Ngày hôm sau.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời tỏa nắng chói chang.
Bầu trời được cơn mưa hôm qua tẩy rửa. Chân trời xanh thẳm với những đám mây trắng xốp, nhìn như khung cảnh bầu trời trong anime.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá ngoài cửa sổ chiếu vào phòng học, tạo thành những dải lốm đốm như tấm lưới trên bàn ghế.
Tiếng ve râm ran làm cho mùa hè như dài hơn.
Gió thổi tung rèm cửa màu trắng trong lớp, làm cho chúng bay bay xung quanh người Tùy Hầu Ngọc.
Cậu đang đọc sách, tay ấn giữ một góc để trang sách không bay lên. Tùy Hầu Ngọc vừa dùng tay phải xoay bút vừa nghiêm túc đọc sách, nhai kẹo cao su trong miệng, thỉnh thoảng lại thổi một cái bong bóng.
Nhóm học sinh thể dục đã sắp xếp đồ đạc xong. Lúc gần đi Đặng Diệc Hành quay đầu lại gọi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca đi không?”
Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên trả lời: “Không đi, tôi đã nói với huấn luyện viên Vương rồi, tôi không định tham gia đội tennis.”
“Hai người đã có nick Wechat của nhau rồi à?” Đặng Diệc Hành ngạc nhiên rồi cầm điện thoại tới gần Tùy Hầu Ngọc: “Tôi còn chưa thêm bạn cậu đâu, mau quét đi.”
Tùy Hầu Ngọc không từ chối, lấy điện thoại ra quét mã QR với Đặng Diệc Hành.
Thêm huấn luyện viên là do ông ấy chủ động để dễ bề lôi kéo khuyên bảo Tùy Hầu Ngọc gia nhập đội tennis.
Đặng Diệc Hành chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không định tham gia à? Tôi thấy cậu đánh rất tốt. Đâu nhất thiết phải đánh đôi với đại sư huynh, cậu đánh đơn cũng được mà.”
“Không tham gia vì tôi không cảm thấy hứng thú với tennis.” Tùy Hầu Ngọc trả lời xong thì cúi đầu thêm bạn Đặng Diệc Hành.
Đặng Diệc Hành cũng không dây dưa lâu, xách ba lô đi mất.
Ra khỏi phòng học thì thấy Hầu Mạch đang chờ, Đặng Diệc Hành lập tức đi tới bên cạnh hắn, thở dài cảm thán: “Ây, tao thấy Ngọc ca đánh không tệ chút nào, người nhẹ như yến mà không đánh tennis thì tiếc quá.”
“Hôm qua tao vừa nói chuyện với cậu ấy, bảo cậu ấy đừng tiếp tục.”
“Mày khuyên á?!” Đặng Diệc Hành kinh hãi.
“Ây, lúc trước cậu ấy đi huấn luyện vì tao. Nhưng không muốn tham gia đội tennis thì cũng đừng làm lãng phí thời gian của huấn luyện viên Vương. Tao cũng không muốn tiếp tục dạy cậu ta.”
“Ừm, quả thật do cậu ấy không phục khi thua mày nên mới đi theo học một thời gian.”
“Tao đúng là họa thủy mà.”
Đặng Diệc Hành không hiểu liếc mắt nhìn Hầu Mạch vài lần, thấy hắn vẫn đang nghĩ rằng bản thân mình tốt ghê nên càng hoài nghi rằng Hầu Mạch có lẽ đã hiểu sai.
Đặng Diệc Hành quen Hầu Mạch từ cấp hai, cũng coi như đã quen biết đủ lâu để hiểu bạn mình đang nghĩ gì.
Nhìn dáng vẻ vừa thở dài vừa lâng lâng của Hầu Mạch, Đặng Diệc Hành nhịn không được hỏi: “Đại sư huynh, không phải mày nghĩ Ngọc ca thầm mến mày đó chứ?”
“Ể? Mày cũng nhìn ra hả?”
“Này…” Trong giây lát Đặng Diệc Hành cảm thấy đau cả hàm răng, sau đó lắc đầu: “Không, không, không, không thể nào. Ánh mắt Ngọc ca nhìn Nhiễm Thuật và Tô An Di dịu dàng hơn mày nhiều, chắc chắn không phải ánh mắt nhìn người nó thầm mến đâu.”
Hầu Mạch không phục phản bác: “Nếu cậu ấy không coi trọng tao thì sao lại ngủ bên cạnh tao?”
“Chuyện đó quả thật tao không biết, nhưng thật sự không giống muốn quyến rũ mày đâu, bằng không đã không mặc nguyên bộ quần áo.”
“Cậu ấy lên lớp cứ nhìn tao suốt.”
“Tao cũng nhìn mày nè, không hiểu tại sao có thể ngủ với tư thế khó như vậy?”
Hầu Mạch vẫn cảm thấy không tin lắm.
Hắn chắc chắn mình không cảm giác sai, chắc chắn là Tùy Hầu Ngọc thầm mến hắn nhưng bị từ chối nên mới không dây dưa, không đi theo huấn luyện nữa.
Hơn nữa, quả thật hôm nay Tùy Hầu Ngọc rất hay thất thần.
Lúc này, Đặng Diệc Hành nói tiếp: “Nếu muốn yêu thì Từ Dữu Nhất đẹp hơn nhiều.”
“Từ Dữu Nhất là ai?”
“Tiểu Đại Ngọc của lớp 10-1, đã xinh mà lại còn là học bá nữa. Tính tình cũng rất dịu dàng, nghe nói mọi người định bầu nhỏ làm hoa khôi trường đấy.” Đặng Diệc Hành nắm rất rõ thông tin của những mỹ nữ trong trường.
*Mình không chắc chắn lắm nhưng chắc muốn so sánh với nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
“…” Hầu Mạch nhìn lên trời không thèm trả lời.
“Với lại, Tô An Di với Ngọc ca thân nhau như thế, có lẽ sẽ đâm thủng tầng giấy* quen nhau. Dù gì Nhiễm Thuật cũng không tệ, chỉ cần không mở miệng thì cũng coi như là tú sắc khả xan*, sao người ta phải thầm mến mày chứ?”
*đâm thủng tầng giấy: hai người thân thiết với nhau đến mức nảy sinh tình cảm, chỉ cần mạnh dạn nói ra là có thể thành đôi.
*tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
“Mày ngậm miệng đi!” Hầu Mạch tức giận bước nhanh đi trước, hối hận vì đã chờ Đặng Diệc Hành.
“Theo kinh nghiệm tình yêu nhiều năm của tao, giữa bọn mày chả có tí tia lửa nào đâu.”
“Chuyện này mà cũng có kinh nghiệm à?”
“Biết trân trọng đi, tao là người quen duy nhất có thể tâm sự chuyện tình cảm cùng mày đấy.” Đặng Diệc Hành nghĩ một lát rồi bổ sung thêm, “Đại sư huynh à, mày đừng có đi bức ép Ngọc ca đó! Nếu không bị đập là cái chắc.”
“Cút mau!”
Tùy Hầu Ngọc cảm thấy Hầu Mạch nói đúng. Nếu không định gia nhập đội tennis thì không nên lãng phí lòng nhiệt tình của huấn luyện viên Vương.
Cậu có ấn tượng khá tốt về huấn luyện viên, ông là người nhiệt tình, thái độ với cậu cũng rất tốt.
Cậu nhớ rằng sắp tới là mùa giải, đội tennis còn phải tham gia thi đấu toàn quốc vào dịp Quốc Khánh, trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên đi quấy rầy.
Hơn nữa kì thi tháng đã đến gần, cậu nên ôn tập thật chắc.
Lý do chủ yếu là vì cậu biết Hầu Mạch học rất giỏi nên trong lòng thầm phân cao thấp, dù sao lòng hiếu thắng của cậu cũng khá lớn.
Ngoài việc đó ra thì cậu cũng rất tò mò, dễ nổi giận và dễ bị phân tâm.
Lúc nào cậu cũng rất phấn khởi, mất ngủ nghiêm trọng.
Khi còn bé, cậu luôn luôn vui vẻ, thao thao bất tuyệt nói chuyện với người bên cạnh. Nhưng sau khi xuất viện thì nụ cười liền ít dần, cậu không còn thích nói chuyện nữa.
Hiện tại cậu chỉ muốn tập trung học tập.
Cậu biết nếu kì thi này mình thua Hầu Mạch thì không chừng sẽ lâm vào tình trạng nôn nóng đến khi nào vượt qua hắn mới lắng lại được.
Giống như sau khi thua trận tennis với Hầu Mạch, đến tận giờ cậu vẫn cực kì ghét hắn.
Tùy Hầu Ngọc làm đề được một lát thì Âu Dương Cách đi vào nói với cậu: “Đây là danh sách chỗ ngồi cho kì thi tháng. Lát nữa em dán lên bảng đen rồi thông báo thời gian thi cho mấy bạn học thể dục nữa nhé. Mấy ngày nay thầy bận quá, em giúp thầy chút nhé.”
Cậu đưa tay nhận lấy, nhìn sơ qua rồi trả lời: “Vâng.”
“Lớp chúng ta chưa tạo nhóm lớp đúng không?”
“Đúng ạ, cần tạo hả thầy?”
Âu Dương Cách nghĩ một lát rồi nói: “Tạo một cái trước Quốc Khánh là được, cần thông báo thì dùng, không vội.”
“Em biết rồi ạ.”
Chờ Âu Dương Cách đi rồi, Nhiễm Thuật lập tức quay lại xem sơ đồ chỗ ngồi, ngó hết một lượt thì thốt lên kinh hãi: “Học sinh cả lớp bị phân ra bốn phòng khác nhau, vừa ngồi xen kẽ vừa không được ngồi kế bạn cùng lớp. Trường quá đáng thật.”
Nhiễm Thuật nhìn một lượt, thở dài một cái: “Còn may. Tớ và cậu chung một phòng thi, Tô An Di cũng thế.”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Hình như xếp phòng thi dựa theo vị trí trong lớp, bọn mình cùng phòng với đám học sinh thể dục kìa.”
Cho đến khi thấy được một cái tên, hai người đều ngậm miệng.
Chẳng biết phân như thế nào mà Từ Dữu Nhất cũng ở trong phòng thi này.
Tùy Hầu Ngọc thở dài, dán bốn tờ sơ đồ lên bảng đen bằng nam châm tròn rồi quay ra thông báo với cả lớp: “Mọi người lại nhìn xem chỗ ngồi của mình ở đâu. Ngày mai thi thì đến thẳng phòng thi là được.”
“Chữ nhỏ quá, lớp trưởng đọc cho cả lớp đi.” Có người đề nghị.
Tùy Hầu Ngọc không kiên nhẫn được như vậy, cậu nhìn về xuống dưới bục rồi chỉ tay vào bốn tờ giấy nói: “Thật ra nếu không nhìn số lớp thì tôi cũng chẳng biết được thì ra tên vài bạn trên này là ở lớp chúng ta.”
Đến bây giờ, Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa thể nhận mặt hết toàn bộ bạn cùng lớp.
Người đề xuất lập tức từ bỏ.
Vào ngày thi, Hầu Mạch vẫn rất vui vẻ.
Hắn cầm theo dụng cụ học tập của mình đến phòng thi từ sớm.
Bảng đen trong phòng thi cũng có dán sơ đồ chỗ ngồi, Hầu Mạch xác nhận lại lần nữa rồi ngồi xuống chính xác chỗ của mình.
Sau khi bọn Đặng Diệc Hành ổn định chỗ ngồi xong thì đều tụ tập quanh Hầu Mạch nói chuyện phiếm.
Vào dịp Quốc Khánh đội bọn họ tham gia giải đấu toàn quốc nên bây giờ trò chuyện cũng chủ yếu về đối thủ sắp phải đối mặt.
Đang bàn tán thì Hầu Mạch liếc mắt thấy Từ Dữu Nhất tiến vào phòng, tìm đúng chỗ rồi ngồi xuống, lẻ loi trơ trọi một mình.
Mấy bạn nữ xung quanh cũng cùng lớp 10-1. Những nữ sinh nọ chỉ nói vài câu với Từ Dữu Nhất, còn lại phần lớn thời gian thì không để ý tới nhỏ.
Hầu Mạch nhìn Từ Dữu Nhất vài lần, sau đó tiếp tục nói chuyện với đồng đội.
Trong phòng, vài nữ sinh lớp mười chú ý thấy Hầu Mạch, nhịn không được thảo luận khe khẽ: “Anh ấy là ai vậy? Đẹp trai quá!”
“Trường học cho phép nhuộm tóc hả?”
“Bọn họ cũng đi huấn luyện quân sự đúng không? Sao da anh ấy trắng quá vậy?”
“Hình như là Hầu Mạch đội tennis đấy.”
“Ây… Thế chắc học không giỏi đâu nhỉ.”
Ngay lúc này, vài nam sinh tiến vào phòng học. Một tên trong đám đó đi tới đưa hai tay vịn mép bàn Từ Dữu Nhất, nhìn nhỏ hỏi: “Sao tớ nhắn tin mà cậu không trả lời vậy?”
Hình như Từ Dữu Nhất không muốn để ý đến gã, nhỏ giọng trả lời: “Tôi bận đọc sách, không thấy…”
Nhỏ không dám đối mặt với tên nam sinh đó, khi trả lời mắt luôn nhìn xuống bàn, bởi vì dáng người quá mảnh mai càng tăng lên cảm giác yếu đuối.
Nam sinh vừa nói chuyện vừa dán sát lại hỏi: “Vậy giờ cậu trả lời tớ trực tiếp đi. Quốc Khánh đi chơi với tớ không?”
“Quốc Khánh tôi định học bù.” Từ Dữu Nhất nghiêng mặt đi, tránh né hơi thở của gã.
“Nhà cậu ở đâu? Tớ đến đón.”
“Không cần, tôi không đi.”
“Chậc.” Nam sinh bắt đầu bực bội: “Cái dáng vẻ hai đá không ra được một phát rắm* này của cậu làm tôi bực mình ghê. Quốc Khánh đi chơi nghe chưa, không thì đừng trách tôi không khách khí.”
*hai đá không ra được một phát rắm này: nhút nhát, nhu nhược,…
Từ Dữu Nhất cắn môi không dám trả lời, rõ ràng là không muốn.
Đặng Diệc Hành quay đầu nhìn, nhịn không được mắng: “Mày dám đối xử với con gái thế hả? Tránh ra.”
Dứt lời lập tức đứng dậy đi qua bên đó.
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn đi tới bên người nam sinh nọ, ngay khi tên đó định đẩy bả vai Từ Dữu Nhất thì bắt lấy tay gã vặn ngược một cái, làm gã hét lên một tiếng.
Tùy Hầu Ngọc dùng một tay khống chế nam sinh, lạnh lùng quét mắt nhìn gã một cái rồi hỏi: “Mày định không khách sáo như thế nào?”
“Má, mày là ai?” Tên nam sinh nọ chửi ầm lên.
“Tao hỏi thì mày trả lời đi.” Tùy Hầu Ngọc vặn tay gã mạnh hơn một chút, nói giọng trầm thấp.
“Không khiến mày xen vào!”
“Tao cứ thích xen vào đấy.” Tùy Hầu Ngọc dứt lời thì lập tức đá cho tên nọ một cước văng ra xa, sau đó tựa vào cạnh bàn nhìn gã nói: “Dám đụng vào cô ấy thử xem, tao cũng sẽ không khách sáo đâu.”
Theo đuổi Từ Dữu Nhất là một nam sinh lớp mười.
Đa số học sinh lớp mười rất xốc nổi, vừa vào trường đã muốn xưng vương xưng bá, sẵn tiện theo đuổi những em gái xinh đẹp.
Mấy tên này đến để quấy rối Từ Dữu Nhất nên bạn bè cùng lớp đều trốn xa xa, thậm chí còn không có ai dám kết bạn với nhỏ, bởi vì nếu Từ Dữu Nhất không trả lời tin nhắn thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy theo.
Thấy Từ Dữu Nhất không được ai che chở nên mấy nam sinh này ngày càng quá đáng.
Nhiễm Thuật và Tô An Di đứng bên cạnh, không hề sợ hãi mấy tên này mà lại còn lạnh lùng nhìn chúng.
“Mày là ai?” Nam sinh kia vẫn cố chấp với câu hỏi này.
“Tùy Hầu Ngọc.”
Nhiễm Thuật đứng bên cạnh nói thêm: “Tìm, tìm học sinh Thanh Tự hỏi thăm thử đi, mày sẽ dần dần quen với cái tên này.”
Đám nam sinh nhìn nhau, hình như có kẻ đã từng nghe về Tùy Hầu Ngọc, vội vàng dẫn cậu ta chạy mất.
Lúc ra tới cửa, tên đó mới mở miệng: “Hình như Tùy Hầu Ngọc bị bệnh, cứ tức giận là đánh nhau liều mạng, không ai ngăn được, trong nhà còn lắm tiền… Nói chung là một thằng điên.”
Tùy Hầu Ngọc – nổi tiếng là một thằng điên bên cấp ba Thanh Tự.
Thấy bọn chúng đã đi rồi, Tùy Hầu Ngọc mới xoay người lại nhìn Từ Dữu Nhất, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Bị bắt nạt bao lâu rồi?”
“Rốt cuộc anh cũng chịu để ý đến em à?!” Từ Dữu Nhất hưng phấn hỏi.
Tùy Hầu Ngọc tức giận đến nghiến răng.
Cậu vẫn rất tức giận, giận vô cùng, hận tại sao Từ Dữu Nhất chưa biến mất khỏi mắt mình.
Nhưng dù sao là em gái đã quen cậu mấy năm, cậu không thể mặc cho nhỏ xảy ra chuyện.
Cậu lại nói: “Về sau lại gặp phải việc như này thì nói cho anh, anh sẽ giải quyết giúp em.”
“Vậy anh kết bạn lại với em được không? Em không gọi cho anh được.”
Tùy Hầu Ngọc nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, gỡ Từ Dữu Nhất ra khỏi blacklist.
Nhiễm Thuật cầm trong tay một đống đồ ăn vặt, đa số là của Tùy Hầu Ngọc, dù sao khi nào cậu cũng cần ăn cái gì đó để làm dịu tâm trạng.
Nhiễm Thuật lấy ra một cái sandwich đưa cho Từ Dữu Nhất: “Ăn, ăn sáng không? Ngọc ca mua cho em đấy.”
“Cảm ơn anh Nhiễm Thuật.” Từ Dữu Nhất vươn tay nhận bánh.
Tùy Hầu Ngọc nhìn thoáng qua, không nói gì cả mà đi về chỗ ngồi của mình.
Từ Dữu Nhất cầm sandwich lại chỗ cậu hỏi: “Quốc Khánh em tìm anh được không?”
“Có chuyện gì à?”
“Không có… Tìm anh đi chơi thôi.”
“Vậy thì đừng đến.”
“Thế dạy kèm bài tập cho em được không?”
“Có gì thì hỏi qua Wechat.”
Chỉ như vậy thôi Từ Dữu Nhất đã rất thỏa mãn rồi, nhỏ vui vẻ trở về chỗ ngồi.
Đặng Diệc Hành, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, tiến lại gần Hầu Mạch nhỏ giọng nói: “Thấy chưa, sức mạnh bạn trai tỏa sáng.”
Hầu Mạch chẳng buồn trả lời.
Đặng Diệc Hành nói tiếp: “Mày nhìn xem, em gái dịu dàng dễ thương vậy người ta còn không thích, sao thầm mến mày được? Mày nghĩ nhiều quá đấy.”
Hầu Mạch không vui trả lời: “Mày nói nhiều thế là gì hả? Về chỗ đi.”
Hầu Mạch ngồi tại chỗ chờ phát bài thi, mắt lại cứ liếc sang phía Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc ngồi ở vị trí trước hắn một hàng, nếu cậu quay đầu thì hắn có thể lập tức thấy được.
Nguyên ngày hôm nay Tùy Hầu Ngọc không quay đầu nhìn hắn.
Đã hoàn toàn hết hi vọng rồi à?
Giờ nghỉ trưa, Đặng Diệc Hành cơm nước xong xuôi thì lân la đến cạnh Nhiễm Thuật hỏi han chuyện của Tùy Hầu Ngọc: “Trước kia Ngọc ca điên lắm hả? Nhìn không ra đấy!”
Đặng Diệc Hành từng tiếp xúc với Tùy Hầu Ngọc rồi nhưng không cảm thấy cậu điên chỗ nào, ngoài đời hình như không giống với truyền thuyết lắm thì phải.
Ít nhất vẻ bề ngoài không phải loại ma chê quỷ hờn.
Nhiễm Thuật đang chơi game, mắt nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng trả lời: “Không hẳn là vậy, Ngọc ca không muốn làm trùm trường hay đại ca gì cả, chỉ là chó ngáp phải ruồi nổi tiếng thôi.”
Đặng Diệc Hành truy hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Lúc trước học bá trường Thanh Tự bày đặt theo đuổi anh Ngọc. Cậu ấy bực mình đánh tên đó một trận, đánh nhập viện luôn. Sau khi giải quyết tên học bá đó xong thì Ngọc ca trở thành học bá mới của trường.”
Đặng Diệc Hành tiêu hóa tin tức một lát rồi nhìn về phía Hầu Mạch.
Hiển nhiên Hầu Mạch cũng đã nghe thấy, hỏi: “Tên học bá đó là nam hay nữ vậy?”
Nếu là nữ thì sao đánh nhau được?
Nhiễm Thuật trả lời: “Nam.”
Nhiễm Thuật kết thúc ván game, buông điện thoại xuống nói tiếp: “Ngọc ca của bọn tôi là trai thẳng, hơi sợ đồng tính tí. Nói chung bình thường người khác nhận mình là gay, cậu ấy cũng không kỳ thị gì vì dù sao đó là lựa chọn của họ. Nhưng, nhưng, tên học bá kia còn công khai theo đuổi làm phiền cậu ấy hết mức trong khi cậu ấy lại không phải gay. Ngọc ca phiền nhất là bị người khác tới gần, tên học trưởng đó định kéo tay Ngọc ca, kết quả bị đánh nhập viên luôn.”
Sợ nhất là bầu không khí tự nhiên tĩnh lặng.
Đặng Diệc Hành nhìn Hầu Mạch, vỗ vỗ vai hắn.
Hầu Mạch buồn bực khó hiểu, nếu Tùy Hầu Ngọc không thích hắn thì tại sao hôm trước lại thất hồn lạc phách như vậy?
Đúng lúc này, Tùy Hầu Ngọc đi vệ sinh về thấy Hầu Mạch đi tới bèn nói ra: “Rốt cuộc hôm trước cậu có ý gì? Sau khi cậu đi về tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu nổi.”
Một tia đắn đo cuối cùng trong đầu Hầu Mạch biến mất. Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhỏ giọng giải thích: “Xin, xin lỗi… Con người tôi nói chuyện hay quên mang não, nói mò thôi nên cậu đừng để ý.”
“Khả năng diễn đạt như vậy làm sao viết văn được hả? Thỉnh thoảng tôi liếc qua thấy trạng thái học tập của cậu cũng không ổn lắm, không hiểu làm sao cậu thi được.”
“…” Hầu Mạch không muốn trả lời, bây giờ hắn chỉ muốn lập tức xuống tầng chạy mười vòng tám trăm mét xong lại nói.
Tác giả có lời muốn nói: Hầu Mạch khóc tiếng heo.
Hầu Mạch: Tôi thẳng đấy, tôi giả vờ thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...