=============
Nửa tiếng sau, hai người thành công leo lên đỉnh núi.
Nơi này cao trên bốn trăm mét so với mực nước biển, bên tai văng vẳng tiếng gió thổi qua vách đá nghe ù ù rất ma quái.
Thẩm Hòe Tự nhìn lên bầu trời sâu thẳm, hiện giờ thành phố bị ô nhiễm ánh sáng quá mức nghiêm trọng, mặc dù đêm nay quang đãng không có mây mù, nhìn bằng mắt thường cũng chỉ thấy được mấy ngôi sao đếm trên đầu ngón tay.
Hành trình ngắm sao hôm nay tuyên bố hoàn toàn lật xe.
Kỷ Xuân Sơn không quá để ý, hắn tìm một vị trí có tầm nhìn tốt bên vách núi ngồi xuống, móc cánh gà trong túi giấy vẫy vẫy tay với Thẩm Hòe Tự: "Thất thần ở đó làm gì? Lại đây ăn đi."
Gần đây thời gian ăn cơm của Thẩm Hòe Tự có quy luật lên không ít, lại phải leo núi một hồi nên bụng dạ lúc này đã réo vang, lập tức ngồi xuống cạnh hắn nhận cánh gà.
"Vị nó vốn như thế này à?" Thẩm Hòe Tự vừa nhai thịt gà vừa nghi hoặc, "Em nhớ trước đây nó ngon lắm mà?"
Kỷ Xuân Sơn miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, giờ phút này cũng rất nghi ngờ mình mua nhầm gà giả.
Hắn ủ ê mặt mày giơ xương gà trong tay lên, ngữ khí khẳng định: "Trước kia tuyệt đối —— tuyệt đối không phải mùi vị này."
Thẩm Hòe Tự bật cười, xem ra hành trình nghiền ngẫm hương vị cũ cũng tuyên cáo thất bại luôn rồi.
Anh ngẩng đầu nhìn lên tam giác mùa hè buồn hiu trên đầu, cạn lời hỏi: "Kỷ Xuân Sơn, anh đưa em lên núi để ngắm thứ này sao?"
"Không phải ở đó." Kỷ Xuân Sơn rút khăn giấy ướt ra lau lau tay, sờ lên gáy anh ấn xuống dưới, "Dưới kia kìa."
Vị trí hai người ngồi đúng lúc có thể quan sát cảnh đêm thành phố.
Ngựa xe như nước, muôn ngàn ngọn đèn sáng lên lấp lánh như dải gân hà.
"Trước giờ tôi chưa từng hối hận vì đã đổi chuyên ngành." Kỷ Xuân Sơn nhìn ra xa, đáy mắt phản chiếu biển ánh sáng lập lòe, "Hơn nữa ngân hà dưới mặt đất cũng khá xinh đẹp."
Thẩm Hòe Tự giật mình, sau đó quay đầu nhìn qua sườn mặt chuyên chú của hắn.
"Tiểu Tự, nguyên nhân tôi muốn thi Hàng không vũ trụ thật ra không cao thượng như em nghĩ đâu." Kỷ Xuân Sơn rũ mắt, nhẹ nhàng nói, "Chỉ để thỏa mãn tư tâm thôi."
"Tư tâm gì cơ?" Thẩm Hòe Tự hỏi.
Kỷ Xuân Sơn quay đầu nhìn anh: "Đưa em lên trời ngắm sao."
Thẩm Hòe Tự lắc đầu bật cười: "Chỉ bốc phét là giỏi, cho rằng em vẫn mười bảy tuổi à?"
Kỷ Xuân Sơn không phản bác, hắn vươn tay phủ lên đầu anh vuốt ve mái tóc đen mềm mại: "Hơn nữa, nếu tôi không vào Bác Linh, có lẽ...!chúng ta đã không cùng nhau ngồi ở đây rồi."
Lúc này Thẩm Hòe Tự mới nhận ra, dù là trước kia hay bây giờ, Kỷ Xuân Sơn đều rất thích sờ đầu anh.
Động tác của hắn thong thả nhẹ nhàng, không giống cử chỉ âu yếm giữa tình nhân mà như đang trấn an, như thể muốn dùng lòng bàn tay rót đầy cảm giác an toàn cho đối phương.
"Ngày đứng trên tầng cao nhất nhận được hai tin nhắn kia, tôi thật sự rất vui." Khóe môi Kỷ Xuân Sơn chậm rãi cong lên, "Về sau nhìn thấy lọ sao giấy...!Có biết cảm giác của tôi lúc ấy như thế nào không?"
Thẩm Hòe Tự yên tĩnh nhìn hắn.
"Tôi nhớ đến hai câu thơ ngày trước em từng nói." Kỷ Xuân Sơn cười càng tươi rói, "Thanh sơn liễu nhiễu nghi vô lộ, hốt kiến thiên phàm ẩn ánh lai.
Chuyện tốt đẹp vẫn còn ở phía sau."
Hắn bật cười sảng khoái, Thẩm Hòe Tự chỉ cảm thấy trong lòng càng buồn hơn.
Anh ngơ ngác nhìn cảnh đêm phồn hoa dưới chân núi, than nhẹ một tiếng: "Bắc Kinh rộng lớn quá."
Kỷ Xuân Sơn thu tay rồi lấy bánh hamburger trong túi giấy đưa cho anh, miệng thúc giục: "Ăn nhanh lên đi, sắp bị gió thổi lạnh quéo rồi." Nói xong hắn cũng tự cầm một cái hamburger ra, mở gói giấy nhíu mày.
"Chóp hamburger còn teo lại nữa này." Kỷ Xuân Sơn bất mãn than thở.
"Kỷ Xuân Sơn." Thẩm Hòe Tự nhẹ giọng hỏi, "Anh có tin vào giả thuyết về vũ trụ song song không?"
Kỷ Xuân Sơn vừa cắn một miếng hamburger vừa nỗ lực phân biệt xem có đúng là hương vị trong trí nhớ không, rất cầu thị đáp: "Xét theo lý thuyết vật lý lượng tử, giả thuyết vũ trụ song song là hợp logic."
"Em thì tin." Khóe môi Thẩm Hòe Tự cong lên một nụ cười nhạt, "Ở trong vũ trụ đó em không chia tay anh, năm mười bảy tuổi anh dẫn em cùng đi trốn, chúng ta không tách rời nhau một ngày nào cả." Ánh mắt anh nhìn về nơi xa, ý cười trên mặt lại lan tràn một chút, miệng lẩm bẩm, "Thật tốt quá."
Gió thổi rối tung tóc mái trên trán, nhưng không thể thổi tan nét u sầu nhàn nhạt giữa chân mày.
Kỷ Xuân Sơn buông hamburger xuống, dịch người lại gần một chút rồi cúi đầu hôn anh.
Bọn họ ngồi dưới bầu trời lồng lộng yên tĩnh, ngay phía trên nhân gian thế tục đầy đèn đuốc rực rỡ, cùng nhau tiếp một nụ hôn dài không nhiễm tình dục, đầy mùi đồ ăn McDonald's.
- -------------------
Lời tác giả:
Số lượng từ trong chương này rất vừa phải, mẹ ruột tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.
Các chị em nhạy cảm hẳn đã nhận ra rồi, sếp Kỷ mười ba năm nay không chỉ không ăn McDonald's, còn không ăn cả KFC luôn.
- --
Tam giác mùa hè (Summer Triangle):
Được hình thành từ sao Chức Nữ (Vega) trong chòm Thiên Cầm (Lyra), sao Thiên Tân (Deneb) trong chòm Thiên Nga (Cygnus) và sao Ngưu Lang (Altair) thuộc chòm Thiên Ưng (Aquila).
.