Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ

Tùy Hầu Ngọc là một người không lúc nào nhàn rỗi được.

Lúc ở nhà rúc rảnh thì cậu sẽ dọn vệ sinh, đến khách sạn rồi thì chẳng biết làm cái gì mới được, thế là ở trong phòng xoay vòng vòng, cuối cùng đứng bên giường nhìn chằm chằm Hầu Mạch.

Hầu Mạch bị nhìn một lúc mới lười biếng lật người lại, tiếp tục chơi điện thoại: “Tôi còn phải thi đấu, cậu đừng kiếm chuyện với tôi, chờ tôi đấu xong rồi lúc đó lại nói tiếp.”

Trong ấn tượng của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc thật sự là một người rất biết gây sự để được đánh lộn.

Nhưng mà nếu có đánh thật thì cũng phải đúng trường hợp đúng hoàn cảnh, bây giờ hắn động đậy thôi cũng lười.

“Trong lúc thi đấu các cậu không phải huấn luyện à?” Tùy Hầu Ngọc nhìn dáng vẻ nằm liệt trên giường của Hầu Mạch, nhịn không nổi nữa phải hỏi ra câu này.

“Sớm mai sau khi dậy sẽ luyện tập cơ bắp, còn nhiệm vụ ngay bây giờ là nghỉ ngơi, hơn 8 giờ huấn luyện viên sẽ gọi tôi qua bàn một ít chiến thuật, hết rồi.” Tốc độ trả lời của Hầu Mạch rất chậm, cứ như thể trả lời nhanh hơn thì sẽ tốn nhiều năng lượng hơn.

Tùy Hầu Ngọc thật sự là rảnh rỗi sinh nông nỗi, bắt đầu tập hít đất trên thảm.

Hầu Mạch lại thong thả lật người qua một cái, nhìn về phía cậu, hỏi: “Cậu vừa tắm rửa xong lại vận động như thế không phải thành toi công à?”

“Thế thì tắm lại lần nữa.”

“Con người cậu sống thật lăn xả.” Hầu Mạch tiếp tục xem điện thoại: “Nhưng tôi hết quần áo cho cậu mượn rồi, đến lúc người tôi đầy mùi mồ hôi lại không có gì để thay.”

Tùy Hầu Ngọc chống tay lên, quay đầu liếc Hầu Mạch một cái, cậu luôn cảm thấy Hầu Mạch chính là thể loại có người yêu là nhờ vào khuôn mặt.

Loại người kiểu này về sau mà có yêu đương, chắc chắn sẽ bị bạn gái chỉ đạo đi vứt rác nhưng sẽ nằm lì ở sô pha nửa tiếng, đến lúc bị mắng cho mới chịu động đậy.

Cậu thở ra một hơi, ngừng hít đất, đi qua ngồi lên một chiếc giường khác.

Cậu ngồi xuống chưa được bao lâu, Hầu Mạch đã đi tới, ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: “Có phải tôi ngồi đây là cậu sẽ ngủ được đúng không?”

Cậu nhìn về phía Hầu Mạch, lưỡng lự một lúc rồi nói: “Chắc vậy.”

“Vậy cậu ngủ đi, cậu ngủ rồi tôi về giường mình ngủ.”

Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại ra nhìn, mới hơn 7 giờ, ngủ sớm quá vậy?

Đây là cậu chưa từng suy xét đến thời gian đi ngủ.

Nhưng mà hai người ở chung một phòng đúng là cũng hơi ngượng, chi bằng cứ thử xem có thể ngủ hay không.

Cậu nằm xuống ngủ thử, kết quả là lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, không hề buồn ngủ chút nào.

Hầu Mạch vẫn luôn nhìn cậu, ngập ngừng một lát rồi duỗi tay ra vỗ nhẹ lưng Tùy Hầu Ngọc, đây là cách mà hồi nhỏ hắn dùng để dỗ Tùy Hầu Ngọc đi ngủ.

Tùy Hầu Ngọc không khỏi trợn mắt, lẩm bẩm: “Cậu dỗ con nít đấy à?”


Chẳng ngờ được là vừa nói xong đã ngủ mất tiêu luôn. Hầu Mạch vẫn vỗ một lúc nữa, chắc chắn rằng Tùy Hầu Ngọc đã ngủ sâu rồi mới đứng dậy lười biếng duỗi eo, cầm thẻ phòng đi đến phòng huấn luyện viên.

Tùy Hầu Ngọc ngủ được hai tiếng thì tỉnh lại, mở to mắt nhìn xung quanh, Hầu Mạch không có ở đây.

Ở chính giữa phòng, điều hòa vẫn đang chầm chậm tỏa ra hơi lạnh, đây là âm thanh duy nhất tồn tại trong phòng.

Cậu đứng dậy đi đến trước tủ, vươn tay lấy một chai nước rồi vặn nắp “Ừng ực” uống hai ngụm mới để ý đến trên bàn cũng có một chai nước khác.

Cậu nhớ mang máng rằng lúc chia nước Hầu Mạch đã nói, cái chai còn nguyên kia để cho cậu. Chai này vỏ giấy bên ngoài bị xé một phần là của Hầu Mạch, hơn nữa Hầu Mạch đã uống một ngụm rồi.

Cậu vội vàng cầm chai nước lên nhìn, quả nhiên là cái chai có vỏ bên ngoài bị xé, lại vội vàng đóng nắp lại trả về chỗ cũ.

Uống nhầm nước rồi.

Tùy Hầu Ngọc phun “phì phì phì” mấy cái vì uống nhầm nước mà Hầu Mạch đã uống.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, cậu thấy chai nước kia vơi đi nhiều như thế nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó nhất định Hầu Mạch cũng sẽ ghét bỏ cậu.

Cậu nhanh trí mở một chai nước khác, đổ thêm vào cái chai đã bị xé một phần vỏ, nghiên cứu xem đổ bao nhiêu thì mới có thể làm cho nó trông như chưa bị uống.

Đang nghiêm túc đổ nước thì ngoài cửa vọng đến một tiếng “đinh”, dọa Tùy Hầu Ngọc sợ đến mức tay run lên, làm nước đổ lênh láng lên bàn.

Hầu Mạch mở cửa đi vào, nhìn thấy động tác của Tùy Hầu Ngọc thì dừng lại, hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

“Không…” Tùy Hầu Ngọc càng không biết nên giải thích như thế nào.

Hầu Mạch đi đến, nhìn hai chai nước không nói gì, lại quay đầu đi ra khỏi phòng.

Chẳng bao lâu Hầu Mạch đã trở lại, trong tay ôm sáu chai nước, đặt hết lên bàn: “Yên tâm đi, đủ uống mà.”

“Ừ…” Tùy Hầu Ngọc đã dọn dẹp xong hiện trường, ra vẻ bình tĩnh rời xa cái bàn.

Hầu Mạch là một cái bình chứa nước, ngày thường có thể uống siêu siêu nhiều nước. Uống đến cái trình độ khiến người khác sợ hắn sẽ bị ngộ độc nước.

Dạo gần đây phải thi đấu nên Hầu Mạch mới bớt bớt lại tí, trước khi đi ngủ sẽ không uống quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Lúc này trong phòng chỉ để hai chai nước cũng vì sợ mình không nhịn được lại uống nhiều.

“Không đủ thì tôi lại đi lấy thêm.” Hầu Mạch nói xong, lại nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Mới ngủ một lát đã dậy rồi?”

“Ừm, ngủ hơn hai tiếng rồi.”

“Bây giờ đã ngủ được một giấc ngắn rồi, muốn ngủ lại càng khó hơn đấy.” Hầu Mạch ngồi bên mép giường Tùy Hầu Ngọc, nói: “Thử lại chút xem, tôi cũng không biết cậu có thể ngủ đến trình độ nào.”

Tùy Hầu Ngọc ít nhiều gì cũng hơi ngượng, nhưng vẫn lấy một chai nước đặt lên tủ đầu giường rồi nằm lên giường.


Hầu Mạch đã có kinh nghiệm, một tay cầm điện thoại đọc tin tức, tay kia thỉnh thoảng lại vỗ lên lưng Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc từ đầu đến cuối vẫn rất yên tĩnh, Hầu Mạch cũng không chắc cậu đã ngủ hay chưa, chưa được bao lâu chính mình cũng ngáp theo rồi.

Vốn dĩ chỉ định đặt điện thoại xuống trước đã rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, không ngờ lại mà ngủ mất cạnh Tùy Hầu Ngọc. Harry Potter fanfic

Lúc hai người cùng chìm vào giấc ngủ, đèn tường trên đầu giường vẫn còn đang mở, tỏa xuống ánh sáng màu vàng cam.

Chiếc gối sau lưng Hầu Mạch vẫn dựng thẳng. Lúc ngủ rồi, thân thể bắt đầu hướng lại gần bóng tối, theo bản năng tránh đi ánh đèn, cuối cùng thì giấu mặt sau gối luôn.

Càng chen càng càng dựa sát lại gần Tùy Hầu Ngọc.

Tư thế ngủ của Tùy Hầu Ngọc là kiểu thiếu cảm giác an toàn nhất, thân thể cuộn tròn lại, trong vô thức tự bảo vệ chính mình.

Lúc cậu vươn tay ra, chạm được vào người thân thuộc, thấy hắn vẫn còn ở bên mình, lúc này mới dần dần giãn ra, thả lỏng lại.

Trong lòng cậu bình tĩnh trở lại.

Đêm, yên tĩnh không một tiếng động.

Chìm sâu vào giấc ngủ, vùi lấp sự mỏi mệt dưới ánh trăng, giấu đi cực nhọc trong màn đêm.

Cậu trốn trong lòng hắn, giống như một đứa trẻ mà ngủ thật ngon, không tỉnh giấc lần nào nữa, một đêm yên ổn không mộng mị.

Sáng sớm.

Hầu Mạch nghe thấy tiếng chuông báo thức điện thoại “di di di” trong máy móc mang theo cảm giác thúc giục.

Hắn hơi nhíu mày, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên, hắn cuối cùng cũng mở mắt, trước tiên là nhìn người đang ngủ trong lòng mình, sau đó mới chật vật sờ sờ khắp nơi tìm điện thoại.

Đêm qua hắn ngủ vô cùng nhanh, điện thoại tiện tay ném ở một bên, lúc này không biết kết cục của nó đã ra sao.

Cuối cùng là hắn tìm được ở trong chăn, sau đó nhận cuộc gọi.

Đặng Diệc Hành ở đầu dây bên kia nói: “Đại sư huynh ơi…”

“Biết rồi.”

Hầu Mạch trả lời xong thẳng tay ngắt điện thoại, lúc này mới lại đi ngắm người trong lòng.


Hắn cũng không biết đêm qua cả hai đã ngủ như thế nào, hai nam sinh cao hơn mét tám ngủ trên một cái giường đơn, mức độ chen chúc này có thể tưởng tượng ra được đó.

Một nửa cái chăn đã rơi xuống đất, chỉ còn một phần kiên cường nhất vẫn đang đắp trên bụng Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch. Nhìn kiểu này, có thể là trong cơn mơ hắn vẫn kéo chăn đắp cho Tùy Hầu Ngọc, tiện thể cũng đắp cho chính mình.

Tùy Hầu Ngọc lúc ngủ rất yên tĩnh, không giống với dáng vẻ hung dữ bình thường chút nào. Cánh môi khép chặt, gối đầu lên gối, mặt vùi vào trong ngực hắn, tay còn để trên người hắn.

Hắn nhìn một đám tóc xoăn này, ý chí rời giường biến mất ngay lập tức, chần chừ một lúc cuối cùng vẫn phải chậm chạp lui về phía sau.

Không dễ gì rời khỏi được phạm vi ngủ của Tùy Hầu Ngọc, hắn cũng dứt khoát ngửa ra sau rồi ngã xuống thảm.

Hầu Mạch đứng đậy vào phòng tắm tắm rửa qua loa rồi đi thực hiện huấn luyện buổi sáng.

Một khi có trận đấu, bọn hắn phải dậy sớm ít nhất trước ba tiếng, tiến hành giãn cơ bắp, xong rồi mới có thể ăn sáng.

Hắn tắm rửa xong thì thay quần áo thể thao, ra khỏi phòng tập hợp cùng những đội viên khác, huấn luyện xong rồi thì bê bữa sáng trở về phòng.

Vốn Đặng Diệc Hành định đi theo Hầu Mạch về phòng, muốn cùng ăn sáng với Hầu Mạch, nhưng hắn lại từ chối vô cùng dứt khoát.

Tang Hiến còn đi qua hỏi xem Hầu Mạch đang làm cái quần què gì vậy, Hầu Mạch cũng lừa gạt cho qua.

Hầu Mạch đi vào phòng rồi khóa trái cửa, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.

Thật sự hơi giống như kim ốc tàng Kiều*.

(*) Kim ốc tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp): có ý chỉ những nơi đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Đọc điển tích “Kim ốc tàng Kiều” ở đây nè https://.facebook.com/lovecongchuaxuhoa/posts/1051559325003499/

Vào đến trong phòng, hắn thấy trên giường đã không còn người, trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy.

Hầu Mạch cũng không chờ Tùy Hầu Ngọc. Hắn ngồi xuống húp cháo trước, lấy di động ra xem xong thì vội vàng chạy khắp phòng tìm dây sạc, đêm qua ngủ quên chưa sạc điện thoại.

Lúc Tùy Hầu Ngọc đi ra, Hầu Mạch đang lôi từ trong đống quần áo ra một cái dây sạc, mặt tràn đầy niềm vui giống như vừa mới bới ra được một chai đồ uống có thể bán đồng nát với giá hơn một hào từ trong đống rác.

Trước khi ăn, Hầu Mạch mở WeChat trước, nhìn thấy tin nhắn của Đặng Diệc Hành cũng không nghĩ nhiều mà nhấn mở tin nhắn thoại. Tiếng của Đặng Diệc Hành trực tiếp phát ra luôn: “Đại sư huynh, thành tích thi tháng có rồi, học bổng của mày ok rồi.”

Đừng tưởng Đặng Diệc Hành học tập không tốt, tuy vậy nhưng hắn rất quan tâm đến mấy cái tin vịt vỉa hè, không biết nghe ngóng được thành tích thi tháng từ xó nào đã chạy ngay đến làm chim báo hỉ.

Hầu Mạch nhắn lại, hỏi: “Xếp thứ nhất?”

Đặng Diệc Hành: “Ừ, hạng nhất.”

Tùy Hầu Ngọc cũng đã nghe được nội dung tin nhắn thoại, đáng lẽ đã sắp ăn sáng rồi, rốt cuộc lại đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Thế tôi thì sao?”

Hầu Mạch cầm điện thoại nhắn trở lại: “Tùy Hầu Ngọc thì sao?”

Đặng Diệc Hành trả lời rất nhanh: “Cậu ấy hạng hai, đúng thật là học rất giỏi, chỉ thấp hơn mày bốn điểm.”

Trong mắt Đặng Diệc Hành, chuyện Hầu Mạch hạng nhất là quá bình thường, Tùy Hầu Ngọc có thể thi được hạng hai ngược lại làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Tùy Hầu Ngọc trợn tròn mắt nhìn Hầu Mạch, dường như khó mà tin được.

Hầu Mạch để điện thoại lại trên bàn tiếp tục ăn cơm, còn mang tâm tình vui vẻ mà bóc vỏ trứng cho Tùy Hầu Ngọc: “Cậu thi không tệ chút nào.”

“Sao tôi có thể thấp hơn cậu được chứ?” Tùy Hầu Ngọc khó mà tin được.


“Tôi được cộng điểm chữ đẹp đó.” Hầu Mạch tiếp tục bóc trứng: “Tôi nhận việc ngoài giờ học. Trên mạng thường hay có người tìm tôi đặt viết chữ, một chữ năm đồng. Chỉ có điều dạo gần đây tôi đã nhận ít đi rồi. Theo nghiệp bút nghiên lâu thế rồi, tôi cũng chẳng còn mấy kiên nhẫn nữa.” Tùy Hầu Ngọc vẫn cảm thấy cái tin tức này không thể tin nổi, tiếp tục nói: “Nhưng cái chính là bình thường cậu có bao giờ học hành gì đâu!”

“Tôi có học mà!” Hầu Mạch làm như oan lắm, quay đầu lấy sách giáo khoa từ trong vali hành lý của mình ra: “Cậu nhìn đi, tôi đi thi đấu mà cũng mang theo sách đây này!”

Tùy Hầu Ngọc nhìn sách giáo khoa mới tinh của Hầu Mạch, còn nhét ở tận đáy vali, rõ ràng là chưa bao giờ lôi ra xem.

Hầu Mạch bỏ trứng đã bóc vỏ xong vào hộp cơm của Tùy Hầu Ngọc, dặn dò: “Ăn nhiều một chút đi, cậu gầy quá rồi đấy.”

“Không ăn cháo đâu, nhanh buồn đi vệ sinh lắm, cái bộ đồ đó không tiện.” Tùy Hầu Ngọc buông đũa, cắn một miếng trứng gà rồi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Nhiễm Thuật.

Roronoa: Thành tích thi tháng có rồi? Cậu đi nghe ngóng điểm một chút đi.

Nhiễm Thuật chưa trả lời.

Cậu liếc nhìn thời gian, đoán chừng chỉ năm, sáu tiếng nữa là Nhiễm Thuật dậy rồi.

Tùy Hầu Ngọc vẫn cứ canh cánh trong lòng, hỏi: “Tổng điểm là bao nhiêu?”

Hầu Mạch ăn thêm một miếng nữa, quay đầu lại lấy điện thoại hỏi Đặng Diệc Hành, rồi trả lời: “Tôi 702 điểm, cậu 698 điểm, lần này khác biệt điểm số tàn nhẫn quá đi.”

“Không qua được 700 điểm?!” Tùy Hầu Ngọc hết sức kinh ngạc.

Hầu Mạch sợ đến mức chạy vội qua bịt miệng Tùy Hầu Ngọc: “Tổ tông ơi, ngài đừng to mồm thế được không, bị đồng đội của tôi nghe thấy tôi không thể giải thích rõ ràng được đâu…”

Tùy Hầu Ngọc vẫn không tin, đẩy Hầu Mạch ra rồi cầm điện thoại của hắn lên, gõ chữ với Đặng Diệc Hành: Có chứng cứ gì không?

Đặng Diệc Hành:???

Đặng Diệc Hành: Chứng cứ? Bảng thông báo có được tính không? Dán hết ở mục thông báo mà, lớp 17 của chúng ta phổng mũi vãi luôn, ngọa hổ tàng long.

Đặng Diệc Hành: [Hình ảnh]

Tùy Hầu Ngọc nhấn mở hình ảnh nhìn thấy xếp hạng tổng thành tích.

001 Hầu Mạch lớp 11-17 702 điểm

002 Tùy Hầu Ngọc lớp 11-17 698 điểm

….

005 Tang Hiến lớp 11-17 683 điểm

….

009 Tô An Di lớp 11-17 667 điểm

Tùy Hầu Ngọc nhìn hình ảnh, phóng to rồi lại thu nhỏ, xác định chính là mục thông báo của trường mình, rất lâu sau vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

Hầu Mạch giống như một bà mẹ đang đút cơm, cầm một quả trứng gà đuổi theo Tùy Hầu Ngọc dỗ ăn cơm: “Nào, ăn thêm một miếng nữa đi.”

Tùy Hầu Ngọc giận đùng đùng mà cắn một miếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui