Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ

Sau cuộc thi tháng là đến hội thao.

Bởi vì số lớp tương đối nhiều nên đại hội sẽ kéo dài hai ngày rưỡi, khi kết thúc sẽ bước vào kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

Thành tích thi tháng sẽ công bố khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, nhưng theo như quy định cũ của hai trường học thì trong đợt Quốc khánh sẽ lan ra một số tin tức ngầm.

Cái đêm kết thúc kỳ thi tháng, Tùy Hầu Ngọc trong phòng ngủ hỏi Đặng Diệc Hành: “Trong list friend wechat của cậu có nhiều bạn lớp mình không?”

Đặng Diệc Hành vừa tắm xong lỗ tai bị vào nước, còn đang chạy ra ngoài ngoáy nước ra, nghiêng người, thân trên ngã ngã xuống vừa thuận miệng đáp: “Có kha khá.”

“Cậu tạo cái group kéo tôi vào với, chúng ta cần một group học tập để tiện thông báo.”

Đây là nhiệm vụ mà Âu Dương Cách giao xuống.

Các lớp khác đều có chủ nhiệm kèm cặp trong khoảng thời gian này, nhưng Âu Dương Cách còn là trưởng ban phòng Đạo đức nên bận rất nhiều việc.

Điều đó cũng khiến Tùy Hầu Ngọc trên danh nghĩa là lớp trưởng phải dần dần bắt đầu xử lý chuyện trong lớp.

Đặng Diệc Hành cầm khăn giấy bịt lỗ tai lại, ngồi xuống ghế cầm điện thoại lên tạo group rồi add Tùy Hầu Ngọc vào trong, nói: “Tên group là 11-17 nhé.”

Sao khi Tùy Hầu Ngọc vào group thì cũng add thêm Nhiễm Thuật và Tô An Di vào, trong lớp cậu có vài bạn bè như vậy.

Đặng Diệc Hành đăng liên tục ba thông báo vào nhóm: Mấy bạn mới vào nhóm xem ai chưa được add vào thì giúp tớ add nhé, tớ không kết bạn hết được.

Sau đó không lâu trong group đã nhao nhao tám chuyện, rất nhiều người không hề đổi tên trong đám đó.

Tùy Hầu Ngọc nhìn group một chút, đột nhiên thấy một bức chân dung và cái tên rất quen đang trò chuyện trong group lớp.

Trong thoáng chốc đó tim cậu đập nhanh hơn hai nhịp.

Cậu dùng đầu ngón tay chọt chọt màn hình, vội đến mức chọt mấy lần cũng không trúng, trượt lên đoạn trên của câu chuyện rồi lật đi lật lại mấy lần tìm cái đầu giống giống kia. Bấm chọn vào xem thông tin, quả nhiên là người mình đã quen thuộc.

Những năm gần đây bọn họ đã không còn liên lạc nữa, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn lục lại tên người này, mở chân dung để nhìn hắn một chút.

Vẫn là avatar như trước đây —- Sakuragi Hanamichi cười khúc khích.

Cậu về lại trong group, đơn độc @ người kia.

Roronoa: @ Tiền vô như nước???

Người tên Annaxi cũng đăng:???

Đặng Diệc Hành: Ngọc ca và đại sư huynh kìa, mấy người đang ám hiệu đó hả?

Tùy Hầu Ngọc nhìn điện thoại một chút, thấy Đặng Diệc Hành nói câu này thì giật mình rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Mạch.

Hầu Mạch vừa đi vào phòng ngủ, tay còn cầm điện thoại vẻ bực bội lắm, tay kia là đôi giày chơi bóng sạch sẽ, đột nhiên ngẩng đầu lên chạm mặt với Tùy Hầu Ngọc.

Hắn cũng cảm thấy quái lạ, hắn mà còn có bạn trong list bạn tốt mà lâu lắm rồi lại không liên lạc cơ đấy.

Mà hình như người kia là Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch ghi chú cho Tùy Hầu Ngọc là: Chị Tiểu Ngọc.

Điều đó khiến hắn phải suy tư thật lâu.

Hóa ra cái ‘Ngọc’ này là do lỗi chính tả.


Trong khái niệm của Hầu Mạch thì ‘chị Tiểu Ngọc’ này là con của bạn ba hắn. Bởi vì tuổi hai người bọn họ ngang nhau nên khi còn bé được cho chơi cùng nhau rất nhiều.

Nhưng mà Hầu Mạch thì lại không thích chơi với đứa trẻ này, nó quá nhao nhao ồn ào, mỗi lần chơi nó đánh lên đầu Hầu Mạch rất đau.

Sau này hắn nhờ ba nói dối là hắn xuất ngoại nên mới không chơi cùng với nhau nữa.

Dù sao thì ‘chị Tiểu Ngọc’ vẫn cho rằng hắn là đứa trẻ ngoại quốc, hồi còn bé nhìn hắn giống như một đứa con lai, nên cũng coi như lừa một cái thuận buồm mát mái.

Sau này thì ‘chị Tiểu Ngọc’ có add nick wechat của hắn rồi hẹn mấy lần, nói là chờ hắn về nước có thể hẹn gặp nhưng mà hắn đều từ chối hết.

Từ sau khi nhà hắn xảy ra chuyện, chờ đến lúc hắn cầm được điện thoại đọc tin một cách nghiêm túc thì cũng đã không trở về. Hoàn toàn không có lấy chút liên hệ rồi hai người tê liệt luôn từ đó.

Nào ngờ được, đứa nhỏ đã tạo cho hắn bóng ma tâm lý thuở ban sơ lại chính là Tùy Hầu Ngọc.

Quan trọng hơn chính là… ‘chị Tiểu Ngọc’ lại là con trai?

Suy nghĩ kỹ một chút thì hai bên gia đình cũng không có giới thiệu gì rõ ràng cả.

Hắn gọi người ta là ‘Tiểu Ngọc’ còn người ta gọi hắn là ‘Nam Tích’ hồi đó còn chưa đến kỳ vỡ giọng, đi nhà xí cũng tách ra nên không có cơ hội bại lộ giới tính.

Hắn nhìn người ta nom thấy xinh xẻo quá trời quá đất nên mặc định người ta là nữ khi nào không hay.

Còn cho rằng cái chấn động sâu trong nội tâm là giả.

Vở kịch này đã thật sự xảy ra như vậy, thật sự Hầu Mạch đã hoảng hồn cả một hồi lâu.

Hệt như đóa hoa nằm sẵn trong tuổi thơ khi đó, năm xưa hiu quạnh, một khi quay đầu lại thì đóa hoa kia đã xuất hiện một con người trưởng thành.

Khi gặp lại hoa cũng đã nở rộ, đỏ tươi nồng thắm, còn kiều diễm xinh đẹp hơn cả hoa hồng.

Hầu Mạch đối mặt với Tùy Hầu Ngọc thật lâu thì cậu mới nhíu lông mày lại mà hỏi: “Sao cậu lại có số wechat của cậu ta?”

Hầu Mạch cười gượng trả lời: “À…tôi đổi tên.”

Tùy Hầu Ngọc lập tức hiểu ra.

Nhìn mái tóc màu nâu sẫm quen thộc, cuối cùng cậu cũng nhận ra tại sao mình cứ thấy Hầu Mạch quen quen nên tiếp tục hỏi: “Không phải cậu xuất ngoại rồi sao?”

Hầu Mạch cười đến mức lúng túng, cuối cùng không tài nào cười được nữa.

Cái chuyện này không biết phải nói thế nào đây.

Đặng Diệc Hành thấy kiểu kỳ kỳ lạ lạ của hai người họ, cậu ta nhích người sang nhìn điện thoại của Hầu Mạch lúc đó mới nhận ra được: “Úi đmm, không phải chứ? Ngọc ca chính là đứa bé làm mày bị bóng ma tâm lý hồi nhỏ hả? Nhưng mà bị coi là con gái… nào ngờ.”

Tùy Hầu Ngọc trưởng thành nhưng vẫn đúng cái tiêu chuẩn là nam sinh tướng nữ, lúc bé thì đẹp đến mức nào cơ chứ?

Bị nhận thành nữ cũng bình thường thôi, lúc đó hai người cũng lớn có bao nhiêu đâu.

Tùy Hầu Ngọc dùng giọng nói lạnh lùng truy hỏi: “Có ý gì đây hả?”

Đặng Diệc Hành không để ý đến thái độ của Tùy Hầu Ngọc, còn đang đắm chìm trong sự trùng hợp đáng sợ, cười lớn nói: “Đại sư huynh đã từng nói với tụi tôi, là hồi nhỏ cha cậu ta hay dắt cậu ta đi chơi cùng với một bé gái nhỏ. Mà tính tình của đứa bé đó rất dễ làm người ta ghét… còn khiến đại sư huynh thấy phiền đến mức không chịu được, không muốn chơi chung với con bé ấy nên đã dỗ dành nó đi ngủ.”

Hầu Mạch thấy cổ họng mình nghẹn lại nên tranh thủ ho khan một tiếng như nhắc nhở, kết quả Đặng Diệc Hành không thèm để ý tới.

Đặng Diệc Hành còn nói: “Sau đó thấy con bé đấy phiền quá chịu không nổi nên đành nói láo là xuất ngoại, rồi không về được nữa. Hình như con bé đó có add wechat của đại sư huynh nhưng mà ảnh còn không thèm phản ứng cơ. Cũng bởi vì con bé này mà đại sư huynh không thèm tiếp cận tới con gái nữa. Hóa ra đứa bé đó là cậu…”


Tùy Hầu Ngọc nhìn hai người bọn họ với ánh mắt rất nặng nề, mây đen cuồn cuộn, cảm giác như sắp quét cả trời đất, thành trì sụp đổ, khói lửa ngập trời.

Sau khi Đặng Diệc Hành nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc thì vẻ mặt bắt đầu hoang mang, tranh thủ lúc còn đứng vững lên tiếng xin lỗi: “Không phải, cậu đừng để ý, chuyện hồi bé mà, giỡn mà. Hồi đó tôi thấy mấy con chó to còn sợ tè ra quần đây.”

Hầu Mạch cũng hơi không được tự nhiên, nhìn điện thoại rồi lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, xấu hổ không chịu được.

Nhiễm Thuật nằm trên giường, vốn còn đang chơi game, bật chế độ không làm phiền và cũng không để ý chuyện trong group nữa.

Đến lúc ý thức được đoạn đối thoại của bọn họ có gì đó sai sai thì mới dừng game, để điện thoại xuống rồi hỏi: “Ngọc, Ngọc ca đừng nói hắn là…”

Tùy Hầu Ngọc cắt ngang lời Nhiễm Thuật: “Đừng nói nữa.”. Chap mới l𝙪ô𝗇 có tại ﹟ T𝑅𝙪MT𝑅U𝑌𝔢 𝖭.v𝗇 ﹟

“Nhưng mà, nhưng cậu… còn…”

“Câm miệng.” Sau khi Tùy Hầu Ngọc nói thế thì quay phắt lại về phía Hầu Mạch, cười khẩy một tiếng: “Đúng là khi bé tôi có làm người ta ghét thật, xin lỗi vì những lần quấy rầy đó nhé.”

Tùy Hầu Ngọc hạ giọng nói xong thì cầm điện thoại đi khỏi phòng ngủ.

Nhiễm Thuật tranh thủ tuột xuống giường rồi đuổi theo, dưới tình huống khẩn cấp hắn không tìm được dép của mình nên đành phải xỏ vào giày chơi bóng rồi phóng đi, dáng vẻ có hơi nhếch nhác.

Hầu Mạch thấy Nhiễm Thuật cũng đi ra ngoài nốt, nhưng hắn vẫn còn đang hốt hoảng chưa hết.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy không dễ chịu cho lắm.

Đặng Diệc Hành cũng chép miệng rồi quay đầu hỏi Hầu Mạch: “Ủa tao nói sai gì hả?”

Cuối cùng hắn cũng lấy lại được tinh thần.

“Thật ra mày không nói thì cậu ấy cũng đoán ra được, nhìn thấy tao không xuất ngoại mà vẫn ở trong nước thì đoán ra ngay.” Hầu Mạch nói xong thì bò lên giường nằm,thở dài một tiếng: “Cái chính là khó mà ở chung yên ổn được.”

Mà lời Đặng Diệc Hành này cũng có vẻ đúng.

Hồi đó thật sự hắn phiền ‘chị Tiểu Ngọc’ thật, add wechat cũng do không muốn ba mình bị khó xử, thế là unfollow trong list bạn nên trang tường nhà bạn cũng không nhìn thấy.

Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng quên mất đi người này.

Nào ngờ lên cấp ba lại gặp nhau lần nữa, còn là bạn học chung lớp với bạn chung phòng.

Duyên phận của hai người nặng thật.

Nhắm mắt thì lại nghĩ đến cái đứa nhỏ điên điên khùng khùng kia.

Dường như Tùy Hầu Ngọc… không còn giống hồi bé nhiều lắm.

Hầu Mạch không biết Tùy Hầu Ngọc về phòng khi nào.

Tùy Hầu Ngọc luôn ngủ muộn và là người ngủ sau cùng của phòng. May là cậu không làm ồn nên đêm về cũng rất yên tĩnh, chả bao giờ quấy rầy người khác.

Nhiễm Thuật ở trên ngủ chổng vó, chăn mền rơi sang một bên, tướng ngủ xiên xiên vẹo vẹo.

Hầu Mạch vào phòng tắm rửa mặt trở ra, mới cầm điện thoại đã thấy tin nhắn của Âu Dương Cách gửi tới: Khi nào đại hội thể dục thể thao nhờ em giúp đỡ cho Tùy Hầu Ngọc nhé.

Hầu Mạch nhắn trả: Còn ông chủ thì tính bỏ mặc luôn sao?


Cách Cách: Bận lắm, không phải đại hội thể dục là sân nhà của các em sao? Cứ phát huy như bình thường là được. Quần áo cho lớp chuẩn bị đến đâu rồi hả?

Tiền vô như nước: Mới đưa tới hôm trước, ủi xong hết rồi, cũng có vẻ hợp đó thầy.

Hầu Mạch phù hợp vì có thể mặc vào được nhưng mặc rồi mới thấy còn có tác dụng ôm sát phần hông, cũng không hiểu sao quần áo thuê cho tụi con trai cao ráo lại thiếu vải vậy.

Để có thể mặc đẹp bộ quần áo này thì bên trong phải để vai trần, nếu không nhìn sẽ bị mập mạp.

Cách Cách: Ừ phù rể, đội phù dâu đâu xông lên đi.

Hầu Mạch nhìn điện thoại mà không nén được tiếng thở dài, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng thấy bọn hắn như một đoàn phù rể.

Giờ nói lý lẽ cho ai đây?

Lúc này những người khác cũng đều đi rửa mặt, Hầu Mạch thấy Tùy Hầu Ngọc trở về thì nói với cậu: “Cách Cách bảo nếu tham gia đội hình nhớ báo tôi trước một tiếng, đừng là người đầu tiên bung dù nếu không sẽ dễ bị cào trúng.”

Tùy Hầu Ngọc liếc Hầu Mạch một cái rồi đáp ‘Ừ’ sau đó tiếp tục làm việc.

Nhiễm Thuật đi tới trước mặt Hầu Mạch để chặn lại ánh mắt của hắn khiến hắn không nhìn Tùy Hầu Ngọc nữa.

“Cậu, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tớ.”

Chậc.

Mối quan hệ với Tùy Hầu Ngọc đã quay trở lại trước “giải phóng”.

Hình như còn không bằng trước đây nữa.

Hầu Mạch cũng không nói gì, chỉ lấy bộ Đường trang ra rồi tìm chỗ để mặc, tiếc là không có giày gì để phối nên phải hỏi Đặng Diệc Hành: “Tao mang đôi giày trắng này với đôi tất màu đen được không?”

Đặng Diệc Hành liên tục lắc đầu: “Đừng có làm mất mặt vậy được không ba?”

“Thì giày thể thao hết mà.”

Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề trở lại, cả mấy người trong phòng cũng nhìn sang hai người.

Bình thường mà nói thì nếu có chút cơ bắp là đã mặc đồ đẹp rồi.

Nhưng không biết vì sao bộ Đường trang này có vóc dáng thanh mảnh giống như Tùy Hầu Ngọc với Nhiễm Thuật, mặc vào lại có sức hấp dẫn đặc biệt rất xinh đẹp.

Đúng là giống phù rể phết, sợ còn trội hơn chú rể nữa cơ.

Nhất là khi Tùy Hầu Ngọc đứng một bên nhìn Nhiễm Thuật chỉnh chỉnh mấy đồ trong túi, vô ý cầm cây quạt lên phe phẩy, thật sự mà nói đúng là có cảm giác của công tử văn nhã đến mấy phần.

Cái khí chất này, thật là quá chính xác.

Đặng Diệc Hành cũng nhìn Tùy Hầu Ngọc rồi lại nhìn Hầu Mạch mà không kìm được phải lắc đầu: “Đại sư huynh ơi, tao nói thật nhé, những chuyện khác thì mày không thua nhưng mà phối đồ Trung Quốc này thì mày không bằng Ngọc ca thật.”

Nhiễm Thuật ở bên cạnh quở trách: “Kia là mắt to kiểu Tây, thế phong cách Trung Quốc đâu?”

Hầu Mạch rất không phục mà phản bác: “Đây là hốc mắt, không phải mắt hai mí, cậu nhìn thấy ai mắt hai mí mà nứt ở đây chưa?”

Khi Hầu Mạch nhìn từ dưới lên sẽ thấy một vết tích giữa xương lông mày và mí mắt, đó cũng có thể là nguyên nhân tạo nên đôi mắt thâm thúy.

Thế nên thỉnh thoảng sẽ có người cho rằng đó là mắt hai mí.

Nói giỡn cái kiểu gì vậy ba, mắt hai mí to biết bao nhiêu, còn đây rõ ràng là mắt ếch xanh mà!

Tang Hiến lấy một cái hộp từ dưới giường lên, mở ra rồi đưa Hầu Mạch nhìn: “Chọn đại một đôi đi.”

Hầu Mạch ngồi xổm xuống nhìn hộp trước mặt: “Giày mới hả?”

“Ờ.”


Size giày của Hầu Mạch với Tang Hiến bằng nhau nên có thể đổi với nhau để mang, thành ra vớ giày cũng hơi lộn xộn.

Đại hội thể dục thể thao cần phải chuẩn bị rất nhiều.

Tùy Hầu Ngọc là lớp trưởng nên đã đến lớp từ rất sớm, Tô An Di cũng đã chờ bọn họ ở đó từ lâu.

Tôn An Di vốn là một cô gái rất lạnh lùng khó gần, mặt mày cũng phải tầm cỡ ngự tỷ. Hôm nay đã buộc tóc rồi còn mặc sườn xám làm khí chất tăng gấp bội, khiến Nhiễm Thuật phải khen ngợi hồi lâu.

Sau khi đến lớp, Tùy Hầu Ngọc cũng lấy được thời gian biểu cho cuộc đấu.

Để phòng ngừa cảm nắng nên trường tổ chức hạng mục chạy cự li dài từ sớm.

Chắc là thấy chạy 1500m với 3000m nặng quá, thế là hạng mục thứ nhất là 800m, người trong khối lớp 11 chạy cùng với cậu là Hầu Mạch.

Sau khi Tô An Di xem xong thì nói: “Vậy đi, mấy cậu đến chỗ thi thì thay đồ liền, thời gian hơi gấp đó. Tớ sẽ cầm túi của cậu tới chỗ nào không có học sinh đi đến rồi chờ, nhanh lên đó. Tớ với Nhiễm Thuật sẽ cầm thẻ của cậu đi báo danh.”

Tùy Hầu Ngọc trầm giọng xuống trả lời: “Biết vậy thì đã đeo vào luôn cho rồi, giờ chỉ có thể tìm chỗ nào gần gần rồi đổi thôi.”

Lúc đi đến chỗ thi đấu, lớp 11-17 vẫn là một lớp đặc biệt.

Quần áo gọn gàng, dáng dẻ của mấy học sinh được chọn ra thi đấu cũng rất ổn thậm chí còn hơi sáng chói.

Trước lúc khai mạc còn chưa diễn ra, Âu Dương Cách vội vàng tranh thủ thời gian chạy tới để chụp hình cho bọn họ.

Tùy Hầu Ngọc đứng ngay góc, khóe miệng hơi nhếch lên cười cực kỳ qua loa.

Lúc chụp xong còn đang tính đi, mới quay đầu đã phát hiện Hầu Mạch được xếp vị trí đứng ngay phía sau cậu.

Hầu Mạch còn cười cười với cậu nữa chứ.

Cậu không thèm để ý tới, đi là đi.

Sau khi xong trận Phalanx* thì có người ngoắc Tùy Hầu Ngọc lại rồi đưa túi cho cậu: “Đi thay quần áo thể thao đi!”

(*) hay còn gọi là Phương trận là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự như vậy. (theo Wikipedia)

Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ đầu một cái, còn đang định tìm chỗ nào để thay đồ thì bị ai đó kéo lại.

Hầu Mạch đưa tay kéo cổ áo cậu từ phía sau, lấy túi từ người bạn kia rồi mới sang nói với Tùy Hầu Ngọc: “Tụi mình đi tới tòa nào vắng vắng rồi nhảy cửa sổ vào, không có ai đâu.”

Tùy Hầu Ngọc quay đầu sang nhìn hắn, chần chừ không nói câu nào.

Hầu Mạch có hơi không biết phải làm sao: “Đi thôi! Chỗ đó cũng gần.”

Hầu Mạch cứ thế kéo Tùy Hầu Ngọc đến ‘tòa nhà vắng vắng’ mà thật ra nó là tòa nhà chưa được đưa vào sử dụng.

Hắn mau lẹ tìm đến một cái cửa sổ rồi dùng tay đẩy lên, quả nhiên cửa sổ này mở được.

Sau khi mở ra, Hầu Mạc đưa tay tính để cho Tùy Hầu Ngọc vịn rồi nhảy vào, nào ngờ Tùy Hầu Ngọc lấy đà hai bước, vạt áo phất lên rồi nhảy thẳng vào trong, cực kỳ thuận lợi.

Hành động gọn gàng, đẹp trai đến mức Hầu Mạch suýt nữa phải vỗ tay.

Hầu Mạch cũng nhảy vào theo rồi đứng sau tường cố gắng kéo khóa ở cổ áo, mà khóa này chặt quá nên cởi mãi không ra.

“Giúp tôi với…” Hầu Mạch nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc xin giúp đỡ.

Vốn Tùy Hầu Ngọc cũng không định để ý đến Hầu Mạch, mà nghĩ đến chuyện mình còn phải sống chung một phòng với hắn, cuối cùng vẫn phải giúp hắn kéo khóa ra.

Hầu Mạch cứ theo nguyên tắc giúp đỡ lẫn nhau thế là cũng đưa tay lên của nút áo cho Tùy Hầu Ngọc, nào ngờ Tùy Hầu Ngọc rút tay lại lùi về sau mấy bước, ánh mắt hung ác trừng Hầu Mạch.

Cởi áo cho nhau thôi, có gì đâu chứ!

Hầu Mạch nhìn cậu một cách cực kỳ vô tội.

Thế nào cũng thấy cậu vừa vô hại lại vừa hung dữ chả khác nào con thú non hung hăng, không đáng sợ mà còn rất đáng yêu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui