============
Thẩm Hòe Tự trời sinh tuấn tú, diện mạo luôn nhỏ hơn tuổi thật, lúc cúi đầu xem xét đồng phục thần thái lại có bảy tám phần tương tự như năm mười bảy tuổi.
Trong phút chốc, hơi thở, ánh mắt và thời gian của Kỷ Xuân Sơn đồng loạt đông cứng.
Thẩm Hòe Tự duỗi tay ấn công tắc đèn trên đầu giường, tắt đèn lớn trong phòng ngủ đi chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ màu vàng ấm.
"Kỷ Xuân Sơn..." Anh cụp mi xuống, đôi tay vòng qua cổ Kỷ Xuân Sơn cất giọng mềm nhẹ như lông tơ, "Em sẽ...!hoàn thành giấc mơ ngày đó...!cho anh."
Dứt lời, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng mút hôn lên viên trái cổ đẹp đẽ.
Vệt đỏ ửng theo nụ hôn thong thả chạy dọc lên cổ rồi lan tràn khắp mặt hắn.
Anh cắn nhẹ vành tai đỏ bừng của Kỷ Xuân Sơn, mềm mại gọi tên hắn: "Kỷ Xuân Sơn..."
Thời gian bị đình trệ nhanh chóng lưu chuyển cùng tình triều mãnh liệt, Kỷ Xuân Sơn ôm thân thể anh nhấc lên ấn xuống giường, tính khí căng cứng nổi đầy gân xanh lại tiến quân thần tốc.
Thẩm Hòe Tự vuốt ve cơ eo căng chặt, bật ra tiếng than thở: "Kỷ Xuân Sơn mười bảy tuổi hung dữ như vậy à?"
Kỷ Xuân Sơn rút nguyên cây tính khí ra rồi đẩy mạnh hông, cắm toàn bộ vào lỗ.
"Thích cái nào hơn?" Hắn nâng mông Thẩm Hòe Tự lên, đè ép bắp đùi dùng sức nện mấy cú thật sâu, "Thích hung dữ..." Lại rút ra hơn phân nửa, chậm rãi cọ xát vào điểm G, "Hay là nhẹ nhàng?"
"Ưm..." Tuyến tiền liệt liên tục bị quy đầu to lớn đè ép sinh ra một trận ngứa ngáy khó nhịn, Thẩm Hòe Tự nhấc tay véo đùi hắn đẩy đẩy về phía trước, "Đừng cọ nữa, anh nhanh...!nhanh lên một chút đi."
"Thích nhanh à?" Kỷ Xuân Sơn không nghe được đáp án tiêu chuẩn liền đơn giản cắt câu lấy nghĩa, "Không có lựa chọn này."
Hắn dùng tốc độ đâm thọc không nhanh không chậm, Thẩm Hòe Tự bị hắn cọ đến khó chịu, khoái cảm lưng chừng không leo được đến đỉnh bèn thò tay vào giữa bụng dưới hai người, tự nắm dương v*t đã cương cứng của mình vuốt ve an ủi.
"Không được sờ." Kỷ Xuân Sơn bẻ tay anh ra ấn xuống cạnh người.
Thẩm Hòe Tự hừ hừ mấy tiếng, mặt mày đỏ ửng khẽ vặn vẹo eo hông.
Áo đồng phục bị mồ hôi làm ướt nhăn nhúm bèo nhèo, nửa bên vai trắng nõn nà trượt ra.
Kỷ Xuân Sơn lấy ngón tay lau sạch nước mắt sinh lý trên khóe mắt anh, luồn tay kia vào trong áo vuốt ve thân thể bóng loáng hồng rực, khẽ thở dài một tiếng: "Thật muốn chụp lại dáng vẻ này của em..."
"Anh dám." Thẩm Hòe Tự không ngờ hắn còn có đam mê này, lập tức hung hăng véo lưng hắn một cái.
Lực tay khá mạnh, Kỷ Xuân Sơn bị véo đau phải lùi lại một bước: "Ghi âm cũng được..."
"Không được!" Thẩm Hòe Tự lại véo thêm cái nữa, hai chân quấn chặt eo hắn, ngữ khí bực bội, "Kỷ Xuân Sơn, anh tập trung vào chuyên môn đi có được không?"
Kỷ Xuân Sơn bật cười hôn lên môi anh, không hề khắc chế động tác đưa đẩy eo hông theo biên độ lớn.
dương v*t thô cứng mạnh mẽ thọc rút trong con đường nhầy nhụa vì bôi trơn, thân thể Thẩm Hòe Tự như đã bị chịch mở, khoái cảm đến trễ nhưng liên miên không ngừng tràn lên tận đỉnh đầu.
Anh nâng cánh tay ôm lưng Kỷ Xuân Sơn, thất hồn nỉ non giữa những đợt tấn công hung mãnh: "Kỷ Xuân Sơn...!Nói, nói yêu em đi."
"Tôi yêu em." Động tác của Kỷ Xuân Sơn rất mạnh bạo, ngữ khí lại mềm nhẹ vô cùng.
"Lặp lại lần nữa."
"Tôi yêu em."
"Lại, lặp lại lần nữa."
Kỷ Xuân Sơn dừng một chút, cất cao giọng: "Thẩm Hòe Tự, tôi vẫn luôn yêu em."
Thẩm Hòe Tự vòng tay chặt hơn, chân mày cũng nhíu chặt: "Câu này thì không cần."
"Vì sao." Kỷ Xuân Sơn thả chậm động tác thọc rút, rũ mắt nhìn anh, "Vì sao lại không cần câu này?"
Thẩm Hòe Tự không đáp, chỉ gia tăng lực tay chân quấn lấy hắn càng chặt.
Kỷ Xuân Sơn vén phần tóc mái rơi rụng trên trán anh, ra lệnh: "Ngẩng đầu nhìn tôi."
Thẩm Hòe Tự chậm rãi nâng mắt.
"Thẩm Hòe Tự, tôi mãi mãi yêu em." Kỷ Xuân Sơn chăm chú nhìn anh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, "Bắt đầu từ Vụ nổ Bingbang đên tận cùng vũ trụ, tôi mãi mãi yêu em."
- -------------------
Lời tác giả:
Kỷ Xuân Sơn: "Muốn chụp lại dáng vẻ bà xã trên giường quá."
Chu Đồng An: "Hay là để tôi dạy anh vẽ..." Sau đó bị Phương Niệm Trì bịt miệng kéo đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...