Tùy Hầu Ngọc là người không thể nhàn rỗi ngồi yên một chỗ.
Lúc ở nhà cậu sẽ làm tổng vệ sinh, đến khách sạn thì không biết phải làm gì, chỉ biết đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng đứng ở bên giường nhìn chằm chằm Hầu Mạch.
Hầu Mạch bị nhìn đến nổi gai ốc, lười biếng lật người, tiếp tục chơi điện thoại: “Tôi đang bận thi đấu, cậu đừng có tìm tôi, chờ tôi thi xong rồi tính tiếp.”
Trong ấn tượng của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc là một người rất thích đánh nhau. Nhưng có muốn đánh tới mức nào đi nữa thì cũng phải xem hoàn cảnh, bây giờ hắn lười nhúc nhích lắm.
“Trong thời gian thi đấu mấy cậu không tập luyện nữa à?” Tùy Hầu Ngọc nhìn bộ dạng bám chặt lấy giường của Hầu Mạch, không nhịn được hỏi.
“Sáng sớm mai tranh thủ khởi động để cơ bắp không ngủ quên là được, còn nhiệm vụ bây giờ là nghỉ ngơi, lát nữa hơn tám giờ huấn luyện viên tập hợp bàn chiến thuật, vậy thôi.” Hầu Mạch uể oải nói chậm rì rì, như thể việc nói thôi cũng đang làm lãng phí calo của hắn.
Tùy Hầu Ngọc rảnh rỗi đến khó chịu, bắt đầu làm động tác chống đẩy trên sàn.
Hầu Mạch chậm chạp lật người lại nhòm, hỏi: “Cậu vừa mới tắm xong mà? Giờ lại vận động à?”
“Tắm thêm lần nữa.”
“Bình thường chắc là sống cũng không dễ dàng gì.” Hầu Mạch tiếp tục chơi điện thoại, “Tôi không còn đồ cho cậu mượn đâu, cũng không chịu được mùi mồ hôi trên cơ thể người.”
Tùy Hầu Ngọc liếc Hầu Mạch một cái, luôn cảm thấy Hầu Mạch là kiểu người đến lúc yêu đương chắc chỉ dựa được vào mỗi cái mặt.
Người như thế này mà yêu đương kiểu gì cũng bị bạn gái đá như vứt rác, hoặc là mỗi tối ra sofa nằm co quắp.
Tùy Hầu Ngọc thở hắt một hơi, không làm chống đẩy tiếp nữa, ngồi lên cái giường bên cạnh.
Cậu ngồi chưa được bao lâu thì Hầu Mạch sáp sang, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Có phải là nếu tôi cứ ngồi đây thì cậu sẽ buồn ngủ?”
Tùy Hầu Ngọc ậm ừ trả lời: “Chắc vậy.”
“Vậy cậu ngủ đi.”
Tùy Hầu Ngọc rút điện thoại ra xem, mới có hơn bảy giờ tối, đi ngủ sớm vậy à?
Đây là khoảng thời gian mà cậu chưa bao giờ cân nhắc đến việc đi ngủ.
Nhưng mà hai người bọn họ đang ở chung một phòng, tình cảnh rất lúng túng, không bằng cứ nằm xuống ngủ thử xem.
Tùy Hầu Ngọc thử nằm xuống, kết quả như dự đoán, lăn qua lộn lại liên tục, không buồn ngủ chút nào.
Hầu Mạch vẫn luôn nhìn đối phương, chần chừ một lúc rồi vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Tùy Hầu Ngọc, đây là cách mà khi còn nhỏ hắn hay dùng để dỗ Tùy Hầu Ngọc ngủ.
Tùy Hầu Ngọc trợn mắt, lẩm bẩm: “Cậu đang dỗ trẻ đấy à?”
Nhưng đúng là vài phút sau Tùy Hầu Ngọc đã ngủ thiếp đi, Hầu Mạch vỗ về thêm một lúc, xác định Tùy Hầu Ngọc đã ngủ say rồi mới đứng dậy vươn vai một cái, cầm thẻ phòng đi ra ngoài, sang phòng của huấn luyện viên.
Tùy Hầu Ngọc ngủ được khoảng hai tiếng, mở mắt ra nhìn xung quanh, không còn thấy Hầu Mạch đâu nữa.
Điều hòa vẫn phả ra hơi lạnh, trở thành tiếng động duy nhất phát ra ở trong phòng.
Tùy Hầu Ngọc đứng dậy đi tới chỗ bàn cầm một chai nước lên, uống “ực ực” hai hơi mới chú ý ở trên bàn vẫn còn một chai nước nữa.
Cậu nhớ mang máng ban nãy Hầu Mạch có nói chai nguyên là của cậu, chai xé bao bên ngoài là của hắn, mà chai của Hầu Mạch cũng bị uống qua một lần rồi.
Tùy Hầu Ngọc vội vàng nhìn lại, quả nhiên là mình đang cầm chai bị xé bọc, run rẩy đóng nắp lại trả về chỗ cũ.
Uống nhầm chai cmnr!
Uống nhầm nước bị Hầu Mạch uống qua, Tùy Hầu Ngọc không nhịn được phun “phì phì phì” mấy phát.
Định thần lại thì thấy nước trong chai đã ít đi rồi, nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó chắc chắn Hầu Mạch cũng sẽ ghét bỏ.
Cậu mở chai nước còn lại ra, đổ nước sang chai của Hầu Mạch, cẩn trọng đổ từ từ vừa đúng lại lượng nước ban đầu, nhìn không giống như đã bị uống qua nữa.
Trong lúc đang đổ nước thì bên ngoài cửa truyền tới một tiếng “cạch” làm cho Tùy Hầu Ngọc giật mình run tay, chai nước đổ luôn.
Hầu Mạch mở cửa, nhìn thấy động tác của Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Không…” Tùy Hầu Ngọc không biết phải giải thích như thế nào.
Hầu Mạch quan sát hai chai nước trên bàn, trầm mặc một lát rồi lại đi ra ngoài. Không bao lâu hắn đã trở lại, trong tay cầm thêm sáu chai nước nữa, đặt hết lên bàn, “Yên tâm đi, nước tha hồ, đủ uống.”
“Ờm…” Tùy Hầu Ngọc đã thu dọn xong hiện trường, giả vờ bình tĩnh rời khỏi cái bàn.
Cơ thể Hầu Mạch như một cái thùng nước, bình thường uống nước rất nhiều, uống đến mức làm cho người khác sợ hắn sẽ bị ngộ độc nước.
Gần đây đang có giải đấu nên Hầu Mạch bớt uống đi nhiều rồi, trước khi đi ngủ sẽ không uống quá nhiều vì sợ ảnh hưởng đến chất lượng của giấc ngủ. Hắn chỉ để hai chai nước trong phòng vì sợ bản thân lại tiện tay mở nước ra uống.
“Không đủ tôi lại đi lấy thêm cho.” Hầu Mạch chuyển chủ đề, hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu tỉnh từ lúc nào?”
“Ừm, ngủ được khoảng hai tiếng.”
“Bây giờ chắc là sẽ khó ngủ lại hơn.” Hầu Mạch ngồi trên giường của Tùy Hầu Ngọc, nói: “Thử lại một lần nữa xem, tôi cũng không biết cậu có thể ngủ tới mức nào.”
Tùy Hầu Ngọc ít nhiều vẫn có chút lúng túng, cầm một chai nước đặt lên tủ đầu giường rồi nằm xuống.
Hầu Mạch đã có kinh nghiệm, một tay cầm điện thoại lướt weibo, một tay như có như không vỗ lưng cho Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc yên tĩnh, Hầu Mạch cũng không biết cậu đã ngủ chưa, ngồi một lúc đến bản thân mình cũng ngáp luôn.
Vốn chỉ định bỏ điện thoại ra nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, không ngờ lại nằm xuống bên cạnh Tùy Hầu Ngọc lúc nào không biết.
Lúc hai người ngủ đèn đầu giường vẫn còn đang mở, tỏa ra ánh sáng màu cam chói mắt.
Hầu Mạch vốn đang ngồi dựa vào gối, lúc ngủ thiếp đi cơ thể theo bản năng nhích vào trong tránh né ánh đèn, cuối cùng mặt nấp đằng sau gối.
Đồng nghĩa việc ngày càng tới gần Tùy Hầu Ngọc.
Tư thế ngủ của Tùy Hầu Ngọc chính là kiểu thiếu thốn cảm giác an toàn, cơ thể co ro cuộn tròn, theo bản năng tự bảo vệ bản thân.
Cậu vô thức vươn tay, đụng phải một người quen thuộc, biết đối phương vẫn còn ở bên cạnh mình nên mới từ từ yên tâm trở lại.
Màn đêm yên lặng như tờ.
Một giấc ngủ say có thể gạt bỏ tất cả mệt nhọc ban ngày.
Tùy Hầu Ngọc trốn trong ngực Hầu Mạch, ngủ say như một đứa trẻ, không tỉnh một lần nào.
Một đêm không mộng mị.
—
Sáng hôm sau.
Hầu Mạch nghe được tiếng báo thức của điện thoại, âm thanh thúc giục vang lên liên tục.
Hắn chỉ hơi nhíu mày, vẫn không tỉnh dậy.
Một lát sau tới tiếng chuông điện thoại reo lên, cuối cùng hắn vẫn phải mở mắt ra, nhìn người đang ngủ trong ngực mình, sau đó mới chật vật mò mẫm khắp nơi tìm di động.
Tối hôm qua ngủ quên lúc nào không biết, điện thoại tiện tay vứt sang bên cạnh, bây giờ không biết đã ở xó nào rồi.
Cuối cùng hắn cũng tìm được điện thoại trong lớp chăn nệm.
Bên kia có tiếng của Đặng Diệc Hành: “Đại sư huynh ơi…”
“Biết rồi.”
Hầu Mạch trả lời ngắn gọn, trực tiếp cúp điện thoại luôn, lần thứ hai nhìn lại người trong ngực mình.
Hắn cũng không hiểu đêm qua bọn họ làm thế nào mà ngủ được. Hai nam sinh thân cao hơn mét tám cùng nằm trên một cái giường đơn, cái kiểu chen chúc này thật khó mà tưởng tượng nổi.
Một nửa chăn đã rơi khỏi giường, nửa còn lại vẫn kiên cường vắt ngang qua bụng Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch. Nhìn cái kiểu này chắc là đêm qua hắn ngủ mơ kéo chăn đắp cho Tùy Hầu Ngọc rồi tiện thể đắp cho mình luôn.
Tùy Hầu Ngọc lúc ngủ rất yên tĩnh, không giống bộ dạng dữ dằn lúc thức, môi hơi nhếch lên, mặt chôn trong ngực hắn, một cánh tay vắt ngang qua người hắn.
Hắn nhìn mái tóc xoăn trong ngực, tâm tình khó chịu lúc mới thức dậy tan không còn một mảnh, chần chừ một lúc rồi chầm chậm lui về sau.
Vất vả lắm mới rời được khỏi phạm vi của Tùy Hầu Ngọc, trực tiếp lăn người xuống thảm trải nền dưới sàn.
Ngẩng đầu lên kiểm tra thì thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa tỉnh, lúc này Hầu Mạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Hầu Mạch vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, chuẩn bị làm nhiệm vụ buổi sáng.
Trong thời gian thi đấu, bọn họ phải rời giường trước ba tiếng để luyện tập đánh thức cơ bắp, sau đó mới ăn điểm tâm.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hầu Mạch thay sang đồ thể thao, ra khỏi phòng tập hợp với cả đội, sau khi huấn luyện xong thì cầm bữa sáng về phòng.
Đặng Diệc Hành vốn dĩ muốn sang phòng của Hầu Mạch cùng ăn sáng nhưng bị Hầu Mạch dứt khoát từ chối.
Tang Hiến tò mò hỏi Hầu Mạch đang giở trò quỷ gì, hắn cũng chỉ ậm ờ không nói thật.
Về đến căn phòng đang khóa cửa, Hầu Mạch đột nhiên có một cảm giác quỷ dị.
Thật giống kim ốc tàng kiều.
Vào phòng, trên giường đã không thấy bóng người đâu, trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy.
Hầu Mạch cũng không đợi Tùy Hầu Ngọc, ngồi xuống mở cháo ra húp, tìm đồ sạc điện thoại, hôm qua ngủ quên nên chưa kịp cắm sạc cho điện thoại.
Lúc Tùy Hầu Ngọc bước ra, Hầu Mạch vừa mới bới được từ trong đống quần áo một cái dây sạc điện thoại, trên bàn còn có một đống hộp đồ ăn.
Màn hình điện thoại sáng lên, nhìn thấy tin nhắn wechat voice của Đặng Diệc Hành, hắn không nghĩ nhiều, tiện tay bấm nghe, âm thanh cực lớn của Đặng Diệc Hành từ trong điện thoại phóng ra: “Đại sư huynh! Có thành tích thi tháng rồi! Huynh vẫn giữ được học bổng!”
Đặng Diệc Hành học không giỏi nhưng rất quan tâm đến những tin tức ngầm, không biết nghe được thành tích thi tháng từ chỗ nào, ngay lập tức hóa thân thành chim báo hỷ.
Hầu Mạch trả lời: “Hạng một hả?”
Đặng Diệc Hành: “Ừ, hạng một.”
Tùy Hầu Ngọc nghe được hết, vốn đang chuẩn bị ăn sáng, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Thế tôi thì sao?”
Hầu Mạch gửi tin nhắn, “Tùy Hầu Ngọc thì sao?”
Đặng Diệc Hành trả lời ngay: “Cậu ấy thứ hai, học giỏi thật, chỉ thua mày bốn điểm.”
Trong khái niệm của Đặng Diệc Hành, hạng nhất của Hầu Mạch là điều rất bình thường, hạng hai của Tùy Hầu Ngọc mới là điều làm cậu ta bất ngờ.
Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc tròn mắt nhìn Hầu Mạch, không thể tin được.
Hầu Mạch đặt di động xuống bàn, tiếp tục ăn sáng, tâm tình không tệ mà bóc vỏ trứng gà giúp Tùy Hầu Ngọc: “Cậu thi tốt lắm.”
“Sao tôi lại thua điểm cậu được nhỉ? Ngày thường cậu căn bản đâu có học!!” Tùy Hầu Ngọc vẫn còn đang shock.
“Tôi có học mà!” Hầu Mạch kêu oan, quay sang rút từ trong vali ra mấy quyển sách giáo khoa, “Cậu xem, đi thi đấu tôi vẫn mang sách thây.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn mấy quyển sách mới cóng của Hầu Mạch, đã thế lại còn nhét ở tận dưới đáy vali, rõ ràng là chả thèm lấy ra xem.
Hầu Mạch bóc xong quả trứng gà, đặt vào hộp đồ ăn của Tùy Hầu Ngọc, dặn: “Ăn nhiều lên, cậu gầy quá.”
“Không ăn cháo đâu, dễ đi vệ sinh, mặc bộ quần áo kia đi không tiện.” Tùy Hầu Ngọc đặt đũa xuống, chỉ ăn quả trứng gà, tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Nhiễm Thuật.
Roronoa: Có thành tích thi tháng rồi, cậu hỏi thăm hộ tôi phát.
Nhiễm Thuật không trả lời ngay.
Cậu nhìn lại thời gian, thầm nghĩ chắc giờ này Nhiễm Thuật còn chưa ngủ dậy.
Tùy Hầu Ngọc vẫn canh cánh trong lòng, hỏi: “Tổng điểm bao nhiêu?”
Hầu Mạch ăn thêm một miếng, lại quay sang tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Đặng Diệc Hành, trả lời: “Tôi 702 điểm, cậu 698 điểm, lần kiểm tra này phân loại kinh thật.”
“Còn chưa được 700 điểm?!” Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc.
Hầu Mạch sợ hãi vội vàng bịt miệng Tùy Hầu Ngọc, “Tổ tông của tôi ơi, đừng lớn tiếng như vậy, bị đồng đội nghe được thì tôi không biết phải giải thích thế nào đâu…”
Tùy Hầu Ngọc vẫn không tin, giật điện thoại của Hầu Mạch, gửi tin nhắn cho Đặng Diệc Hành: Có bằng chứng gì không?
Đặng Diệc Hành:???
Đặng Diệc Hành: Bằng hứng ấy hả? Danh sách điểm có tính không? Có rồi nhưng chưa dán lên thôi. Lớp 17 của chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, phong quang vô hạn. Ha ha…
Đặng Diệc Hành: [Ảnh.jpg]
Tùy Hầu Ngọc mở bức ảnh chụp thành tích xếp hạng thi tháng ra.
001 Hầu Mạch khối 11 lớp 17 702 điểm.
002 Tùy Hầu Ngọc khối 11 lớp 17 698 điểm.
… …
005 Tang Hiến khối 11 lớp 17 683 điểm.
… …
009 Tô An Di khối 11 lớp 17 667 điểm.
Tùy Hầu Ngọc săm soi bức ảnh, phóng to thu nhỏ đủ kiểu, xác định đúng là danh sách của trường, thẫn thờ hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hầu Mạch dỗ như dỗ con, cầm quả trứng gà đưa tới bên miệng Tùy Hầu Ngọc, “Nào, ăn thêm một quả nữa đi.”
Tùy Hầu Ngọc tức giận cắn xuống một miếng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Góc nhìn của Đặng Diệc Hành:
Đặng Diệc Hành: Đại sư huynh, huynh lại hạng nhất rồi!
Đại sư huynh: Có bằng chứng gì không?!
Đặng Diệc Hành đang uống cháo, suýt chút nữa dùng hai lỗ mũi phun cháo ra ngoài.
*** Hết chương 31
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...