Cuối cùng cả hai không đánh nhau.
Sang ngày thứ hai, toàn thân Tùy Hầu Ngọc đau buốt khiến cậu chỉ có thể nằm trong nhà cả ngày chủ nhật.
Người mắc chứng hưng cảm quả thật sẽ không thấy quá mệt mỏi, nhưng vẫn không tài nào phớt lờ việc toàn thân ê nhức được.
Tùy Hầu Ngọc quyết định buổi chiều sẽ đi dạo xung quanh một vòng để mua một cái xe đạp, nếu không lúc cần đi đâu cũng bất tiện. Lần này huấn luyện xong có huấn luyện viên Vương lái xe đưa họ về nhưng còn sau này thì sao?
Trên đường hầu như không thấy taxi mà chỉ có mấy cái xe dành cho người khuyết tật, không gian của chúng rất nhỏ. Tùy Hầu Ngọc ngồi thử rồi, cảm giác rất khó chịu.
Thật ra còn có xe van, nhưng quãng đường ngắn thì người ta không chịu chở mà chỉ toàn lôi kéo khách đi vào trong nội thành.
Ăn cơm trưa xong, Tùy Hầu Ngọc bắt đầu đi dạo xung quanh, tìm một cửa hàng bán xe máy.
Kết quả là sau khi vào trong tiệm, cậu thấy giá cả xe máy ở đây hình như có gì đó sai sai, một chiếc xe máy giá sáu ngàn thôi ư, liệu có chạy được không? Hồi trước ở nhà cậu cũng có một chiếc, lúc ấy không mua chiếc đắt nhất nhưng giá cũng tới hai mươi bốn vạn.
Cậu không muốn bị người trong nhà phát hiện mình về lấy xe nên đành phải chịu đựng.
Suy nghĩ một hồi, Tùy Hầu Ngọc chọn một chiếc xe đạp điện có kích cỡ vừa phải với vẻ ngoài bắt mắt làm cậu vừa nhìn đã ưng.
Cậu đội nón bảo hiểm lái xe về, vừa về tới nơi thì thấy Hầu Mạch đang giúp khuân đồ ở dưới lầu, cầm trong tay một cái vại cao gần bằng nửa người di chuyển từng chút từng chút sang hướng khác.
Hầu Mạch quay đầu nhìn thấy cậu, chủ động chào hỏi: “Ơ! Lái chiếc Ong Nhỏ về rồi à? Đáng yêu thế.”
“Đáng yêu? Cậu không cảm thấy chiếc xe này rất ngầu à?”
Hầu Mạch đặt cái vạc xuống rồi quan sát chiếc xe, hơi chần chừ nói: “Chiếc này… Hình như là xe của nữ thì phải?”
“Không phải!”
“Ây da, cậu bị chủ cửa hàng lừa rồi, ông ta bảo cái xe này rất cá tính đúng không? Cậu có biết mặc cả không đấy?”
“Có thể mặc cả hả?”
Hầu Mạch quay lại hô lớn: “Dì ơi! Tí nữa con giúp dì chuyển đồ sau nhé, bạn con bị lừa rồi, con đi giúp nó cái.”
“Được, đi đi!” Câu trả lời vọng từ xa tới, Tùy Hầu Ngọc không thấy người đâu mà chỉ nghe thấy giọng nói.
Hầu Mạch leo lên xe, vịn eo Tùy Hầu Ngọc: “Đi, đi tìm bọn họ.”
“Cậu đừng chạm vào tôi, dễ buồn ngủ.”
“Hả? Vì chuyện này mà cậu không cho người ta chạm vào à? Cậu không hề thiếu ngủ, cậu thiếu yêu đấy.”
“Chỉ có mình cậu mới khiến tôi như vậy thôi!”
Hầu Mạch nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, nhớ lại mấy tình huống tự dưng ngủ thiếp đi của Tùy Hầu Ngọc, nhịn không được lầm bầm: “Cậu tìm ai khác thử đi, tìm nhiều vào, có khi không phải chỉ mình tôi đâu.”
Dứt lời thì buông eo Tùy Hầu Ngọc ra, ngửa người ra sau nắm lấy hộp để đồ, nói giọng khó chịu: “Được rồi, đi đi.”
Tùy Hầu Ngọc lái đến cửa hàng cậu mua xe.
Hầu Mạch sực nhớ ra, hỏi Tùy Hầu Ngọc nãy mua mất nhiêu tiền rồi tới nói với người chủ cửa hàng: “Ông chủ, hồi nãy người nhà tôi không biết chọn xe, chọn phải cái không tốt lắm.”
Ông chủ đi tới hỏi tình huống cụ thể.
Hầu Mạch dông dài với ông chủ nửa ngày, cuối cùng ông chủ hỏi hắn: “Thế cậu muốn đổi chiếc nào?”
Tùy Hầu Ngọc chỉ một chiếc.
“Chiếc đó.” Hầu Mạch nói.
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng đổi được một chiếc xe thích hợp cho nam đi với giá rất hời.
Hời đến mức Tùy Hầu Ngọc cảm thấy chiếc xe này không đáng tin lắm.
Sau khi ra khỏi tiệm, Tùy Hầu Ngọc hỏi Hầu Mạch: “Có thể đi xe này hả? Rẻ thế.”
“Đây là xe Trung Quốc sản xuất, cái cậu mua không phải thương hiệu hay hàng hiệu được mà chỉ là chi phí lắp ráp và sản xuất thôi. Xe này đi mấy năm cũng không sao, nhưng nếu cậu muốn truyền cho con cháu thì phải bỏ thêm ít tiền nữa.”
Tùy Hầu Ngọc chần chừ nhìn cái xe một lát rồi leo lên, Hầu Mạch theo sau.
Yên xe hơi nghiêng, đuôi xe rất cao nên khi Hầu Mạch ngồi lên toàn bị trượt xuống.
Hầu Mạch ngồi với tư thế hết sức khó chịu, nhịn không được phàn nàn: “Tôi thật sự không muốn lại gần cậu đâu, tại cái chỗ này trơn quá, hai đùi kẹp chặt mà cũng vẫn bị trượt xuống, sức lực hai chân tôi không thể thắng lực hút của trái đất được, Newton quả thật không lừa chúng ta.”
“Sao cậu nói lắm vậy hả?”
“Thế cậu nói xem làm sao bây giờ? Không thì để tôi chở về cho?”
Tùy Hầu Ngọc vịn tay lái trả lời: “Lần này để tôi thử, chắc không vô lý vậy đâu.”
“Được, tôi đang nhìn cậu đấy.”
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục lái, vừa lái vừa ngáp. Lái gần đến khu homestay, xe an ổn dừng lại, tốt xấu gì thì cậu vẫn chưa ngủ.
Hầu Mạch vừa thở dài một hơi thì thấy Tùy Hầu Ngọc ngửa người về sau, dựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi.
Khoa trương đến vậy à?!
Hầu Mạch ôm Tùy Hầu Ngọc còn hai chân thì chống đất ổn định xe. Hắn cúi đầu nhìn người đang ngủ trong lòng, phân vân không biết nên để cậu ấy ngủ tiếp hay nên gọi dậy?
Cũng may bây giờ đã là chạng vạng, màn đêm buông xuống làm nhiệt độ không còn cao như ban ngày nữa, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi tới nên dù hai người đang ôm nhau thì cũng không cảm thấy quá nóng.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra nhìn thoáng qua thời gian, sau đó dứt khoát tựa lên hộp để đồ sau xe, để Tùy Hầu Ngọc ngủ tiếp.
Khi ngủ Tùy Hầu Ngọc rất ngoan ngoãn, không ngáy cũng không cựa quậy.
Hầu Mạch thử cúi đầu xuống nhìn thử, đập vào mắt là hàng lông mi siêu dài. Từ góc độ của hắn, lông mi của Tùy Hầu Ngọc đều như mái che mưa.
Bề ngoài của tên này thì xinh như búp bê mà sao tính tình lại khác xa như vậy chứ?
Hai người giữ nguyên như vậy chưa đầy mười phút thì vô tình bị mẹ Hầu xuống tầng vứt rác thấy được bọn họ.
Mẹ Hầu kinh ngạc trong thoáng chốc rồi dặn: “Giúp xong rồi thì nhớ về sớm.”
“Vâng.” Hầu Mạch thuận miệng đáp lời.
Sau khi mẹ Hầu rời đi, chưa đến năm phút lại có một dì đi tới, nhìn thấy Hầu Mạch thì dừng lại rồi nhỏ giọng hỏi: “Có đang vội không? Giúp dì chuyển cái vại tiếp được không?”
“Được ạ! Tí nữa con chuyển tiếp cho.”
“Đừng lo, dì chỉ đang chuẩn bị ướp dưa chua thôi, chờ làm xong sẽ cho nhà con một mẻ.”
“Dạ được.”
Xung quanh toàn là người quen nên rất lúng túng, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua nhìn bọn họ.
Hầu Mạch còn nghe thấy hàng xóm bàn tán: “Tên nhóc nhà họ Hầu thật sự quen bạn trai kìa.”
“Là người vừa dọn tới đấy, ra tay nhanh thật.”
Hầu Mạch cảm thấy không thoải mái bèn nhanh chóng đánh thức Tùy Hầu Ngọc.
Sau khi tỉnh dậy, Tùy Hầu Ngọc ngồi trên xe nửa ngày vẫn chưa hồi thần, ngơ ngác nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch xuống xe, đứng vịn vào tường bên cạnh, thật lâu vẫn không đổi tư thế: “Đ* má… Tê chân.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch một hồi, mặt đỏ chót: “Cảm, cảm ơn cậu.”
Sau đó cậu vội vàng khóa xe rồi chạy vội lên tầng. Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc chạy mất, sốt ruột muốn đuổi theo nhưng chân tê rần, chỉ có thể phàn nàn một mình: “Không thể ở lại giúp tôi chuyển vại à?”
Đến lúc chân hết tê, Hầu Mạch còn không quên giúp Tùy Hầu Ngọc dắt xe vào đúng vị trí để nó không chiếm chỗ.
Sau đó một mình đi chuyển cái vại.
Về tới nhà, dường như mẹ Hầu đã ngồi chờ rất lâu, vừa thấy hắn liền nghiêm túc bảo: “Hầu Mạch, ngồi xuống đây.”
Hầu Mạch nghe lời ngồi xuống ở chỗ đối diện bàn ăn.
“Dù con có thích nam thì cũng chỉ nên tìm người giống mình, đừng ra tay với mấy người bình thường, càng không được bẻ cong người khác.” Mẹ Hầu nghiêm khắc nói.
Hầu Mạch nghe xong thì cảm thấy vô cùng oan ức: “Mẹ, con biết rồi. Mẹ cũng không nghĩ thử xem làm sao con dám quen với cậu ta! Đến lúc yêu đương, tính tình như thế một ngày sẽ đánh con tám lần đấy?”
“Vậy hai đứa xảy ra chuyện gì?”
“Ai biết tại sao tự dưng cậu ấy lại ngủ thiếp đi chứ?” Hầu Mạch vươn tay rót một ly nước uống rồi kể về chất lượng giấc ngủ kì lạ của Tùy Hầu Ngọc, mẹ Hầu nghe xong cũng cảm thấy rất thần kì.
“Ngồi sau xe con mà ngủ được à?”
“Đúng vậy ạ.”
“Hay là thằng bé bị bệnh?”
“Ai mà biết được? Con đi học bài đây, sắp thi tháng rồi.”
“Được rồi.”
Tùy Hầu Ngọc ôm gối đầu ngồi trên giường cả đêm, hai mắt thao láo.
Cậu vẫn đang nghĩ về chuyện này, không ngờ cậu lại ngủ ở trong lòng Hầu Mạch, nhớ lại thôi cũng đã muốn nổ tung.
Hết sức vô lý?!
Hầu Mạch sẽ nghĩ gì về cậu chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng cậu không thích người khác lại gần, kết quả bản thân lại chủ động dựa vào ngực người ta ngủ mất?!
Đ* má đ* má!
Phải giết người diệt khẩu thôi!
Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt xong, Tùy Hầu Ngọc đeo ba lô trên lưng, quyết định đi học bằng xe đạp điện.
Vừa xuống tầng, cậu đã đụng mặt Hầu Mạch lúc này đang không ngừng lùi về sau, giải thích với một ông lão: “Con thật sự không biết giết gà, chuyện này con không giúp được đâu, con sợ lắm!”
“Thằng ranh con to xác như mày mà không biết làm chuyện này à?”
“Con thật sự không làm được mà!”
Ông cụ cũng không làm khó hắn nữa, đưa cho một cái túi: “Bên trong có bốn quả trứng luộc nước trà đấy, cầm ăn đi.”
“Ây da, cảm ơn ông nha.” Hầu Mạch không hề khách sáo.
Quay đầu thấy Tùy Hầu Ngọc đang đứng ở cửa khu, Hầu Mạch thản nhiên đi tới: “Cậu biết thắt cà vạt không? Giúp tôi với, tôi không biết thắt.”
Mặc dù học sinh Phong Hoa cũng đã được phát đồng phục của Thanh Tự nhưng học sinh thể dục lớp mười bảy chưa mặc bao giờ. Bọn họ là trường hợp đặc biệt của trường, có thể mặc đồng phục màu đen dành riêng cho ban thể dục quanh năm.
Hôm nay thì khác, hôm nay là thứ hai, Hầu Mạch phải lên bục đọc kiểm điểm nên nhất định phải mặc bộ vest đồng phục chính thức này.
Đồng phục trên người hắn tất nhiên đã được ủi xong, sau khi mặc vào lại toát lên phong cách khác.
Hầu Mạch vốn là một thiếu niên trẻ trung, tính tình lại hơi ngỗ ngược, điển hình cho bọn học sinh du côn.
Ngay cả khi mặc đồ vest, hai chiếc cúc trên cổ áo sơ mi trắng được cởi ra làm lộ rõ sự bất cần, cà vạt cũng chỉ quàng trên cổ chứ không thắt.
Tùy Hầu Ngọc nhìn hắn một lát rồi mới đi tới giúp Hầu Mạch thắt cà vạt.
Cổ áo phanh ra nhìn thật chướng mắt, Tùy Hầu Ngọc cài thêm một nút phía trên rồi mới bắt đầu thắt.
Hầu Mạch đứng đằng trước, phối hợp cúi người xuống để cậu dễ thấy, lúc này hắn khẽ giương mắt lên là có thể quan sát khuôn mặt nghiêm túc không chút khuyết điểm của Tùy Hầu Ngọc.
Nếu không phải vành tai cậu đang đỏ thì hắn sẽ không tài nào phát hiện được Tùy Hầu Ngọc cũng có lúc ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, đuôi mắt chân mày tinh tế không chút tì vết, tất cả đều như hàng thủ công tinh xảo.
Hoàn tất bước cuối cùng, Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nói: “Xong rồi đó.”
Khoảnh khắc hai mắt đối diện nhau, Tùy Hầu Ngọc bất chợt bị ánh mắt của hắn làm giật mình, tay không để ý kéo một cái, thít chặt cà vạt vào cổ Hầu Mạch khiến hắn tí thì nghẹn thở, phải vội vàng dùng ngón tay nới lỏng.
“Đừng chặt như thế, hầu kết tôi lớn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...