Edit: Vũ Quân
Ngày hôm sau, Thẩm Nhĩ Nhu và Ôn Diễn Hàng đi hẹn hò, giống như các cặp đôi bình thường đi ăn cơm, xem phim, dạo phố.
Nhưng mà cơm nước xong lúc đi xem phim lại xảy ra một chút nhạc đệm nho nhỏ.
Bọn họ ở ven đường gặp được Diệp Băng Thanh, bên cạnh cô ta có một chàng trai, Thẩm Nhĩ Nhu tập trung nhìn cảm thấy có chút quen mắt, cô lục tìm trong đầu chốc lát, chợt nhớ tới thiếu niên kia chính là người đêm đó bị Ôn Diễn Hàng khống chế.
Ôn Diễn Hàng có thể cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của cô, trong chớp mắt biểu cảm cứng lại.
Anh theo bản năng muốn giấu giếm hành động trước đó của mình, tuy rằng cô đã biết, hơn nữa còn không ngại cùng mình ở bên nhau, nhưng anh vẫn không muốn cho cô biết mình âm u đến cỡ nào.
"Cậu ta là ai?" Thẩm Nhĩ Nhu thấy anh không nói chuyện, nên hỏi trước.
"Em trai của Diệp Băng Thanh...."
"Buổi tối ngày hôm đó vì sao anh bóp cổ cậu ta?" Thẩm Nhĩ Nhu tiếp tục hỏi.
"Cậu ta tới trút giận thay chị gái, đã đi theo anh cả đoạn đường." Ôn Diễn Hàng nhàn nhạt nói, phảng phất như tình huống lúc đó không nguy hiểm nhưng thật ra lúc ấy Ôn Diễn Hàng đã ăn vài gậy của cậu ta.
Thẩm Nhĩ Nhu không nói nữa.
Ôn Diễn Hàng tự nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi.
Đi đến cửa rạp chiếu phim, cô mới một lần nữa mở miệng, con ngươi sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh trịnh trọng nói: "Chuyện em trai cô ta thì thôi.
Nhưng lần sau không cho phép anh tùy ý làm tổn thương người khác, nếu không em sẽ tức giận."
Ôn Diễn Hàng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, anh thở ra một hơi, nắm chặt tay cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Xem phim là một bộ tình yêu không quá hot, căn bản là chỉ có vài người xem.
Ôn Diễn Hàng xem một nửa thì cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền đi xem thứ mà mình cảm thấy hứng thú.
Anh nhìn thử Thẩm Nhĩ Nhu đang làm gì.
Thật ra cô cũng cảm thấy nhàm chán, nhưng vẫn cố gắng xem, trong lúc đó rất nhiều lần cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.
Lực chú ý của cô bị cặp đôi phía trước hấp dẫn.
Cô chỉ nhìn bọn họ một giây sau đó đã chuyển mắt, trong miệng lắp bắp: "Nơi này cũng có thể......" Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bắt đầu nóng lên.
"Không những có thể hôn môi, còn có thể làm chuyện khác......" Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp có từ tính, dụ hoặc, nồng đậm vị tình dục.
Thẩm Nhĩ Nhu quay đầu nhìn anh, miệng cô lập tức bị hôn lấy.
Cánh môi mềm mại bị anh ngậm vào miệng, hoặc nhẹ hoặc nặng liếm láp, đầu lưỡi cực kì có tính xâm lược tiến vào trong miệng cô, liếm lên hàm răng cô, lại đi vào trong thăm dò, đi tìm đầu lưỡi cô, dây dưa khó có thể chia lìa.
Thẩm Nhĩ Nhu bị hơi thở của anh làm cho đầu óc hôn mê, thiếu chút nữa không thể hô hấp, sau khi đẩy anh ra cô mới phát hiện giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Xong rồi.
Mắc cỡ chết đi được.
"Không xem nữa." Ôn Diễn Hàng kéo tay cô rời đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Thẩm Nhĩ Nhu thấp giọng hỏi anh.
"Đi đến nơi có thể làm, hay là em muốn làm tại đây?" Ôn Diễn Hàng ở bên tai cô nói nhỏ, còn nhân cơ hội cắn tai cô.
"Cái gì....." Thẩm Nhĩ Nhu bị câu nói của anh làm cho khiếp sợ không biết nên nói gì.
Rất rõ ràng, anh muốn, ngay lập tức, anh muốn cô.
....!
Cô bị anh kéo ra khỏi rạp chiếu phim.
Anh buông tay cô ra, hôn một chút lên trán cô: "Chờ anh một lát." Dứt lời, anh đi vào WC nam.
Không tới một phút đồng hồ, anh đi ra kéo tay Thẩm Nhĩ Nhu vào.
"Em không đi...!Chúng ta về nhà được không?" Thẩm Nhĩ Nhu cực kỳ sợ hãi, cô chưa từng nghĩ tới sẽ làm tình ở nơi công cộng.
"Em nghe lời.
Ngoan." Ngoài miệng Ôn Diễn Hàng dịu dàng nhưng động tác lại cứng rắn, anh trực tiếp kéo cô vào WC, đến một buồng cuối cùng lại lưu loát đóng cửa lại, khóa trái.
"Em ngoan, một lần thôi, chúng ta sẽ trở về."
Thẩm Nhĩ Nhu chảy nước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, môi hồng lên.
Giống như con thú nhỏ giương đôi mắt nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, cuối cùng nũng nịu đồng ý ừ một tiếng.
Quần áo của cô không bị cởi sạch, anh chỉ kéo áo cô lên qua ngực, lộ ra bộ ngực cao vút, nội y cũng không cởi mà kéo xuống dưới đầu v* phấn nộn.
Ôn Diễn Hàng chôn trước ngực cô, gặm cắn, hơi thở nóng bỏng phun lên người cô, đốt cháy khiến phía dưới chảy nước ròng ròng.
Cô dựa vào trên người anh, ở bên tai anh mềm mại kêu "Không cần"
"Ngứa".
Quần lót bị cởi ra, đùi cô bị anh nhấc lên, dục vọng của anh đã sớm đứng thẳng, anh không lập tức tiến vào, chỉ cọ cọ bên ngoài của cô, sau đó lại không ngừng chọc vào chân tâm của cô nhưng vẫn không cắm vào.
Thẩm Nhĩ Nhu giống một con cá bị mắc cạn trên bờ cát.
Cố gắng nhưng vẫn không uống được nước, cô không kìm được duỗi tay nắm lấy côn th*t thô to của anh, muốn nhét vào trong động nhỏ của mình.
"Tiểu dâm đãng, muốn hả?" Ôn Diễn Hàng mạnh mẽ tét vào mông cô, trên cánh mông trơn trượt lập tức hiện ra hình dấu tay.
"Cho em...." anh không phối hợp, Thẩm Nhĩ Nhu cũng không có cách nào chọc vào, cô khóc thút thít kêu bên tai anh.
"Gọi anh, anh sẽ cho em." Ôn Diễn Hàng bắt lấy nhũ thịt của cô nhẹ nhàng xoa.
"Ôn Diễn Hàng......!Cho em." Thẩm Nhĩ Nhu cực kì nghe lời.
"Gọi kiểu khác." Ôn Diễn Hàng lại nói.
"Huhu...!Ông xã." Thẩm Nhĩ Nhu biết anh muốn nghe hai chữ này, gần đây anh luôn muốn cô gọi anh như vậy, tuy rằng ngoài miệng cô không chịu đồng ý nhưng trong lòng đã gọi vô số lần.
"Gọi lại đi." Vẻ mặt của Ôn Diễn Hàng trấn định, chỉ là độ cứng của côn th*t và động tác xoa vú đã bán đứng anh thật sự muốn mau chóng thao cô.
"Ông xã, ông xã, ông xã......" Thẩm Nhĩ Nhu giống như con mèo nhỏ mà kêu, còn vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai anh, vòng quanh vành tai anh một vòng lại một vòng.
"Ngoan." Nói xong, anh gấp không chờ nổi đem côn th*t của chính mình nhét vào hoa huy*t của cô.
Bên trong vừa ướt vừa nóng, Ôn Diễn Hàng rốt cuộc không nhịn được, bắt lấy mông cô làm một trận mưa rền gió dữ.
Thẩm Nhĩ Nhu kêu vừa nhanh vừa gấp, theo tiết tấu của anh không ngừng rên rỉ, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh, có người đi vào WC.
Thẩm Nhĩ Nhu ngậm miệng, vươn tay che lại miệng mình, cô lập tức cảm thấy thẹn cực kỳ, tự nhiên lại làm tình cùng anh trong WC, thật sự quá xấu hổ.
Ôn Diễn Hàng không quan tâm, một chút cũng không bởi vì bên ngoài có người mà thu liễm, anh chỉ là thả chậm tốc độ thọc vào rút ra, để cho tiếng cơ thể hai người chạm vào nhau không vang lên quá to.
"Dừng một lát đi...." Thẩm Nhĩ Nhu nói nhỏ vào tai anh.
"Không kích thích sao?" Ôn Diễn Hàng hỏi cô, đem cô ấn về phía mình, đâm càng sâu......!
Cuối cùng lúc trở về chân Thẩm Nhĩ Nhu đã mềm nhũn.
Ôn Diễn Hàng đề nghị muốn cõng cô, bế cô, đều bị cô xem thường từ chối.
=====.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...