============
Chờ cảm xúc của Thẩm Hòe Tự ổn định hơn, Kỷ Xuân Sơn mới buông tay ra, hỏi anh: "Đã khá hơn chưa?"
Thẩm Hòe Tự sụt sịt mũi, "Ừ" một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên nhìn thử, đã sắp 3 giờ sáng, hắn duỗi tay xoa đầu anh đề nghị: "Đi thôi, tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp."
Thẩm Hòe Tự cựa quậy thân thể trên giường, ánh mắt nhìn hắn mang theo một tia oán giận.
"Chuyện gì thế?"
Thẩm Hòe Tự thành thật bĩu môi: "Mông đau quá, không muốn cử động."
Kỷ Xuân Sơn sửng sốt, hắn bật cười xuống giường đứng bên cạnh vươn đôi tay ra: "Để tôi ôm em đi."
Thẩm Hòe Tự do dự: "Thôi...!cõng đi."
Lần trước anh uống say cũng không cho hắn ôm, Kỷ Xuân Sơn hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?"
Thẩm Hòe Tự có chút khó mở miệng: "Đàn ông đàn ang bị người ta bế lên trông kỳ lắm."
Kỷ Xuân Sơn choáng váng, quả thực rất muốn chụp dáng vẻ lẳng lơ vừa nãy đưa cho anh tự xem lại một lần.
"Câm miệng, biết anh định nói gì rồi nhé." Hai tay Thẩm Hòe Tự vòng qua eo hắn, xoay người lại một trăm tám mươi độ, "Là vì em muốn để anh thoải mái thôi, mông đau gần chết rồi đây."
Kỷ Xuân Sơn đành ngoan ngoãn ngồi xuống chìa lưng ra nhưng vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối: "Em để tôi bế đi, tôi sẽ càng thoải mái hơn."
Thẩm Hòe Tự thuần thục bò lên lưng hắn, lạnh lùng thả một câu: "Khó chịu kệ anh."
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, một chùm ánh nắng xuyên qua bức màn đang chiếu thẳng lên mặt anh.
Thẩm Hòe Tự dụi mắt, sờ điện thoại nhìn một cái, đã là 11 giờ trưa.
Kỷ Xuân Sơn nằm bên cạnh vẫn ngủ rất say, anh giơ ngón trỏ lên đùa nghịch hàng lông mi của hắn một chút.
Cánh bướm gương nhẹ nhàng rung rinh.
Anh yên tĩnh mỉm cười, chuẩn bị dọn dẹp qua mớ tin nhắn chưa đọc trên điện thoại một lần.
Những chuyện cần xử lý không nhiều lắm, trả lời xong hết anh lại mở cửa sổ chat với Đoàn Triết ra.
Đoàn Triết chỉ gửi một câu cụt ngủn: [ Đừng khách sáo.
]
Thẩm Hòe Tự không thèm để ý, lại mở vòng bạn bè lên xem, sau đó biểu cảm dần dần đông cứng lại.
Vài phút sau, Kỷ Xuân Sơn bị anh lắc tỉnh.
Bướm cánh gương bị kinh hách, hốt hoảng vỗ cánh phành phạch.
"Em dậy sớm thế..." Kỷ Xuân Sơn ngáp một cái, đáp cánh tay lên hông anh chuẩn bị nhắm mắt lại.
"Sớm cái rắm, 11 giờ rồi." Thẩm Hòe Tự dí điện thoại di động ra trước mặt hắn, "Đây là cái gì?"
Kỷ Xuân Sơn nheo một bên mắt nhìn nhìn: "Vòng bạn bè chứ gì."
Màn hình lại dí sát hơn: "Em hỏi anh vừa đăng cái gì đây?"
Kỷ Xuân Sơn rụt cổ về sau, nghiêm túc trả lời: "Tuyên bố hẹn hò."
Hắn đăng một tấm ảnh có phần nền đằng sau là ga trải giường màu trắng, hai bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau, caption vẫn chỉ có một chữ "Một".
"Tuyên...!tuyên..." Thẩm Hòe Tự nói lắp, "Chỉ nhìn thôi cũng biết là tay hai thằng đàn ông! Phía...!Phía sau còn có..."
"Thì có sao đâu, cũng không phải làm chuyện phạm pháp." Kỷ Xuân Sơn chọc chọc ngón tay lên màn hình, "Em xem, người ta còn like đây này."
Thẩm Hòe Tự rút điện thoại về xem lại những tài khoản bấm like.
Lâm Thâm, Đoàn Triết, Phan Thận...
Thẩm Hòe Tự hoài nghi hai người họ chỉ có quanh quẩn mấy người bạn chung này.
James Duan còn bình luận một câu "Đừng khách sáo".
"Tôi lại không đăng ảnh có mặt em." Kỷ Xuân Sơn ôm sát người vào lòng, "Tay em đẹp như thế, để người ta ngắm một chút cũng không mất miếng thịt nào."
Hắn dùng từ "đăng" chứ không phải "chụp", Thẩm Hòe Tự cẩn thận cân nhắc cách dùng từ vi diệu này một chút, thử thăm dò: "Anh còn chụp cả mặt?"
Kỷ Xuân Sơn không trả lời mà nhắm mắt lại.
Thẩm Hòe Tự vỗ mạnh vào vai hắn: "Xóa xóa, mau xóa đi."
Kỷ Xuân Sơn bị anh náo loạn không thể ngủ tiếp: "Tại sao phải xóa? Cũng không phải ảnh nude mà."
Thẩm Hòe Tự líu lưỡi: "Anh tính chụp cả ảnh nude?"
Kỷ Xuân Sơn dừng một chút, thành thật đáp: "Có nghĩ đến...!nhưng không dám."
Thẩm Hòe Tự: "..."
Kỷ Xuân Sơn bổ sung: "Tôi chụp ảnh bạn trai mình ngủ thì có làm sao.
Ảnh đẹp lắm, lát nữa tôi gửi cho em xem."
Những lời này của hắn cực kỳ dõng dạc, Thẩm Hòe Tự nghiêm túc nhắc nhở: "Anh chưa được em cho phép mà đã chụp, tức là chụp lén."
Kỷ Xuân Sơn ném điện thoại cho anh: "Được, thế em tự xóa đi."
Thẩm Hòe Tự nhận di động mở màn hình, khóa mật mã sáu số lập tức hiện ra: "Password là số nào?"
Kỷ Xuân Sơn đáp: "Em đoán xem."
"Em..." Thẩm Hòe Tự nhìn hắn, "Làm sao em biết được?"
"Không biết là lỗi của em, không phải tôi."
Máu Thẩm Hòe Tự nghẹn lên tới ngực, thật sự muốn cầm di động trong tay ném bể sọ hắn cho rồi.
Kỷ Xuân Sơn nhường một bước: "Nhắc nhở một chút, là ngày tháng liên quan đến hai chúng ta."
Thẩm Hòe Tự nhập từ ngày tỏ tình, ngày đi cắm trại mùa xuân, ngày gặp lại, ngày nhận nụ hôn đầu tiên, ngày sinh nhật mình, thậm chí cả ngày hôm qua cũng thử hết, tất cả đều không đúng.
Anh bực bội ném điện thoại xuống giường: "Thích xóa hay không mặc kệ anh!"
"Là chính em nói nhé." Kỷ Xuân Sơn tươi cười cất điện thoại, ôm người vào ngực một lần nữa, "Sau này không cho lôi chuyện cũ ra xỉa xói."
Thẩm Hòe Tự khó khăn lắm mới khôi phục được tâm trạng, lại đột nhiên giật mình nhớ ra chuyện gì bèn truy vấn một câu: "Ý nghĩa của chữ 'Một' này không phải theo ý em đang nghĩ đến đâu đúng không?"
Kỷ Xuân Sơn bật cười: "Đoán xem."
- -------------------
Lời tác giả:
Thẩm Hòe Tự: "Anh tính chụp cả ảnh nude?"
Kỷ Xuân Sơn: "Có nghĩ đến...!nhưng không dám."
Chu Đồng An: "Đồ nhát cáy."
- --
Phát hai con dao gọt hoa quả chắc không ai chú ý tới.
Ngày Thẩm Hòe Tự gặp lại Kỷ Xuân Sơn ở Hải Khẩu, Thẩm Hòe Tự có mang theo dù.
Cậu ấy không còn quên mang dù nữa.
Ngày Kỷ Xuân Sơn đến nhà cậu ấy chúc mừng sinh nhật, Tiểu Tự sập cửa kêu rầm một tiếng.
Cửa nhà mới không còn là cửa tĩnh âm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...