“Thiếu gia…” Gia Hòa nhìn anh, không biết nên nói gì, đèn đường chiếu rọi xuống, vẻ mặt anh vô cùng đáng sợ.
“Anh ta là ai?!” Anh tức giận hỏi. Anh chỉ xuống dưới lầu mua đồ ăn một lúc, khi trở về lại chẳng thấy cô đâu.
Ban đầu anh ngồi đợi ở phòng khách, cho đến lúc không còn kiên nhẫn anh xuống lầu đi dạo xung quanh, không ngờ nhìn thấy cô và một người đàn ông vừa nói vừa cười cùng nhau trở về.
“Trần…Trần Kiện Phong.” Cô hơi lúng túng.
“Tôi lo anh ta tên gì chứ! Tôi hỏi em anh ta là ai!” Cô càng bối rối thì anh càng tức giận, quả thực vô cùng tức giận.
“Này, cậu lịch sự một chút.” Trần Kiện Phong ở bên cạnh có lẽ đoán được quan hệ của bọn họ.
“Anh im miệng!” Thiếu gia lạnh lùng liếc xéo anh ta.
Trần Kiện Phong bị khẩu khí của anh chọc giận, dựa vào kinh nghiệm của anh ta, anh ta đã khẳng định 100% anh chàng trước mắt rất khó hoà hợp.
“Kiện Phong,” Gia Hòa giữ chặt anh ta, “Hôm nay khuya rồi, cậu về trước được không, ngày mai tôi gọi điện cho cậu.”
Anh ta nhíu mày nhìn chăm chăm vào mắt cô, nhưng anh ta không nhìn thấy sợ hãi, chỉ có một tia lo lắng, vì thế anh ta yên lòng, cho cô một nụ cười thông cảm: “Được rồi, có việc gọi cho tôi.”
“Cám ơn.” Cô cảm kích mỉm cười với anh ta.
Trước khi đi anh ta trừng mắt liếc thiếu gia một cái, giống như đang cảnh cáo anh đừng làm càn.
Nhìn thấy bóng dáng Trần Kiện Phong rời đi, Gia Hòa thầm thở dài. Cô chậm rãi xoay người, thiếu gia giận dữ nhìn cô, cô chưa từng thấy anh giận như vậy.
“Anh ấy là bạn học hồi trung học của tôi.” Cô giải thích, “Lúc nãy vừa gặp nhau ở trường.”
“Hừ,” anh lạnh lùng tức giận nói, “Vừa mới gặp mà anh ta có thể ôm em? Chả trách em chịu theo tôi lên giường, chúng ta quen nhau ba năm ——”
Lời còn chưa dứt, Gia Hòa đã cho anh một bạt tai.
Anh sững sờ một lúc, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy cô tràn nước mắt.
“….” Anh hé miệng muốn nói nhưng không biết nói thế nào, anh muốn xin lỗi, nhưng cảm thấy một câu xin lỗi cũng không thể khiến cô tha thứ cho mình.
“Chúng ta…” Cô cầm giữ nước mắt giọng nói bình tĩnh, “Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi chưa từng lên giường với anh, tôi coi anh chưa nói những lời này… Anh đừng coi tôi thấp hèn như vậy!”
Nói xong lời cuối cùng, cô bỗng nhiên hét lên, sau đó không quay đầu mà chạy về nhà.
Thiếu gia ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu không hề động đậy.
Trong nháy mắt, anh như phát điên mà dùng nắm đấm nện vào tường, cho dù chảy máu cũng không có cảm giác.
Mười một giờ, thiếu gia chậm rãi đi lên bậc thang, các đốt ngón tay trên bàn tay đều lốm đốm vết máu, nhưng anh chẳng thấy đau chút nào.
Mở cửa ra, Gia Hòa lại ngồi trên sofa phòng khách.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp: “Muộn thế này mới về.”
Khẩu khí nói chuyện của cô dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Spring…” Anh nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng quyết tâm cho dù cô không thèm nhìn anh, đánh anh mắng anh cũng được, anh vẫn muốn cô tha thứ. Nhưng mà phản ứng của cô thế này anh thật không biết làm sao.
“Bữa ăn khuya này, thích thì ăn, không thích thì bỏ đi.” Cô từ phòng bếp mang ra một phần ma lạt năng.
“Em tha thứ cho tôi được không.” Anh cau mày.
“Đã khuya tôi đi ngủ trước, tôi tắm rồi anh dùng phòng tắm đi, khăn tắm ở ban công.” Cô không để ý đến anh, nói xong thì trở về phòng đóng cửa lại.
“Spring!” Thiếu gia phóng qua giữ chặt cánh cửa sắp khép lại, nhưng bởi vì Gia Hòa dùng sức quá mạnh nên tay anh bị kẹp lại. Cánh cửa kẹp mạnh vết thương trên bàn tay, khiến anh đau đớn hét to một tiếng.
Gia Hòa vội vàng mở cửa.
Cô kéo tay anh qua, nhìn kỹ vết máu trên các đốt ngón tay, cô hoảng sợ hỏi: “Sao lại chảy máu thế này!”
“Là vừa rồi tự tôi…” Anh đau đến không nói ra lời.
Cô thất bại đau lòng trừng mắt nhìn anh, cuối cùng đành phải đầu hàng đến phòng bếp lấy thuốc nước và băng vải.
“A! Đau quá!” Thiếu gia kêu to.
“Anh đáng đời.” Gia Hòa không thèm nhìn anh phàn nàn, tiếp tục thoa thuốc nước khử trùng vết thương, nhưng sức lực trên tay giảm xuống.
Nhìn thấy cô chuyên tâm giúp mình làm sạch vết thương, thiếu gia rốt cuộc mỉm cười.
Thoa thuốc nước xong, cô lại thoa thuốc mỡ trị vết thương, rồi giúp anh băng bó. Sau khi băng bó xong cô ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt mỉm cười của anh, khiến cô bỗng nhiên lại nóng giận. Vì thế cô thu dọn hộp thuốc chuẩn bị đi xuống sofa, lại bị anh ôm lấy.
“Anh buông tay!”
“Tôi không buông!” Anh trêu chọc.
Cô hết cách.
“Tôi biết vừa rồi là tôi không tốt, nhưng lúc ấy tôi thực sự tức giận mới nói thế với em, thực ra tôi không có ý đó.”
“…”
Kỳ thật, cô làm sao không biết chứ.
Ba năm nay cô dễ dàng tha thứ cho anh, không phải nuốt giận, mà là cô phát hiện anh rất giống cô trước kia. Luôn bướng bỉnh nói lời tổn thương người khác, thực ra trong lòng có ý tốt. Nhưng anh bướng bỉnh hơn cô, bởi vì anh càng cô đơn hơn.
“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi.”
“……”
“Em thật sự coi tôi chưa từng nói qua….Nhưng tôi sẽ không coi là chúng ta chưa từng làm qua…” Anh càng nói càng nhỏ.
Gia Hòa quay đầu lại trừng anh.
“Ngày mai phải đi thử quay lần hai, anh đi ngủ sớm một chút đi.” Cô vẫn nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, có lẽ cô không thể chấp nhận anh bất chợt gần gũi, hoặc là cô chưa chuẩn bị tâm lý.
“Em tha thứ cho tôi được không…” Anh lo lắng hỏi.
“Tha thứ cho anh.” Cô đứng lên, cúi đầu nhìn anh, nhịn không được an ủi vỗ bờ vai anh, sau đó trở về phòng đóng cửa lại.
Khép cửa lại, cô hơi chán nản, sao cô lại an ủi anh chứ, người bị tổn thương rõ ràng là cô mà.
Ở cùng thiếu gia, cô đã quen ép dạ cầu toàn, có đôi khi cô cảm thấy anh tựa như một con cún lang thang dễ bị tổn thương, khiến cô không kiềm lòng được mà đi chăm sóc anh an ủi anh khích lệ anh.
Rất nhiều lúc anh quả thật khiến người ta chán ghét, nhưng có một số thời điểm lại khiến cô cảm thấy anh rất đáng yêu. Cô nghĩ rằng, mình thích anh, nhưng không phải là loại thích giữa nam nữ, mà chỉ là sự thu hút thuần tuý giữa hai sinh vật, có lẽ, cô không coi anh là một người đàn ông, bởi vì khi họ ở cùng nhau, cô cũng không coi mình là phụ nữ.
Nhưng mà, phát sinh quan hệ không nằm trong dự đoán của cô. Cô không rõ rốt cuộc anh phát điên cái gì, lại càng không hiểu mình phát điên gì. Có lẽ hai người bọn họ đã lâu rồi không làm chuyện kia.
Nghĩ đến đây, Gia Hòa bật cười, hormone gây chuyện có lẽ là nguyên nhân duy nhất mà cô có thể nghĩ đến hiện nay.
Ánh trăng ngoài cửa sổ tròn như đêm đó. Cô bỗng dưng vỗ đầu mình, sao lại nghĩ tới đêm đó!
“Hình như gần đây James hay cười.” Tony đứng bên cạnh đạo diễn nói với Gia Hòa.
“Vậy à.” Cô từ kịch bản ngẩng đầu lên, nhìn thiếu gia dưới ánh đèn, cô thật không biết anh thường hay cười, chỉ cảm thấy anh cởi mở hơn.
“Bình thường một chàng trai như vậy thì chỉ có một nguyên nhân.”
“?”
“Cậu ta đang yêu.”
Cô kinh ngạc hé miệng, không biết nên phản bác thế nào.
Tony mờ ám nháy mắt mấy cái: “Yêu là một chuyện tốt.”
Thế là cô chẳng ừ hử gì mà bĩu môi, tiếp tục xem kịch bản.
Thiếu gia rốt cuộc có cơ hội đóng một bộ phim quảng cáo, phải quay tổng cộng ba câu chuyện, thời gian lần này nhiều hơn, trước sau có thể kéo dài một tháng. Gần đây cô thậm chí nghĩ rằng đến Thượng Hải là đúng, bởi vì nơi đây có rất nhiều cơ hội, có lẽ tiền lương không cao bằng Hồng Kông, nhưng nhiều việc hơn, với lại thiếu gia ở đây có sức cạnh tranh.
“Chờ một chút.” Gia Hòa bỗng nhiên nói, “Làm sao…. hoá ra có diễn cảnh hôn à.”
Cô còn nhớ lúc đầu xem qua không có tình tiết này, vì thế hơi bất ngờ.
“Ờ, là đạo diễn nhất thời thêm vào. Chẳng lẽ có vấn đề ư?” Tony hỏi. Theo anh ta thấy, bên có ý kiến thường là phía nữ diễn viên.
“Cái này…” Cô nghĩ chắc thiếu gia sẽ đồng ý, nhưng không biết vì sao trong lòng hơi là lạ, “Trước đó chúng tôi không biết, chỉ lo anh ấy không đồng ý.”
“Vậy không bằng bây giờ cô hỏi cậu ta xem.”
“…Ờ.” Cô chỉ có thể kiên trì nhận lời.
Cô biết thiếu gia nhất định không có ý kiến, nhưng vẫn đi qua nói với anh về vấn đề này.
Anh không trả lời cô, chỉ là bỗng nhiên hỏi với vẻ gian xảo: “Em nói tôi có nên quay không?”
“Chuyện này,” cô sờ trán, hơi chột dạ trả lời, “Đương nhiên là tuỳ anh.”
“Tôi cũng tuỳ thôi.” Anh mỉm cười, “Em nói quay thì quay, không quay thì không quay.”
“Vậy…” Cô suy nghĩ, “Quay đi…”
Thiếu gia vô tư nhún vai.
Nhưng ngay sau đó Gia Hòa cảm thấy, anh cố ý biểu hiện rất thân mật với nữ diễn viên kia trước mặt cô. Có lẽ ngay từ đầu cô có chút để ý, nhưng khi nhìn thấy anh bày nhiều trò như vậy, ngược lại cô thấy hơi buồn cười.
Cảnh hôn vậy mà diễn có một lần là được, thiếu gia có phần bất mãn.
“Sau này còn có cơ hội mà.” Gia Hòa cười “an ủi” anh.
Anh chỉ trừng cô với vẻ phức tạp.
“Sau khi làm xong case này có hứng thú trở về Hồng Kông không?” Tony nhìn thiếu gia đang ở trong studio mà hỏi Gia Hòa.
“Quay về Hồng Kông?” Cô ngẩn người.
“Thực ra có một nhãn hiệu ở Hồng Kông muốn mở chi nhánh tại Thượng Hải, bọn họ muốn chụp một bảng quảng cáo cho cửa hàng mới. Tôi đã gửi hình của James cho bọn họ xem, hai ngày nữa sẽ có hồi âm.”
Gia Hòa hơi kinh ngạc, bởi vì cô không nghĩ tới nhanh như vậy đã quay về Hồng Kông, dù sao mới có nửa năm.
“Bởi vì cửa hàng mới khai trương vào tháng 11, cho nên nếu phải chụp chắc là sẽ chụp ở Hồng Kông.”
“Anh khẳng định anh ấy được chọn sao?”
Tony cười chắc chắn: “Tin tôi, tôi biết được một số thông tin bên trong, nếu không lo về các mặt khác thì James tuyệt đối thắng lợi. Nhưng mà tiền lương tính theo bên Thượng Hải.”
“Nếu được chọn thì giảm giá có là gì.” Gia Hòa cũng cười.
“A, thật sao? Vậy tôi muốn một nửa chi phí.”
“Một nửa của tôi cho anh chẳng sao, một nửa của thiếu gia thì phải hỏi chính anh ấy.” Cô nhún vai.
“Cô thật sự làm tròn bổn phận, khiến tôi có chút ghen tị.”
“?”
“Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng tại Australia, biết nói tiếng Anh và tiếng Pháp, vừa làm bảo mẫu vừa làm người đại diện, cái gì cũng suy nghĩ cho cậu ấy, còn chỉ lấy một phần tiền lương, nếu bảo mẫu nhà tôi cũng có thể giống như cô thì tôi nằm mơ cũng cười tươi. Cô bảo tôi làm sao không ghen tị James chứ?”
Gia Hòa thoải mái cười to, kỳ thật Tony không nghiêm túc như bề ngoài của anh ta, quen nhau trong thời gian dài cô biết anh ta là một người khôi hài.
Thiếu gia trong studio lại cau mày nhìn bọn họ, chẳng yên lòng quay phim.
Sau khi xong việc tổ quay phim dùng xe đưa diễn viên trở về, thiếu gia quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cũng không tiếp xúc với người bên cạnh. Nữ diễn viên ngồi hàng ghế sau anh bỗng nhiên đến gần mời anh ăn cá khô.
“Tôi không thích ăn những thứ này.” Anh trả lời có chút lạnh lùng. Nhưng cô gái kia không để ý, ngược lại hỏi anh thích ăn gì.
Thiếu gia có phần mất kiên nhẫn, anh nhìn Gia Hòa ngồi bên cạnh, đột nhiên cười đùa với cô gái kia: “Đương nhiên là cô gái xinh đẹp như cô vậy.”
Cô gái kia sửng sốt trước tiên, sau đó cười ha ha.
Anh hơi đắc ý nhìn qua Gia Hòa, cô cũng quay đầu nhìn anh, nhưng nụ cười có chút kỳ lạ, dường như đang nói với anh, cô biết anh nghĩ gì.
Gia Hòa quay đầu tiếp tục nghe máy MP3 của cô. Đột nhiên cô lại đắc ý, thiếu gia vì để cô ghen mà cố ý chọc ghẹo cô gái khác cơ đấy.
Nghĩ đến đây, cô suýt nữa cười ra tiếng. Cô quay đầu nhìn thiếu gia lần nữa, vẻ mặt bực dọc của anh càng khiến cô buồn cười.
Cô bỗng nhiên lặng lẽ nắm lấy tay anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh mà cùng anh mười ngón giao nhau, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Lúc xuống xe đi trên con đường Cao An vắng vẻ, thiếu gia đuổi theo vài bước, nắm tay Gia Hòa.
“Chiều nay em và Tony nói gì mà vui thế?” Anh nắm chặt tay cô sau đó không vui hỏi.
“Nói về anh thôi.”
Không ngờ cô sẽ cho một đáp án như vậy, đầu tiên anh ngớ ra sau đó cười thoải mái.
Gia Hòa chưa bao giờ lừa anh, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới phải cân nhắc lời nói của cô có thật hay không. Ở cùng cô, anh không cần che giấu sự vô tri hoặc là ấu trĩ của mình, bởi vì cô cũng chưa bao giờ che giấu khuyết điểm của mình trước mặt anh. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình có thể biểu đạt tròn ý nghĩ của bản thân cho người khác biết, anh luôn cảm thấy rất vui vẻ.
“Nói xấu tôi ư?”
“Đúng vậy,” cô nói đùa, “Ngoại trừ nói xấu thì có thể nói gì nữa chứ?”
Anh đột nhiên cười ha ha, sau đó ôm cô hà hơi khiến cô ngứa ngáy. Gia Hòa cười giãy dụa.
Thực ra cười như thế không phải hoàn toàn vì ngứa, mà cũng vì vui vẻ.
Yêu đương luôn vui vẻ. Cho dù kết cục thế nào, trái tim là con đường dài đằng đẵng, luôn có một đoạn thời gian ngọt ngào.
Thiếu gia đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía trước. Gia Hòa theo ánh mắt anh nhìn qua.
“Trần Kiện Phong…”
Anh bạn học cũ dùng biểu tình không chịu nổi nhìn cô, sau đó oán trách nói: “Thì ra hôm đó hai người cãi nhau, tôi còn cho rằng có bạo lực gia đình! Còn mua trái cây đến thăm cậu, cậu xem, hôm nay tôi đến đặc biệt mặc áo bảo vệ, nghĩ rằng nếu có đánh nhau thì cũng không đến nỗi chết.”
Hai người ngây ngốc nhìn anh ta.
Sau đó anh ta thật sự kéo áo khoác ra để hai người nhìn thấy áo bảo vệ khi luyện karate, còn nói hợp lý: “Tôi một lòng nghĩ đến cứu công chúa, không ngờ hoá ra bên cạnh công chúa không phải khủng long mà là hoàng tử.”
Thiếu gia và Gia Hòa rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười to, cười đến đau bụng chảy nước mắt.
“Này, hai người không gì chứ.” Trần Kiện Phong kéo lại áo khoác, tức giận trừng bọn họ.
Gia Hòa lau nước mắt, ôm bụng nói: “Cậu cái đó…giỏ trái cây…rất xấu.”
“Cậu còn dám nói, tôi mua tại góc đường, ông bác kia lừa tôi nói gần đây không có tiệm trái cây, ai ngờ đến dưới lầu chỗ hai người thì có một tiệm.” Anh ta nói với lòng phẫn nộ.
Bọn họ lại cười một trận nữa, mặc cho anh chàng vô tội kia đứng đó phẫn nộ.
“Tiếp đãi không chu đáo, tôi chỉ biết làm những thứ này.” Gia Hòa bưng đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn ăn sau đó ngồi xuống.
“Rất tốt rồi,” Trần Kiện Phong nhìn bàn đồ ăn phong phú, anh ta vui vẻ ăn ngay, “Tôi ở nhà chỉ có thể nấu mì ăn thôi.”
“Chúng tôi cũng chỉ ăn mì, hôm nay vì anh đến đây nên Spring mua về đồ ăn ở nhà hàng đối diện.” Thiếu gia vừa ăn vừa nói.
Trần Kiện Phong có chút bó tay nhìn Gia Hòa: “Tôi đã nói rồi, ra vẻ hiền thê lương mẫu không thích hợp với cậu đâu.”
“Chu Tổ Minh, anh muốn chết à.” Gia Hòa đánh anh một cái, nhưng dáng vẻ không như là tức giận.
Tuy rằng thiếu gia bị đánh nhưng anh không giận, vẫn cười cười ăn uống.
“Hai người…” Trần Kiện Phong giả vờ rùng mình, “Tôi đã nổi da gà rồi này, không ngờ sau khi trưởng thành bà đàn ông lại là công chúa.”
Thiếu gia đầy hứng thú đánh giá Gia Hòa: “Thì ra hồi trước em như vậy à.”
“Đúng vậy,” Gia Hòa gật đầu, hào phóng thừa nhận, “Trước kia tôi để tóc ngắn, giống như thằng nhóc.”
“Nhưng mà hồi đó có rất nhiều chàng trai thầm mến cô ấy đấy.” Trần Kiện Phong vừa ăn vừa nói mồm miệng không rõ ràng.
“Thật sao?” Cô kinh ngạc mở to mắt, “Có chuyện này ư?”
“Cậu còn nhớ uỷ viên thể dục của lớp chúng ta luôn tìm cậu gây rắc rối không? Thực ra cậu ta thích cậu.”
Thiếu gia lắng nghe đối thoại của bọn họ, anh đột nhiên hỏi: “Uỷ viên thể dục là gì?”
“Người từ ngoài hành tinh?” Trần Kiện Phong nói lầu bầu.
“Cậu ta đến từ nước ngoài.” Gia Hòa giải thích, “Uỷ viên thể dục chính là bạn học chuyên giúp thầy thể dục làm một số việc.”
“Là một chức vị sao?”
“Gần như thế.” Cô gật đầu.
“Có tiền lương không?”
Gia Hòa và Kiện Phong đồng thời ngừng đũa, nhìn anh rồi không hẹn cùng mỉm cười.
“Không có đâu, ở đây không giống với Australia, không phải mỗi khi làm việc đều phải có tiền mới đi làm.”
Thiếu gia nhìn Gia Hòa chăm chú, bỗng nhiên gật đầu: “Tôi hiểu.”
Vì thế cô cũng vì anh làm rất nhiều chuyện, mà không phải xem tiền lương thế nào.
“Thực ra ngẫm lại bộ dáng của cậu khi đó cùng anh chàng kia chẳng khác là mấy, không hiểu tại sao có người thích cậu.” Trần Kiện Phong tiếp tục lải nhải.
“Vì tôi thanh tú thôi.” Cô có chút đắc ý.
“Cho cậu ba phần màu cậu liền mở xưởng nhuộm.” Anh ta không dám gật bừa, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới “hoàng tử” ngồi bên cạnh cô, vì thế hơi ngượng ngùng, “Tôi xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi, không phải nói Tăng Gia Hòa khó coi.”
Thiếu gia cười trả lời: “Không sao, tôi cũng không phải cần bề ngoài.”
Trần Kiện Phong cười ha hả: “Chẳng lẽ cậu cần nội tạng của cô ấy à?”
Gia Hòa không đáp lời, chỉ là mỉm cười ăn uống. Mà trong lòng cũng cảm động.
Dường như cho đến giờ phút này, cô mới thực sự có phần tin tưởng, ít nhất thiếu gia có chút thích cô. Về phần một chút kia bao nhiêu, cô không dám khẳng định, cũng không dám suy nghĩ. Vấn đề này tựa như lỗ đen của tình yêu, lúc người kia yêu bạn sâu đậm, chính bạn bị hấp dẫn từng chút một vào đó, trong phút chốc ngẩng đầu, bạn mới phát hiện hoá ra mình đã yêu người ấy sâu đậm.
Trần Kiện Phong cũng cười ăn tiếp. Thực ra anh ta làm sao không hiểu ý của “hoàng tử”, anh ta cũng thích một người, anh ta cũng không cần vẻ bề ngoài. Nhưng anh ta không biết làm sao nói ra “tiếng lòng” dễ dàng, có lẽ đôi khi trực tiếp là phương pháp tốt nhất.
Một câu này của thiếu gia khiến bọn họ đều tự xét lại con đường mình đã từng đi qua, hồi tưởng rất nhiều người từng không muốn để vuột mất, và những chuyện quá khứ hết sức lông bông trong thời niên thiếu.
Ánh trăng đêm nay bị áng mây che khuất một bên, nhưng nó vẫn sáng ngời.
Sau khi hoàn thành quảng cáo kem lạnh, Tony và Gia Hòa thanh toán một lần, trả hết phí quảng cáo trước đó của thiếu gia.
Gia Hòa khẩn trương mở to mắt nhìn màn hình máy ATM, thiếu gia thì lười nhác dựa vào tường, hình như không quan tâm cho lắm.
“Hơn hai mươi vạn…” Cô nhìn con số hiện lên mà thì thào.
Trước khi tới Thượng Hải, ông chủ công ty nói với cô rằng, chỉ cần cô bằng lòng tiếp tục làm người đại diện của anh, sau này công ty sẽ không khấu trừ khoản thù lao của anh, bọn họ nhận hai phần trọn vẹn, nhưng công ty ngoài tiền thuê nhà và tiền ăn ra thì không trả cô tiền lương. Nếu cô không làm người đại diện của anh, như thế cô vẫn ở lại công ty với số tiền lương không tính là ít, đợi dẫn dắt người mới.
Cuối cùng cô lựa chọn đi theo thiếu gia đến Thượng Hải….
“Ba phần trăm trong đó cũng là hơn sáu vạn…” Cô tính toán cẩn thận. Giữa thiếu gia và công ty luôn là ba bảy.
“Năm tháng hơn sáu vạn…” Cô cúi đầu, kéo thẻ ra bỏ vào ví, trước kia lương căn bản của cô đều hơn hai vạn một tháng đấy.
“Em không đủ tiền dùng sao?” Thiếu gia nhìn cô.
“Không…không phải…” Cô thở dài, “Chỉ là bỗng nhiên nhận ít tiền lương nên có chút không thích ứng…”
“Toàn bộ tiền lần này đều cho em.”
Gia Hòa ngẩng đầu nhìn anh, dùng sức lắc đầu: “Em không muốn xài bậy một phân tiền của anh.”
Thiếu gia mỉm cười: “Cho em xài bậy đó.”
Cô phát hiện gần đây anh hay cười, cười đến không mở mắt ra được.
“Thôi đi. Em tin anh cố gắng làm việc sẽ kiếm được nhiều tiền, em không muốn vì bây giờ mà cầm số tiền này của anh, sau này không chia khấu trừ được.” Cô nhăn nhó mặt mày với anh.
Thiếu gia cười cười nhìn cô, bỗng nhiên hôn cô một cái.
Thượng Hải vào tháng 10, tâm trạng thoải mái. Mỗi ngày ánh mặt trời vẫn xuất hiện giữa không trung đánh thức thành phố này.
“Dậy đi…” Âm thanh Gia Hòa bình thường nhưng có từ tính, từ trong chăn truyền đến có chín phần gợi cảm.
“Không muốn….” Thiếu gia khàn giọng làm nũng, uốn éo trong chăn.
“Hôm nay em phải đi mua đồ…” Lời còn chưa dứt, cô đã bị người ta che miệng lại.
Bầu không khí trong phòng bởi vì hai người trên giường mà trở nên mập mờ lục đục.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Gia Hòa giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn bị anh đè nặng không thể nhúc nhích.
“Có người tới…” Cô nhỏ giọng oán giận.
“Kệ đi, chắc là mấy người ở tổ dân phố…” Ở Thượng Hải hơn nửa năm, anh đã dần dần biết được tổ dân phố là gì.
Cô bị anh hôn lên vành tai, ngứa đến buồn cười.
“Hey James! It’s me! Ray!”
Cô đẩy anh, từ trong chăn nhô đầu ra, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh.
Bạn anh tới đây! Không xong, người bạn này lại là con trai của ông chủ.
Một giây trước thiếu gia còn đang thân mật, giây tiếp theo đã bị cô đẩy ra, anh vô cùng ảo não, xanh cả mặt.
Gia Hòa vội vàng bọc chăn đứng dậy nhặt quần áo trên mặt đất.
“Đừng để ý tới cậu ta!” Anh thất bại gầm nhẹ.
“Anh mau mặc quần áo đi, không thể cho anh ta biết chúng ta ở cùng nhau.” Cô sốt ruột đến nỗi khẽ la lên.
“Why?!”
“Why?!” Cô trừng mắt hỏi lại, “Anh ta là con trai ông chủ, em không thể để bọn họ biết em và anh ở bên nhau, như thế vi phạm quy tắc của nhân viên, understand?”
“Anh mặc kệ!” Anh đùa giỡn, ném quần áo cô sang chỗ khác.
Gia Hòa chậm rãi đứng thẳng người nhìn anh chăm chăm, chẳng nói gì cả.
Mười giây sau, thiếu gia nhận lệnh đầu hàng.
Tên của Ray là Trịnh Á Thụy, nghe ra giống tên con gái, vì thế anh ta chưa bao giờ cho phép người khác gọi mình như thế. Cũng như thiếu gia, anh ta sinh tại nước ngoài, sau khi tốt nghiệp trung học mới quay về Hồng Kông. Ba anh ta muốn tìm việc cho anh ta làm, anh ta dựa vào dáng người tốt mà chụp một số quảng cáo.
Gia Hòa từng nghe ông chủ nói rất nhiều lần, ông ta không muốn con trai mình làm việc này, nhưng dường như anh ta chẳng có hứng thứ với chuyện nào khác. Đồng thời, tại Hồng Kông, dựa vào bằng cấp trung học vứt đi ở Canada cũng chẳng thể tìm được công việc. Vì thế ông chủ rất không tình nguyện để đứa con yêu quý dấn than vào giới này. Trên cơ bản mỗi khi ông chủ phát tiền lương thì sẽ kể “phiền não” này với mọi người, giống như là tú bà không thể cho con mình đi vào thanh lâu.
Ray và thiếu gia có tính khí tương tự nhau, thực ra anh ta mới là thiếu gia chân chính —— con trai ông chủ.
“Sao lâu thế?!” Ray mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Gia Hòa, trừng đủ rồi mới thong thả bước vào nhà, thuận tiện dặn dò, “Cô xách hành lý của tôi vào đi.”
“Ờ.” Gia Hòa dùng đầu lưỡi liếm chiếc răng trong cùng, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vẫn cười trừ gật đầu, đi xách chiếc va ly to đùng ở cửa. Nhưng mà va ly rất nặng, cô dùng hết sức mới kéo vào cửa. Bỗng nhiên cô cảm thấy tay mình nhẹ hơn, thì ra thiếu gia đi qua giúp cô đẩy va ly vào.
“Cậu tới làm gì?” Thiếu gia đút tay trong túi quần, khẩu khí không có kiên nhẫn.
“Cậu bắt đầu nói tiếng phổ thông khi nào thế?” Ray ngây ngốc nhìn anh, miệng nói nửa tiếng Quảng Đông nửa tiếng phổ thông.
“Lúc nào tôi cũng nói tiếng phổ thông cả.”
Ray kinh ngạc: “Tôi nói chuyện của cậu, nhưng ông già tôi chẳng thèm nghe lời tôi. Tôi rất muốn giúp cậu nhưng cậu cũng biết, dù ông già tôi biết cậu là người có triển vọng, nhưng sự việc nghiêm trọng không thể làm liều ——”
“Đừng giở ra cái giọng ấy, tôi nhờ có một lần mà cứ nói mãi.” James hiếm khi nhờ vả người ta, mấy năm nay hối hận duy nhất của anh là kết bạn với Ray.
Ai nói ba người phụ nữ một vở kịch, một mình anh ta cũng có thể diễn ba vai.
Anh trừng anh ta: “Say, cậu tới làm gì?”
Ray nhún vai, tiếp tục thao thao tiếng phổ thông rất bình thường: “Cậu vô duyên vô cớ để ba tôi đuổi đi… Tôi muốn tới thăm cậu.”
Khẩu khí dường như rất vô tội, dáng vẻ lại đành chịu, lúc này dù ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà đi lên an ủi.
Nhưng mà Gia Hòa và thiếu gia nhìn nhau, không hẹn cùng lộ ra vẻ mặt “không cần đâu”.
Thượng Hải vào tháng 11 lạnh hơn Hồng Kông rất nhiều. Mà lúc này tại Australia mặt trời sáng sủa bắt đầu dâng cao.
“Nghe nói tối nay sẽ lạnh.” Gia Hòa rụt vào một góc ở sofa, máy sưởi mới mua đã khởi động. Thiếu gia rụt người bên cạnh cô, thỉnh thoảng xoay máy sưởi về phía mình.
“Mùa lạnh tới rồi.” Lúc này Ray bọc chăn từ phòng đi ra.
Gia Hòa và thiếu gia lập tức nhăn mặt: “Lau nước mũi của cậu đi.”
Ray cầm một góc của tấm chăn lau mũi, sau đó lại giơ lên trước mắt nhìn: “Cũng được, không nhiều lắm.”
Hai người trên sofa cùng bày ra vẻ mặt khinh thường.
Ray đột nhiên nheo mắt nhìn bọn họ: “Gần đây hai người làm sao vậy?”
“?”
“Ngồi một bên ăn cơm, ngồi một bên xem tivi, đi dạo phố thì dính vào nhau, giọng điệu nói chuyện cũng y chang.” Tiếng phổ thông của anh ta đôi khi cũng không “bình thường”.
Gia Hòa cười gượng hai tiếng: “Ở chung lâu dài mà thôi…”
Anh ta ngồi vào sofa đơn bên cạnh, nhìn bọn họ chằm chằm, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có problem, rất có problem.”
Thiếu gia ở bên cạnh xem tivi tiện tay ném một quyển tạp chí bay về phía đầu anh ta, vừa đánh trúng thì một tiếng kêu thốt ra.
“Cậu im miệng cho tôi. Làm phiền nữa tôi bảo cậu cút ngay.”
Ray xoa da đầu, ngũ quan nhăn nhúm lại.
Gia Hòa vội vàng đứng dậy, không thể đắc tội với con trai ông chủ. Nhưng vừa đứng đã bị thiếu gia giữ lại.
“Kệ cậu ta.”
Lúc này chuông cửa vang lên.
Michelle đứng ngoài cửa bọc áo choàng lông cừu thật dày, một tay cầm khăn giấy bụm mũi, một tay nắm hai góc áo choàng.
“Có hứng chơi mạt chược không?”
Âm thanh của cô ta nghe là biết bị cảm.
Gia Hòa hít hít mũi: “Hiện tại chúng tôi có ba người.”
Michelle ló đầu nhìn Ray bọc chăn ngồi trên sofa, hỏi: “Cậu ta đánh thế nào?”
Gia Hòa cười gượng hai tiếng: “Không được tốt lắm.”
“Bảo cậu ta qua đi.”
Mấy tháng qua, thiếu gia đã được ma nữ Michelle phong là ma thần, khiến cô ta cảm mạo với những anh chàng “lai lịch không rõ”.
Gia Hòa đóng cửa, Ray dùng sức hỉ lỗ mũi bên trái vào khăn giấy, hỏi: “Cô ta là ai?”
“Michelle dưới lầu, cô ấy cũng là người Hồng Kông.”
Máy sưởi trong phòng có lẽ lắp đặt lâu năm cho nên phát ra âm thanh ầm ầm.
“Ra bài.” Michelle đánh trước, mắt đỏ mũi đỏ, chậm rãi cầm khăn giấy bên cạnh mà hỉ mũi. Trong cả quá trình ánh mắt cô ta luôn nhìn chằm chằm Ray ở đối diện.
Mà lúc này mồ hôi trên người Ray như mưa, hai mắt đầy tơ máu.
Gia Hòa và thiếu gia ở hai bên cũng không chịu được mà toát mồ hôi, anh ta đã liên tục ra mười tám quân bài rồi.
“Tam…tam điều!” Anh ta nhắm mắt đánh tiếp.
Người trên bàn không động đậy. Anh ta thở phào.
Bỗng nhiên ba người đồng thời ngả bài.
“Bính hồ đan điếu tam điều.”
“Hỗn bính điếu tam điều.”
“Biên tam điều thanh nhất sắc.”
Anh ta sửng sốt, nhớ lại mình học chơi mạt chược với bà nội từ hồi ba tuổi đến giờ, trong hai mươi mốt năm, loại ba chống một như vậy chưa bao giờ gặp trong lịch sử.
Anh ta tức giận hỉ lỗ mũi bên trái vào khăn giấy: “Lần nữa!”
“Anh muốn ăn gì?” Gia Hòa đứng bên giường, dè dặt hỏi.
Nhưng qua thật lâu người trên giường vẫn không trả lời, anh ta mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
“…Ray?” Cô thử hỏi lại.
“……”
Gia Hòa đành chịu bĩu môi, quay đầu nhìn thiếu gia dựa trên cánh cửa. Anh bưng ly cà phê, liếc một cái rồi phóng khoáng xoay người đi.
Cô quen biết Ray hơn ba năm trời, chưa bao giờ thấy anh ta im lặng lúc nào, có lẽ đêm qua là một sự đả kích lớn đối với anh ta.
Đêm qua bọn họ chơi tổng cộng 28 vòng, Ray thua 23 vòng, cô và thiếu gia mỗi người đều thua một vòng, Michelle thua hai vòng, một vòng còn lại là thẻ vàng.
Gia Hòa nhìn Ray “nửa chết nửa sống” trên giường với vẻ thông cảm. Con người, đôi khi, rất yếu ớt.
Cô cúi đầu, nhịn xuống khoé miệng muốn cười, chậm rãi lui ra ngoài.
“Không bằng chúng ta chạy trốn đi.”
Trong tivi đang chiếu một tập phim của “Friends”, Gia Hòa quay đầu, phía sau là vẻ mặt buồn bực không vui của thiếu gia.
“Trốn?”
“Chẳng phải em không muốn để Ray biết chúng ta….sao?”
Bàn tay cô đẩy khuôn mặt anh định tới gần, nhìn hai mắt anh kỹ càng, bộ dạng rất nghiêm túc.
“Tuần sau chúng ta đi Hồng Kông nhé.” Cuối cùng cô ngơ ngác nói.
Thiếu gia từ từ nhếch môi: “Ở đâu cũng được.”
“Nhưng còn Ray thì sao?”
“Mặc kệ cậu ta, cậu ta rất hèn mọn, không chết được đi.”
Phục vụ của Dragonair vẫn tốt như vậy, tiếp viên hàng không rất bận rộn, nhưng vẫn không quên tấm chăn cô cần.
Thiếu gia theo thường lệ dùng cái chụp bịt kín mắt nằm xuống ngủ ngay.
Cô thật sự rất bội phục thói quen này của anh, nhưng vào lúc này —— cô cúi đầu —— anh đang nắm tay cô.
Sáng ngày mai, Ray nhìn thấy tờ giấy cô để lại, nhất định sẽ mắng ầm lên. Về điểm này, anh ta rất giống ba mình. Cô khôi hài suy nghĩ, hai cha con luôn luôn có điểm tương tự.
Có thể gặp lại Bảo Thục, còn có Dư Chính. Không biết anh có đánh bại anh chàng học trưởng kia không.
Paul nói vợ anh ta sắp sinh vào tháng này, đây là đứa con thứ ba của anh ta. Nói thật anh ta là người cha và người chồng tốt, tuy rằng chưa hẳn là tốt nhất.
Hồng Kông vào tháng 11…….
Nghĩ đến đây, Gia Hòa dần dần nở nụ cười tươi, cô có thể mặc áo sơmi tay lửng mua hồi onsale vào mùa xuân tại Paris.
***
Phần mạt chược mình không biết phải edit làm sao, đã google rất nhiều, đọc qua cách chơi nhưng cũng chẳng hiểu gì cả, mong mọi người thông cảm, nếu bạn nào biết thì góp ý cho mình không thì du di lần này nhé ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...