?”
“Trước khi con không cần chú, chú sẽ mãi bên con.” – anh dịu dàng hứa hẹn.
Tiểu Hải lại rúc vào lòng anh, “Con không có không cần chú, con, con chỉ muốn chú làm má con thôi.”
“Nên con có chú cũng thế còn gì.”
“Thế sao con không thể gọi chú là má má?”
“Bởi vì chú không phải nữ sinh, má má phải là nữ sinh.”
Bạch Lãng vẫn rất bình tĩnh trả lời, vẻ mặt kiên nhẫn như muốn vòng vo đến khi nào Tiểu Hải chịu thì thôi.
“Tại sao? Con đâu có thích nữ sinh, tại sao má má lại cứ phải là nữ sinh?” – nhóc tỳ lại bắt đầu cứng đầu vòng về đầu đề câu chuyện.
Nghe tới đây thì rốt cuộc Cừu Tiềm cũng vỡ nhẽ, không biết trước đó Bạch Lãng đã phải ứng biến với nhóc tỳ bao lâu.
Tiểu Hải cứng đầu không chịu nghe lời Bạch Lãng, đây là chuyện rất hiếm khi xảy ra. Lần trước nhóc con quen mui ầm ỹ đòi ngủ cùng đã làm gã ghen tỵ quá chời, nên giờ chả mấy ngạc nhiên khi con mình ỉ ôi muốn Bạch Lãng làm ‘má má’ cả. Gã chả ngại xem thêm đâu, nhưng nếu cứ để thế thì kiểu gì lát nữa Bạch Lãng cũng cho gã ăn cả rổ bơ.
Thế nên Cừu Tiềm ngồi bên đột nhiên lên tiếng, “Dốt! Con không gọi thầm được à.”
Bạch Lãng quay ngoắt ra nhìn gã, Tiểu Hải cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi, “Nhưng gọi thầm thì chú đâu có nghe thấy được.”
“Sao không nghe được, con nghĩ ‘má má’ rồi gọi một tiếng ‘A Bạch’ thử đi?” – gã hất cằm bảo.
Nhóc tỳ tròn mắt, quay ra nhìn Bạch Lãng, thỏ thẻ, “Chú, A Bạch ~?”
Rồi gã quay sang hỏi anh như thật, “Sao? Có nghe thấy không?”
“…” – Bạch Lãng cạn lời nhìn hai cha con, chủ yếu là trước ánh mắt tha thiết mong mỏi của Tiểu Hải làm anh phải đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng cũng phải nhượng bộ, “Nghe thấy.”
Cả khuôn mặt thằng nhỏ sáng bừng lên, thét lên đinh tai, “THẬT CHỨ Ạ? CHÚ A BẠCH! A BẠCH! A BẠCH! Khí khí khí ~~” – vừa gào tướng nhóc con vừa bổ nhào vào lòng anh, dụi dụi đầu làm nũng.
Bạch Lãng vừa giữ thằng bé vừa quay sang nhìn Cừu Tiềm với vẻ mặt không đồng ý.
Gã có thể đoán được phần nào lý do vì sao Bạch Lãng kiên trì đến vậy, có lẽ vì không muốn Tiểu Hải gọi nhầm để bị bạn bè xa lánh hay cười chê.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không nói ra thì không xảy ra ư? Bạch Lãng thà bị Tiểu Hải giận cũng không mong muốn lừa dối nó.
“Rồi cũng sẽ hiểu thôi,” – Cừu Tiềm vươn tay xoa đầu nhóc con, lại choài cổ ra cắn nhẹ lên môi anh, “Nó là con anh mà.” – lời lẽ vừa nghiêm khắc nhưng cũng tỏ ý bảo vệ rõ ràng.
***
Hôm sau, Tiểu Hải cười tít đĩa nắm tay Bạch Lãng và Cừu Tiềm đi học. Hai cẳng chân con con nhảy loi choi như muốn bật ra khỏi địa cầu.
Khi đưa nhóc tỳ vào lớp, Cừu Tiềm cởi kính râm, mời cô giáo ra ngoài nói chuyện. Bạch Lãng thì mải đối phó với tiểu đội fan nhí trong lớp nên không nghe thấy hai người họ nói gì. Chỉ biết vừa ra khỏi lớp học đã bắt gặp nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt cô ta, mà Cừu Tiềm thì đã đeo kính lên.
Cả hai sóng vai rời khỏi nhà trẻ, Bạch Lãng vẫn không nhịn nổi tò mò hỏi, “Anh nói gì với giáo viên vậy, định không lo mọi chuyện đấy à?”
Gã cười đến đểu giả, “Anh không lo cũng đâu thể để người khác muốn làm gì thì làm. Giữ liên hệ ‘lành mạnh’ với giáo viên là việc phụ huynh phải làm mà.”
Bạch Lãng nghi ngờ nhìn gã, Cừu Tiềm lại khoác vai anh, “Nhìn kiểu gì đấy. Cho em hay, sau này em cũng là phụ huynh của Tiểu Hải, anh đã báo rồi.”
Khuôn mặt anh chuyển từ nghi ngờ sang khó tin.
Gã hất mày, “Thế giao, hiểu chưa? Thế giao(*).” (Ý nói gia đình thân thiết nhiều đời)
Cái này thì hợp lý, anh nghĩ.
Bảo sao vẻ mặt của giáo viên ban nãy rõ ràng là không tin nhưng vẫn cố phải tin.
***
Trong lớp học, Tiểu Hải đang rất vui.
“A Tán, nè, chú A Bạch bảo đưa cậu bánh bao thỏ ~”
Nhóc tỳ ngồi vào chỗ, lấy hộp cơm trong cặp ra, bên trong là mấy chiếc bánh bao hình thỏ con ú nần, chia cho Dung Tán ngồi bên cạnh.
Đó là một cậu bé xinh xẻo đến không giống một bé trai, nhưng vẻ nghiêm túc an tĩnh lại không làm Dung Tán có cảm giác nữ tính.
Nghe vậy, cậu bé chớp hàng mi dài cong vút, cúi đầu nhìn chiếc hộp xinh xinh, đáp, “Cám ơn.”
Tiểu Hải bí mật dí vào tai Dung Tán, phấn khích thủ thỉ, “Nói cho cậu biết nhé, bây giờ chú A Bạch là mẹ tớ đấy, tớ có thể gọi chú ý là má má rồi! Tuyệt quá phải hông?”
Dung Tán nhìn Tiểu Hải bằng đôi mắt tròn trong veo, gật đầu rất nghiêm túc, “Ừ.”
Nhóc Tiểu Hải cười hở cả hàm răng sữa, “Cậu vẫn đúng nhứt, Trần Chân Chân toàn nói linh tinh! Chú A Bạch có thể làm má má tớ mà.”
Dung Tán lại gật đầu, lễ phép cầm chiếc khăn vắt trên ngực ra lau tay rồi mới mở hộp, cầm chiếc bánh bao thỏ lên chia một nửa, đưa phần có đôi tai cho Tiểu Hải, “Nè.”
Nhóc tỳ tự nhiên nhận phần, cắn một bên tai, chả biết xấu hổ khi đã cho người ta còn nhận về gì cả. Dung Tán thấy Tiểu Hải cắn rồi, cậu cũng nhã nhặn cắn vào mông thỏ ú.
Lúc này, một cô bé trong bộ cánh loli hồng đi ngang qua bàn hai đứa, đứng lại và lắc lư chiếc đôi gà trên đầu, chỉ vào Tiểu Hải và ngô nghê bảo, “Cừu Tiểu Hải, sắp vào học rồi mà cậu còn ăn gì đấy.”
Tiểu Hải phùng má chun mũi, “Có sao đâu, tớ sắp ăn xong rồi.”
Cô nhóc đỏ mặt, lắp bắp, “Sáng cậu chưa ăn gì à? Tớ, nhà tớ đều ăn gato, ngon hơn cái đó nhiều, lần sau tớ, tớ mang cho cậu, chắc chắn cậu sẽ thích!”
Tiểu Hải vừa nhai vừa nghe thì ngây ra.
Dung Tán đột nhiên bảo, “Sáng không nên ăn bánh gato.”
Tiểu Hải quay phắt ra hỏi, “Tại sao?” – nhóc tỳ cũng thích ăn gato lắm.
“Sẽ đau bụng.” – Dung Tán cầm miếng bánh bao từ tốn đáp, “Bác sĩ bảo thế.”
“Nói dối! Tớ, tớ không có đau bụng!” – cô bé gân cổ lên cãi.
“A Tán không nói dối,” – Tiểu Hải ưỡn ngực, chạy ra chắn trước bảo vệ Dung Tán, “A Tán bảo đau thì sẽ đau!”
Nhất thời cô bé không biết cự lại thế nào, lắp ba lắp bắp, giận dỗi giậm chân thùm thụp.
“CỪU! CỪU TIỂU HẢI! CẬU LÀ ĐỒ NGỐC! TỚ ĐI MÉC CÔ GIÁO!”
Tiểu Hải trợn mắt tròn xoe nhìn cô bạn chạy vụt đi, quay đầu thở dài thườn thượt với Dung Tán.
“Thế nên tớ mới không thích nữ sinh đấy.”
***
Tiểu Hải phớn phở học trên trường, bộ phim của Bạch Lãng vẫn tiếp tục quay.
Liệu được Hồng Ngụ nhúng tay, ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ có thể thuận lợi công chiếu hay không, Bạch Lãng không nắm chắc. Nhưng chí ít, nhờ khoản đầu tư kịp thời lấp vào chỗ thiếu hụt tài chính mà đời này Triệu Kinh Tuyên có thể tập trung cứu nhà máy của mình, không khiến bộ phim vô tình liên lụy đến cả cơ ngơi của Triệu gia nữa. Theo như Chu Khoan đề cập sau này thì tình hình của Triệu gia vẫn khá khả quan, hoặc nhiều hoặc ít cũng giúp anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dù một phần vấn đề đã được giải quyết thì việc Hồng Ngụ tham gia vẫn làm anh lo ngay ngáy.
Cảm giác bị người khác o ép uy hiếp thật chả thoải mái tẹo nào, nếu tương lai trở thành hiện thực, anh không muốn lúc ấy mình chẳng có gì trong tay và chỉ biết trông chờ vào kẻ khác. Vậy nên, ban đầu anh nghĩ kiếm đủ tiền là tốt rồi, nhưng giờ nghĩ lại, có ưu thế sống lại, anh quyết phải trù tính kiếm một phen ra trò.
Đầu tiên, chính là bản quyền bộ truyện đã mua trọn lần trước.
Giờ nếu chưa cần dùng ngay, thì với số lượng tiêu thụ khổng lồ vào mấy năm tới, Bạch Lãng quyết định số tiền này để dành cho bản thân. Có tiền rồi mới có càng có điều kiện để đầu tư cổ phiếu và bất động sản bùng phát vào vài năm sau. Tuy sặc mùi tiền, nhưng vào lúc không quyền không thế không chống lưng, thì thứ mà con người ta có thể nhờ cậy cũng chỉ có tiền mà thôi.
Vì thế, Bạch lãng mua lại một nhà xuất bản kinh doanh yếu kém. Chia một phần ba cổ phần cho Cừu Tiềm – người có anh ‘mượn’ vốn.
Sử dụng luôn quyền xuất bản và quy mô của nhà xuất bản, anh lập tức tìm kiếm và liên hệ với dịch giả đã nổi tiếng nhờ phiên dịch bộ truyện trong kiếp trước để tiến hành biên dịch bộ truyện ngay. Cho đến khi việc cấp phép và in ấn tập đầu tiên được hoàn thành, thời gian cũng sớm hơn kiếp trước mấy tháng trời, đúng lúc danh tiếng của bộ truyện đang lan từ thế giới đến trong nước.
Vậy là không sai lệch một chút nào, bộ truyện đúng lúc xuất hiện bản online và bản giấy, không để các nhà biên dịch lậu kịp chia miếng bánh nào. Bởi bộ truyện ra lò đúng thời điểm nên lượng bán ra cũng vượt hẳn kiếp trước. Chỉ nội doanh thu tập đầu tiên đã lên đến 3,5 triệu, đủ để anh hồi toàn bộ vốn đầu tư ban đầu.
Nhưng Bạch Lãng biết đây chỉ là khởi đầu, khi cả sáu tập được lần lượt hoàn thành, tổng doanh thu cả nước có thể vượt qua con số mấy chục triệu. Vì càng để chiều lòng độc giả, Bạch Lãng không do dự lấy luôn 1/3 số 3,5 triệu thu được thuê một công ty chuyên trang trí, đóng gói và tiêu thụ bộ truyện, đả kích toàn bộ sách lậu trôi nổi trên thị trường. Từ đây về sau, việc anh phải làm chỉ có dùng tiền để đầu tư tiền mà thôi.
Nhưng đây là chuyện sẽ xảy ra vào mấy tháng tới.
Vào cuối tháng ba, khi bộ phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ vừa được quay xong và bước vào giai đoạn hậu kỳ, Bạch Lãng còn đang lo liệu bộ phim có thuận lợi ra rạp không, thì phòng PR của công ty đã vội vã sắp xếp một loạt các hoạt động tuyên truyền cho anh.
Và tại hậu trường của một tiết mục, anh gặp lại người mà gần như anh đã quên mất.
Khang Kiện.
________
Chuyên mục có thể bạn đã biết.
1. Huyền quan: Theo định nghĩa của phong thủy thì “Huyền quan” là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Nhà mình thì thường cửa mở là phòng khách luôn nên không để ý, huyền quan được thấy dễ nhất là ở các nhà chung cư, nó là khoảng cách từ cửa chính đi vào đến phòng khách, nơi mà nhà mình hay bày tủ giày hoặc cây cối gì đó:)) Ví dụ, đây chính là huyền quan:
2. Ghi chú xíu là trong raw thằng nhỏ chỉ gọi chú nó là A Bạch A Bạch riết hoy, chắc tiếng Trung vậy là pình phường, nhưng mình cứ thấy trống không kiểu méo gì và cảm giác cứ như thằng nhỏ ngoan ngoãn của mình tự dưng láo láo tđn ý nên mình thích thì mình thêm chú vào hoy =)) Ai đọc QT rồi thì đừng thấy ngạc nhiên nha:))