Trận đấu này còn mời cả cổ động viên tới.
Hầu Mạch ngồi cùng đồng đội của mình, nhìn xung quanh thì thấy ánh mắt của bọn Đặng Diệc Hành đang dán vào mấy em gái cổ động viên, không hề chớp lấy một cái.
Quá đáng nhất là Đặng Diệc Hành còn nhìn các ẻm xong còn chép chép miệng.
Bình thường Hầu Mạch sẽ không để ý đến, dù sao thì hắn cũng không có hứng thú với con gái.
Nhưng hôm nay thế nào lại tò mò đi theo xem một lát, chủ yếu là để nhìn con linh vật múa dẫn đầu ở vị trí trung tâm. Nó nhảy chung một điệu với các thành viên khác trong đội cổ động, cũng không biết là tập khi nào mà vũ đạo lại rất khớp, không hề vung vẩy như mấy con linh vật khác.
Nhìn trang phục nặng thế kia, đã vậy còn phải đội chiếc mũ dày cộp, thế nhưng bước nhảy thật sự không tồi chút nào.
Nhìn là thấy sự khác biệt của người học khiêu vũ từ tiểu học: động tác dứt khoát, biên độ phù hợp, nhìn tổng thể rất hài hòa.
Đặng Diệc Hành thấy cảnh này xúc động không thôi: “Hu hu, đại sư huynh của chúng ta đã lớn rồi, cuối cùng cũng biết để mắt đến các em gái.”
Hầu Mạch không nói gì.
Sau màn khiêu vũ, các cô gái trong đội cổ vũ đang sắp xếp đồ đạc sau khi kết thúc thì bất ngờ một cô gái chạy đến gần linh vật, ôm đầu lấy cái đầu to và hôn lên đầu con búp bê khổng lồ.
Linh vật đội một chiếc mũ to, không có tầm nhìn rộng nên dường như không biết điều gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy xung quanh đang rất ồn ào.
Cơ thể của linh vật khựng lại một lúc, thay vì đánh người một cách chuyên nghiệp, nó lấy tay che mũ đội đầu của con búp bê như thể đang xấu hổ.
Hầu Mạch sau khi nhìn thấy cảnh này liền ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn một lúc rồi vẫy tay với linh vật.
Linh vật nhìn thấy tới, do dự một hồi nhưng vẫn đi về phía Hầu Mạch, cúi người không nói gì, dáng vẻ như là đang nghe.
Hầu Mạch đưa ngón tay lên lau vết son trên mũ linh vật, chán ghét nói: “Chậc chậc, làm công việc bán thời gian mà có cả vụ này? Nói cho cậu biết, cậu mà thơm quá cẩn thận tôi không để cậu ngủ trên giường của tôi đâu!”
Hầu Mạch nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ mũ đội đầu, sau đó linh vật đứng dậy khẽ gật đầu, dường như rất khó để điều khiển cơ thể dưới trang phục dày của con búp bê này.
Hầu Mạch vẫn không buông tha linh vật, kéo đồng đội và huấn luyện viên của mình nói: “Chụp ảnh với linh vật đi!”
Sau đó tất cả mọi người được gọi tới, linh vật đứng ở giữa chụp ảnh với mọi người.
Hầu Mạch đưa tay chạm vào chiếc mũ to lớn của linh vật. Hắn đứng bên cạnh hơi hất cằm lên, cười vô cùng tự tin và rạng rỡ, trong đôi mắt như có dải Ngân hà đầy sao.
Sau khi chụp ảnh xong, các thành viên trong nhóm giải tán.
Có vài cổ động viên đang đi về chỗ khán giả, họ muốn xem trận đấu.
Một cô gái đột nhiên giẫm phải cốc nước đã hết, người mất trọng tâm, chuẩn bị ngả người ra sau cầu thang.
Những thành viên vừa thi đấu xong quay ra đã thấy cảnh này nhưng muốn chạy qua đỡ cũng không còn kịp, tình cờ Hầu Mạch lại đang đứng ở đầu cầu thang.
Mọi người nhìn hai vị mỹ nam mỹ nữ đều tưởng tượng ra cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Mọi thứ xung quanh như chậm lại, tiếng la hét của cô gái dường như cũng trở nên chói tai và kéo dài hơn.
Trong tâm trí của Đặng Diệc Hành hiện lên hình ảnh Hầu Mạch ôm một người phụ nữ xinh đẹp, con đàn cháu đống.
Kết quả là hắn ta thấy Hầu Mạch nhấc chân lên, bàn chân to của cậu vững vàng đỡ lấy lưng cô gái để cô ta không bị ngã.
Thấy cô gái đã đứng vững, Hầu Mạch nhanh chóng thu chân lại, cười nói: “May mà tôi nhanh chân, nếu không thì cô đã bị ngã rồi.”
Cô gái với chiếc áo in dấu giày size 44 trên lưng, quay lại nhìn Hầu Mạch run rẩy nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Trả lời xong, Hầu Mạch cũng không thèm nhìn cô gái mà chạy đuổi theo linh vật.
Đặng Diệc Hành bóp chai nước trong tay gần như muốn bể rồi.
Giờ nghỉ ngơi vào buổi trưa, Tùy Hầu Ngọc ngồi chỗ vắng người, tháo chiếc mũ búp bê khổng lồ ra rồi đặt lên đùi, nghỉ ngơi một lúc.
Ở đây có máy lạnh nên mát mẻ hơn rất nhiều.
Cậu giơ tay vuốt tóc, đem tất cả vuốt ngược lên đỉnh đầu. Bởi vì ướt đẫm mồ hôi nên tóc cũng không có rơi xuống ngay mà vẫn dựng đứng như vậy.
Cậu ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, để lộ yết hầu. Các đường nét trên mặt và cổ tạo thành một vòng cung duyên dáng.
Mũ của con búp bê này thật sự rất lớn, giống như đội đèn lồng lên đầu, từ bên trong nhìn ra chỉ thấy hai cái lỗ, căn bản là kín gió. Nếu là hai tháng trước, e rằng Tùy Hầu Ngọc sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà vì cậu muốn xem trận đấu nên mới phức tạp như vậy.
…
…
Được rồi, cậu thừa nhận là cậu muốn xem toàn bộ trận đấu, nhưng cũng không muốn bị phát hiện, kết quả lại biến thành một mớ hỗn độn thế này.
Bên cạnh có giọng nữ truyền tới, một trong những cô gái đó nói: “Tớ nói rồi, anh ấy rất đẹp trai đó!”
“Trời đất ơi, dung nhan giết người.”
“Tớ muốn đi xin Wechat.”
Cô gái mặc trang phục cổ vũ chạy đến chỗ Tùy Hầu Ngọc, nói: “Anh đẹp trai, có thể cho em xin WeChat được không?”
Tùy Hầu Ngọc quay lại nhìn, nhận ra đây là cô gái đã hôn mũ của mình, vì vậy cậu cầm mũ đứng dậy.
Ánh mắt của cô gái từ dưới lên trên tràn đầy ngưỡng mộ, không khỏi sững sờ khi nhìn thấy nam sinh cao to đẹp trai này.
Nhưng Tùy Hầu Ngọc lại lạnh giọng nói: “Mới chỉ hôn cái mũ thôi đã đủ khiến tôi buồn nôn rồi.”
Nói xong, cậu lướt qua người cô gái và rời đi.
Cô gái nghe Tùy Hầu Ngọc nói như bị sét đánh, đột nhiên vô cùng tức giận: “Đồ khốn kiếp! Cũng không xem lại mình là ai! Những người giàu có đuổi theo tôi xếp thành hàng dài đấy.”
Tùy Hầu Ngọc không thèm để ý đi thẳng vào phòng khách uống một ít nước.
Các thành viên khác trong đội cổ động an ủi cô gái, coi như gặp phải kẻ ngốc đi, đừng tức giận.
Lúc Tùy Hầu Ngọc đi xa rồi, các cô gái vẫn còn đang bực bội thì đột nhiên thấy Hầu Mạch cầm hai chai nước đá đi vào phòng khách.
Một trong những cô gái nói: “Hình như cậu ấy là tuyển thủ quan trọng.”
“Lúc nãy Hữu Hữu hôn con linh vật, cái người tóc vàng kia rất mất hứng. Đến khi có một cô gái suýt té ngã còn dùng chân đạp, không phải bọn họ là một cặp đấy chứ.”
Cô gái tên Hữu Hữu tâm lý đột nhiên bình tĩnh lại và lẩm bẩm: “Hừ, gay chết tiệt!”
Sau trận đấu, Hầu Mạch tìm đến bác sĩ của đội để xoa bóp và thư giãn nên không thể về khách sạn luôn. Hắn cố tình cầm chai nước đá đi tìm Tùy Hầu Ngọc trước, nhân tiện đưa chìa khóa dự phòng.
“Nếu cậu chưa đói thì đợi tôi ăn cùng, đói thì ăn trước. Có việc thì nhắn tin WeChat.” Hầu Mạch nói xong liền rời khỏi phòng nghỉ, nói muốn đi tiểu một chút.
Ban đầu hắn uống nước xong định đi thử nước tiểu, nhưng lúc nhìn thấy nước đá lại muốn nhanh chóng đưa cho Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc cầm lấy chìa khóa phòng nhìn một chút, sau đó nhìn về hướng Hầu Mạch vừa đi.
Hôm qua là vì lười biếng.
Hôm nay… lại tiếp tục ở với hắn ta à?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu cũng cất chìa khóa phòng vào túi.
Khi công việc xong xuôi, Tùy Hầu Ngọc không về phòng khách sạn của Hầu Mạch luôn. Thay vào đó, cậu đi dạo và chạy bộ dọc theo vịnh nước để giải tỏa bớt lo lắng trong ngày, về khách sạn thì cậu cũng không có việc để làm.
Kết quả là khi về đến nơi, Hầu Mạch đã về trước cậu rồi.
Sau khi vào phòng, Tùy Hầu Ngọc cất kem vừa mua vào tủ lạnh rồi đi tắm.
Hầu Mạch chỉ nhìn thăm dò, không nói chuyện, tiếp tục xem điện thoại.
Ngay sau khi Tùy Hầu Ngọc tắm xong, cậu sấy tóc rồi mặc bộ đồ thể thao mà Hầu Mạch cho cậu mượn lúc trước.
Cậu lấy kem trong tủ lạnh ra, vừa xé vừa hỏi Hầu Mạch: “Ăn không? Cho cậu một cái nè.”
“Tôi không được ăn.”
Tùy Hầu Ngọc không hỏi thêm nữa, cầm lấy kem que, đi đến trước giường rồi nằm xuống, lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn của Nhiễm Thuật.
Hầu Mạch không ngờ Tùy Hầu Ngọc lại tự nhiên như thế, ngược lại còn nhường nhịn dịch ra chút để cậu được nằm thoải mái.
Trong phòng còn tận hai cái giường trống, mà hai đứa con trai lại chen chúc trên một cái giường, cảnh tượng này có hơi sai sai.
Tùy Hầu Ngọc dựa vào đầu giường, vừa gặm kem que vừa nghịch điện thoại di động, có vẻ lơ đễnh.
Nhiễm Thuật phàn nàn về việc gia sư ở nhà kèm cặp quá nhiều, lúc nào cũng yêu cầu cậu bài làm không ngừng nghỉ.
Tùy Hầu Ngọc cũng không có kiên nhẫn nghe tin nhắn thoại nên chuyển thành văn bản, đọc xong nội dung đại khái liền trả lời: “Cậu thật sự nên chăm chỉ học tập.”
Một lúc sau, Tùy Hầu Ngọc đặt điện thoại di động xuống, hỏi Hầu Mạch: “Tối hôm qua không tắt điều hòa, cậu không ốm à?”
“ Không sao, hệ miễn dịch của tôi rất tốt. ”
“Trong lúc thi đấu không cần chú ý sao?”
“Bọn tôi còn phải tắm và thư giãn mà, không yếu đuối vậy đâu.”
Tùy Hầu Ngọc nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục ăn kem.
Hầu Mạch tựa vào đầu giường gần vai cậu, hỏi: “Cậu ăn chưa?”
“Để tôi tìm một quán cơm bên ngoài.”
“Ờ…” hắn lại ấp úng hỏi: “Tôi thấy cậu từ chối cô bé cổ động viên đó. Cậu không thích mẫu người như cô ấy hả?”
Tùy Hầu Ngọc chỉ đáp lại một cách mơ hồ: “Tôi cảm tất cả những tiếp xúc với cơ thể tôi đều phiền toái, ngay cả cách một chiếc đèn lồng tôi cũng thấy buồn nôn.”
Theo quan niệm của Tùy Hầu Ngọc, cái mũ đội đầu là một chiếc đèn lồng.
Hầu Mạch đột nhiên rất xấu hổ, dù sao thì hắn cũng đang nằm chung trên giường với Tùy Hầu Ngọc.
Mối quan hệ của hắn với Tùy Hầu Ngọc tiến triển rồi? Hay trong mắt Tùy Hầu Ngọc hắn còn không được tính là người?
Không còn gì để nói nữa, Tùy Hầu Ngọc tiếp tục ăn kem, cắn liền 2 miếng.
Hầu Mạch chán nản nhìn điện thoại nhưng vẫn không kìm lòng được, hỏi: “Tại sao? Hồi nhỏ cậu đâu như vậy.”
Tùy Hầu Ngọc hồi nhỏ rất bám người, mỗi lần gặp nhau đều phải ôm một cái. Hồi xưa cũng không thấy tùy Hầu Ngọc chán ghét việc này.
Kết quả hỏi xong cũng không nhận được câu trả lời.
Hắn quay đầu lại nhìn Tùy Hầu Ngọc thì thấy cậu đã ngủ, trên tay cầm một que kem ăn dở.
Hầu Mạch chỉ có thể vươn tay đỡ Tùy Hầu Ngọc nằm xuống, cầm lấy que kem trên tay cậu, chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh.
Nhưng mà đột nhiên Tùy Hầu Ngọc vươn tay nắm lấy vạt áo không cho hắn đi, hắn do dự một lúc chỉ có thể ném kem que vào thùng rác.
Hầu Mạch đưa tay tắt đèn, nằm bên cạnh Tùy Hầu Ngọc trong bóng tối.
Bây giờ có thể chắc chắn rằng nếu hắn không ở đây cùng Tùy Hầu Ngọc thì cậu ngủ một lát sẽ tỉnh, nhưng nếu ở lại thì cậu có thể ngủ cả đêm.
Vì vậy, hắn dứt khoát không rời đi.
Sau khi Tùy Hầu Ngọc ngủ say, cậu thở rất đều. Mỗi hơi thở đều rất dài, hơi thở từ khoang mũi thở ra trên vai Hầu Mạch, nhẹ nhàng và ấm áp, khiến hắn có chút ngứa ngáy.
Hầu Mạch điều chỉnh tư thế, quay lưng lại với Tùy Hầu Ngọc.
Lần này hơi thở phả ra sau gáy, không ngứa mà tê rần, dường như cũng không khá hơn vai chút nào.
Lần này hắn lật người lại, mặt đối mặt với Tùy Hầu Ngọc. Mở mắt lờ mờ thì có thể nhìn thấy đường nét của Tùy Hầu Ngọc giống như một con búp bê to lớn, khóe mắt và lông mày của cậu vô cùng tinh xảo.
Hầu Mạch nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng không thành công.
Hắn lại mở mắt ra, tầm mắt dừng trên xương quai xanh của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch nhìn cậu hồi lâu không hề chớp mắt, cuối cùng thở ra một hơi dài, lấy điện thoại ra tra “Thanh Tâm Chú”.
Đối với một người đồng tính mà nói việc này thực sự là một cực hình.
Hắn thực sự đã trở thành Liễu Hạ Huệ.
Ngay từ đầu hắn không nên nghi ngờ Tùy Hầu Ngọc thích mình, rồi lại đi theo cậu thanh minh giải thích, nhấn mạnh mình không phải là người đồng tính, khiến Tùy Hầu Ngọc không để ý tới mình nữa.
Hắn đột nhiên muốn tỏ tình với Tùy Hầu Ngọc.
Tuy nhiên, nghĩ đến nếu không ngủ được thì Tùy Hầu Ngọc sẽ rất đau đớn, hắn lại gạt bỏ ý định đó đi.
Nghĩ đến điều này, Hầu Mạch chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Không sao đâu, dù gì thì hắn cũng không phải cầm thú.
Sau khi mê man chìm vào giấc ngủ, Hầu Mạch bất ngờ mơ thấy những gì đã xảy ra khi còn nhỏ.
Đó là thời gian hắn chơi với Tùy Hầu Ngọc, trước khi đến công viên giải trí, hắn đã nghe lời dặn dò rằng Tiểu Ngọc chưa từng đi mẫu giáo và không giỏi chơi với bạn bè nhỏ, để hắn giúp đỡ cho cậu.
Thậm chí, làm mọi cách để Tiểu Ngọc tránh xa những đứa trẻ khác.
Kết quả là ngày hôm đó đã xảy ra một chuyện.
Hắn nhìn thấy một đứa bé cướp đồ của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc choáng váng, sau đó giật lại món đồ khiến đứa bé kia khóc lớn.
Cha mẹ của đứa bé đến và hỏi tội Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc giải thích nhưng phụ huynh vốn dĩ không muốn nghe:. “Nếu mày không đánh nó thì sao nó lại khóc to như thế này? Lớn lên trông có vẻ ngoan ngoãn, kết quả lại không có giáo dục à?”
Mẹ kế của Tiểu Ngọc chạy đến cũng không nghe giải thích, bà mắng Tiểu Ngọc không hiểu chuyện và xin lỗi hai vị phụ huynh kia, dường như tin rằng Tiểu Ngọc là một đứa trẻ hay gây chuyện khắp nơi.
Không tin Tiểu Ngọc chút nào hết.
Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm cảnh này một lúc, rồi bắt đầu hét lên bằng giọng nói đanh thép: “Không phải con! Là nó! Con đã nói không phải con! Không phải con, dì nghe không hiểu sao?! Tại sao dì lại vu oan con?! Không phải con! Dì thậm chí không biết rõ sự việc đầu đuôi ra sao? Tất cả các người đều là đồ ngốc? Không phải con!”
Hắn giật mình khi nhìn bộ dạng cuồng loạn của Tiểu Ngọc, vội vàng chạy đến ôm Tiểu Ngọc và an ủi hết mức có thể, nhưng Tiểu Ngọc đã tức giận đến mức bắt đầu đấm đá và đập đồ, hét lên liên tục.
Động thái này đã thu hút rất đông người lại xem.
Hắn chỉ có thể nói với người khác: “Tôi nhìn thấy, không phải cậu ấy, chính là đứa bé giật đồ trước, mấy người nói oan cho cậu ấy.”
Mẹ kế của Tiểu Ngọc dừng lại, thật lâu mới nói ra câu rất đau lòng: “Nó chính là một tên điên, nó lại phát bệnh rồi, nhìn nó đi, bây giờ nó có giống như đứa trẻ bình thường không? ”
Hắn cố gắng ôm lấy Tiểu Ngọc, dỗ dành cho cậu bình tĩnh lại.
“Không phải cậu, bọn họ oan uổng cậu rồi, tớ biết, đừng tức giận nữa…”
Sau khi Tiểu Ngọc im lặng, hắn đang xoa tóc Tiểu Ngọc trong vòng tay của mình và nói với mẹ kế của Tiểu Ngọc: “Cậu ấy bị oan nên rất tức giận.”
Mẹ kế của Tiểu Ngọc nhìn bọn họ một lúc lâu, sau đó quay người rời đi.
Lúc Tiểu Ngọc đang làm loạn, mẹ kế cũng kiệt sức và suy sụp, ai lại muốn tiếp nhận một đứa trẻ như vậy?
Hắn thấy mẹ kế bị tức đến khóc.
Hắn lại thấy bố của Tiểu Ngọc đi đến an ủi mẹ kế.
Không ai quan tâm đến Tiểu Ngọc.
Hầu Mạch tỉnh dậy sau cơn mơ, nhìn quanh phòng, trời vẫn còn hơi tối.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mới bốn giờ, còn ngủ được một lúc nữa.
Người bên cạnh vẫn còn ngủ, hắn do dự một lúc, vươn tay ôm lấy Tùy Hầu Ngọc, vuốt lưng cậu, như là đang an ủi Tùy Hầu Ngọc khi còn nhỏ.
Nội tâm Hầu Mạch cảm thấy khổ sở vô cùng.
Giờ nghĩ lại, không biết đó có phải Tùy Hầu Ngọc hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...