Nghỉ ngơi tới trưa, trạng thái tinh thần của Thẩm Trường Đông về cơ bản đã khôi phục như bình thường, Đinh Dật hối hả chạy xuống căng-tin mua mấy món ăn cô cho là ngon nhất mang đến mời cậu cùng với nụ cười nịnh nọt – không hiểu xui xẻo làm sao mà dạo này cô không thể đường đường chính chính ra oai khi đối diện với Thẩm Trường Đông như ngày trước.
Mặc dù cô đã nói với Lý Bối Bối là sẽ không kể với ai về chuyện kia, nhưng Thẩm Trường Đông rõ ràng không muốn cho qua, thế nên cô vừa ăn cơm vừa thuật lại sơ qua tình hình.
Thẩm Trường Đông không khỏi thắc mắc: “Wada là ai?” Suýt nữa thì quên Thẩm Trường Đông không quen biết Wada, Đinh Dật giải thích: “Đó là người tớ quen khi đến Bắc Kinh chơi hồi mới lên cấp ba, là bạn của Ngụy Hoa Tĩnh, mặc dù là người Nhật Bản nhưng tính cũng được.”
Bạn của Ngụy Hoa Tĩnh, vậy chắc hẳn là nam rồi, Thẩm Trường Đông ngẩng đầu nhìn Đinh Dật, thấy hai mắt cô trong veo, chỉ mải gắp đồ ăn, cậu không nhịn được vỗ nhẹ vào đầu cô rồi cười nói: “Còn nói mua cho tớ ăn, miếng ngon đều bị cậu chọn hết rồi!”
Việc học của Thẩm Trường Đông bình thường không quá nặng nề, chỉ cần có thời gian rảnh là cậu sẽ đến đại học A tự học cùng Đinh Dật, dần dà, mỗi lần đến phòng tự học, Đinh Dật sẽ tự giác giữ hai chỗ ngồi, thỉnh thoảng bạn bè trong ký túc xá cũng giúp họ giữ chỗ, bởi vì nước nóng ở ký túc xá thường xuyên do Thẩm Trường Đông xách hộ, đây cũng là một phúc lợi của gia đình bạn gái.
Hôm nay là cuối tuần, Đinh Dật đang vùi đầu trong phòng tự học hăng hái chiến đấu với bài tập thiết kế máy móc căn bản, Thẩm Trường Đông bỗng xách từ đâu tới một chiếc notebook, cậu đeo tai nghe ngồi xem phim khiến Đinh Dật tức đến nghiến răng nghiến lợi, ai việc người nấy, thật sự chẳng còn cách nào.
Cuối cùng, cho đến khi cô làm xong bài tập chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ăn cơm thì bỗng phát hiện Thẩm Trường Đông vẫn xem một bộ phim đó, có nhầm không vậy, chẳng lẽ cậu còn xem đi xem lại? Cô tò mò nghiêng đầu qua nhìn thì mới nhận ra không chỉ đơn giản là xem phim, cậu còn đang sử dụng một phần mềm biên tập để gõ chữ.
“Cậu đang làm gì vậy?” Đinh Dật tò mò hỏi.
“Không có gì, giúp người ta dịch một chút phim nguyên bản.” Thẩm Trường Đông bỏ tai nghe xuống, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Cứ thế nghe rồi dịch sao? Có phụ đề tiếng Anh không?” Thấy Thẩm Trường Đông lắc đầu, Đinh Dật chợt cảm thấy hứng thú, tiếng Anh của cô kém, khả năng nghe lại còn kém hơn cả kém, cho nên xưa nay cô vẫn hâm mộ những người học giỏi ngoại ngữ, không ngờ Thẩm Trường Đông đã đến trình độ có thể nghe hiểu và dịch được phim gốc, Đinh Dật phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa rồi.
Đinh Dật cười nham hiểm chọc chọc Thẩm Trường Đông: “Làm phiên dịch thu nhập cũng không ít nhỉ, ha ha, có phải nên mời tớ ăn một bữa thịnh soạn không?” Không ngờ Thẩm Trường Đông lại nói: “Số tiền đó tớ có việc cần dùng rồi,” khiến cô thật mất mặt, cô nhăn mũi nói thầm: “Có gì hơn người chứ, hừ, mình cũng nghĩ cách đi kiếm thêm thu nhập.”
Tuy ở ký túc xá đã góp tiền mua máy tính, nhưng do mọi người đều ở trong cùng một khoa nên thời gian nhàn rỗi cũng giống nhau, sử dụng rất bất tiện, vì thế Đinh Dật vẫn chưa từ bỏ ý định mua riêng một bộ, học kỳ sau có môn Nguyên lý vẽ bản đồ trên máy tính và Kho dữ liệu, sẽ càng có nhiều bài tập phải làm trên máy tính, nếu không thể dùng máy bất cứ lúc nào thì đúng là quá bất tiện.
Thế nhưng về phương diện tiền bạc, Đinh Dật không hay tính toán cẩn thận, cô là kiểu người hôm nay có rượu hôm nay say, trước kia ở cùng với ba mẹ, mọi chi phí đều có họ lo nên chưa thấy được, sau khi một mình đến Bắc Kinh mới nhận ra tầm quan trọng của việc quản lý tài sản. Vì thế tuy tiền sinh hoạt phí ba cho cô không ít, nhưng sau khi mua điện thoại và góp tiền mua máy tính, cộng thêm ăn uống như núi lở suốt nửa học kỳ qua, bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu. Máy tính thì có thể dùng tiền của học kỳ sau để mua, nhưng còn chuyện cơm nước nếu không giải quyết thì cuộc sống của cô không thể dễ chịu được.
Đinh Dật cho rằng việc quản lý tài sản quan trọng nằm ở chỗ làm cho nó sinh sôi nảy nở chứ không phải là tiết kiệm, cô hăm hở hỏi Dương Lộ Lộ đang làm việc tại trung tâm hỗ trợ người cần có việc làm: “Có công việc bán thời gian nào không? Giới thiệu cho tớ một chỗ với.”
Dương Lộ Lộ đánh giá cô: “Tay chân không linh hoạt lắm, ngũ cốc chẳng phân biệt được; mặc dù da mặt dày nhưng tính tình quá tệ; học hành tuy tốt nhưng lại thiếu kiên nhẫn; được nuông chiều từ bé không chịu được khổ cực. Xem ra ngay cả một công việc bình thường nhất, như là bán hàng, gia sư, phát tờ rơi hay sắp xếp sách cậu cũng không làm được.”
Đinh Dật nghe vậy sắc mặt biến thành màu đen, lông mày dựng ngược sắp sửa nổi cơn, Dương Lộ Lộ lại nói tiếp: “Cũng may bề ngoài không tệ lắm, mặt mũi sáng sủa, đầu tóc gọn gàng, có một cơ hội vừa nhẹ nhàng lại vừa kiếm được tiền, cứ như là nó được tạo ra để dành riêng cho cậu ấy, cậu cũng biết chúng ta học hành quá nặng nhọc, công việc này mất ít thời gian và công sức nhưng tiền thì nhiều, rất phù hợp với cậu.”
Đinh Dật nghe cô bạn nói vậy bỗng nghĩ tới đoạn miêu tả trong mấy tờ quảng cáo ở ngoài phố: “Hộp đêm nào đó thông báo tuyển dụng tiếp viên nam nữ, yêu cầu tướng mạo cân đối, tư tưởng cởi mở, thu nhập vài chục ngàn một tháng.” Cô lập tức quát một tiếng rồi bổ nhào vào Dương Lộ Lộ.
Dương Lộ Lộ bị bóp cổ nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, mất bao nhiêu sức lực mới cạy được một ngón tay của Đinh Dật ra: “Cậu… cậu nghe tớ nói hết đã có được không?”
Đinh Dật tạm thời thả cô bạn ra, cho phạm nhân một cơ hội biện bạch, chỉ cần sai một chút là sẽ xử lý ngay.
Dương Lộ Lộ ho khan hai tiếng, xoa xoa cổ rồi mới mở miệng: “Đúng là đồ con gái dã man, tớ đang nói đến lễ tân, cậu nghĩ đi đâu vậy? Tự mình suy nghĩ không trong sáng còn trách người khác?”
Đinh Dật nghe thế mặt mày hớn hở, vội vàng rót chén nước bưng tới cho Dương Lộ Lộ: “Ha ha, ai bảo cậu cứ nói nửa vời, nói mau nói mau, rốt cuộc là thế nào.”
Hóa ra trường các cô và đại học B ở bên cạnh cùng nhau thành lập một đội lễ tân, ngoài mục đích để phục vụ các hoạt động nội bộ của trường thì còn có cơ hội làm việc vào một số dịp quan trọng ngoài xã hội. Nữ sinh viên của trường đại học có tiếng nên yêu cầu về ngoại hình và tác phong rất nghiêm khắc, vì vậy môi trường làm việc tốt, thu nhập cũng tương đối.
Theo sự tiến cử của Dương Lộ Lộ, trải qua nhiều cuộc phỏng vấn sàng lọc, cuối cùng Đinh Dật cũng được gia nhập đội lễ tân. Lần đầu tiên ra ngoài làm việc là ở một triển lãm gốm sứ được tổ chức tại phòng trưng bày quốc gia vào thứ bảy, hội trường vô cùng rộn ràng náo nhiệt, bởi vì ban tổ chức yêu cầu mặc sườn xám cho nên Đinh Dật phải mang theo một cái ba lô lớn để đựng quần áo, cô cũng nhét tất cả đồ dùng cá nhân vào trong đó.
Thế nhưng đến khi buổi triển lãm kết thúc, lúc muốn tìm quần áo để thay, Đinh Dật mới tá hỏa. Đầu buổi cô đã tiện tay đưa chiếc ba lô cho một em gái đứng cạnh sân khấu triển lãm nhờ trông hộ, nhưng mà hôm nay quá đông người, ai cũng bận rộn việc của mình, cô gái đó chắc cũng bị sai bảo làm cái này cái kia, lúc Đinh Dật hỏi đến chiếc ba lô cô ấy mới ngỡ ngàng, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, mãi vẫn không tìm thấy, cô ấy rưng rưng nước mắt: “Rõ ràng em để ở dưới chiếc bàn này, sao lại không thấy đâu nữa, làm thế nào bây giờ, hu hu…”
Đinh Dật thấy cô ấy khóc cũng chẳng biết nên làm thế nào, thực sự không đành lòng làm khó cô ấy, đành trách bản thân cô xui xẻo thôi, vốn đến để kiếm tiền mà lại tiền mất tật mang thế này, coi như cả ngày hôm nay cô làm không công rồi còn phải bỏ thêm tiền ra nữa.
Điện thoại, chìa khóa, quần áo và hơn bốn trăm tệ trong ví, mất cả rồi, tiền lương làm lễ tân hôm nay phải về trường mới được lĩnh, trường thì xa mà cô không có tiền đi xe, mấy người bạn làm chung trước tiên có thể cho cô mượn chút tiền, nhưng cô bây giờ đang mặc sườn xám, chân chỉ đi mỗi tất, cứ thế này ra ngoài để mà chết cóng sao?
Vào những lúc như thế này, cô mới cảm thấy may mắn ba mẹ đã truyền cho mình gien thật tốt khiến cho trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, vì vậy cô mượn điện thoại gọi cho Thẩm Trường Đông.
Triển lãm phải dọn dẹp, mấy người bạn làm chung có ý tốt muốn đợi cùng cô ở ngoài cổng, Đinh Dật nhìn sắc trời âm u chắc là sắp có tuyết nên bèn khéo léo từ chối, chỉ nhận một chiếc áo khoác của một đồng nghiệp nam – che vào chân cũng tốt mà, cô không muốn sau này về già sẽ bị thấp khớp đâu.
Khoác lên mình trang phục quái dị như thế, Đinh Dật run lẩy bẩy xuýt xoa đứng cạnh cửa quán KFC, ha ha quán ăn nhanh tốt vậy đó, dù không ăn cũng không bị người ta đuổi đi.
May là trường của Thẩm Trường Đông cách đây không xa lắm, chẳng mấy chốc cô đã trông thấy bóng dáng cậu, hiện giờ không có phương tiện liên lạc, sợ cậu không tìm thấy mình nên Đinh Dật vội vàng chạy ra ngoài gọi to.
Thẩm Trường Đông ôm một chiếc áo lông dài ngồi trong xe taxi nhìn thấy một cảnh tượng như sau: Đinh Dật tóc búi cao, mặt trang điểm đậm, thân trên là sườn xám bằng lụa màu đỏ rực óng ánh, từ eo trở xuống là một chiếc áo gió của nam, hai tay áo thắt quanh hông, còn đai lưng của chiếc áo đó thì buộc quanh đầu gối, bây giờ đang vội vã đẩy cửa kính của quán KFC chạy tới, trông thấy cậu thì vô cùng mừng rỡ, gọi tên cậu lớn đến nỗi tất cả mọi người xung quanh đều tập trung ánh mắt vào người cậu.
Trong một tích tắc đó, Thẩm Trường Đông suýt nữa muốn quay đầu bỏ đi giả vờ như không quen biết người này, nhưng tay cậu vẫn vô thức tự động dang chiếc áo lông ra, bao lấy đôi cánh tay vẫn đang trần trụi che đi lớp quần áo lố lăng đó, kéo cô vào xe taxi.
Sau khi một mình ăn gần hết cả một phần canh gà ninh măng, Đinh Dật mới quệt miệng nói: “Tớ làm mất điện thoại rồi, tất cả tiền ở trong ví cũng mất hết.” Cô không nói rõ số tiền còn lại là hơn bốn trăm tệ.
Ngày hôm sau, Thẩm Trường Đông đưa cô đi mua điện thoại mới rồi còn cho cô một tháng phí sinh hoạt, cậu cảm thán: “Cậu vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi, không có số làm giàu nên muốn kiếm thêm thu nhập cũng chẳng được đâu.”
Đinh Dật nghe vậy thì không vui: “Tớ chỉ vay cậu thôi mà, chờ ba gửi tiền lên tớ sẽ trả, dám xem thường tớ, cậu đợi đấy, không biết chừng chẳng bao lâu tớ có thể sẽ tự kiếm đủ tiền để trả cậu.”
Thẩm Trường Đông vội hỏi: “Bà cô nhỏ à, tớ nào dám xem thường cậu, nhưng cậu không nghĩ công việc lễ tân chẳng hề có chút ích lợi gì sao? Vẫn đang còn trẻ, cậu nên học hành cho tử tế rồi kiếm học bổng có khi còn nhanh có tiền hơn đấy.”
Cho dù Thẩm Trường Đông không nói thì Đinh Dật cũng biết mình cần học hành tử tế, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, hơn nữa đã qua hơn nửa kỳ học tập, cô cũng đã có nhiều suy nghĩ khác về chuyên ngành này.
Cô phát hiện khoa ô-tô ít nữ sinh không phải là không có nguyên do. Nữ sinh trong khoa này, ngoại trừ cô và Tề Phi Tạp đến từ Quảng Đông vì đi thi nên được tuyển thẳng thì bảy người còn lại đều bị ép buộc học, nói cách khác không một nữ sinh nào tự nguyện đăng ký vào khoa này.
Việc học tập tuy hơi khổ, hơi mệt nhưng âu cũng là tính chất chung của các ngành kỹ thuật, vẫn còn có thể chịu được. Nhưng Đinh Dật tự nhận thấy cô không có được niềm đam mê đối với ô-tô như các nam sinh trong khoa, cô cảm thấy nó cũng chỉ là một phương tiện thay cho đi bộ, hà cớ gì phải làm ra phức tạp như thế. Sự yêu thích chính là người thầy tốt nhất, lúc phát hiện bản thân không có hứng thú với các môn học chuyên ngành, cô cảm thấy vô cùng khủng hoảng, nhìn những người khác tranh luận sôi nổi, cô càng có cảm giác bất an của một kẻ ngoài cuộc.
Trong giờ thực hành thợ nguội, cô tốn bao nhiêu sức lực mới có thể chế ra một chiếc búa nhỏ đến đáng thương, nó chỉ ở gần mức “đạt yêu cầu” khiến cho lòng tự tin của cô bị đả kích rất mạnh.
Ở đại học có những người vì không hài lòng với chuyên ngành của mình nên đã quay về thi lại một lần nữa, Đinh Dật vô cùng khâm phục sự can đảm của họ, nhưng cô không định noi theo, chỉ đành chấp nhận tiến lên, không muốn lui về phía sau, không muốn lãng phí thời gian một năm để đổi lấy một thứ gì đó chưa chắc chắn.
Khi biết được nếu có thành tích xuất sắc thì có thể xin chuyển khoa, Đinh Dật như nhìn thấy ánh bình minh. Vì vậy cô liền mua một chiếc đèn chiếu sáng khẩn cấp, hàng ngày dốc sức học đến tận hai giờ sáng. Chuyện của mình chỉ có thể tự mình nỗ lực, điều này Đinh Dật đã hiểu được từ lâu.
Từ sau lần Đinh Dật gọi điện thoại xác nhận đã nhận được tiền, Đinh Phụng Lĩnh không còn nhận được điện thoại cô chủ động gọi đến nữa, mỗi lần ông gọi đến cô cũng chỉ vội vàng nói hai ba câu rồi cúp máy. Sốt ruột vì con gái, Đinh Phụng Lĩnh bèn gọi cho Thẩm Trường Đông cũng đang ở Bắc Kinh để hỏi thăm tình hình qua cậu.
“Con nghĩ có lẽ Đinh Dật đang đặt ra một mục tiêu mới cho bản thân, bây giờ đang ở trong trạng thái bế quan, chờ đến khi nào mục tiêu thực hiện được chắc là sẽ trở lại như bình thường.” Thẩm Trường Đông an ủi ba Đinh. Thậm chí Đinh Dật còn bắt đầu ngăn không cho cậu đến đại học A, nói là làm mất thời gian của cô, trong khi đó người phải đi qua đi lại là cậu đấy chứ, cậu cũng phải thi cuối kỳ như ai thôi mà. Có điều phàn nàn cũng vô dụng, ưu điểm của Đinh Dật từ trước tới nay không bao gồm “khéo hiểu lòng người”, nhất là đối với cậu.
Lần này bọn họ lên Bắc Kinh học đại học rất có lợi, không chỉ gần tới quốc khánh 50 năm thành lập đất nước, vào đêm ngàn năm có một, rất nhiều sinh viên năm nhất còn được triệu tập tới Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ Trung Quốc cùng chung vui với các vị lãnh đạo, toàn là những sự kiện khiến người ta vô cùng phấn khởi.
Khoa của Thẩm Trường Đông không được lựa chọn, nhưng khi biết được hôm đó Đinh Dật cũng phải đi phất cờ cổ vũ, cậu bèn tranh thủ dùng thân phận đại biểu hội sinh viên để đi theo cả đội.
Chạng vạng, mọi người được trường học cho xe đưa đến Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ, hai con đường bên ngoài đài tưởng niệm đã được phân chia vị trí đỗ xe cho từng trường, đội đại biểu của trường Đinh Dật và Thẩm Trường Đông ở hai góc cách nhau tương đối xa.
Hoạt động vẫn chưa bắt đầu, hai người xuyên qua đám đông tấp nập đi về phía nhau, Đinh Dật đang mặc áo lông màu trắng, đeo găng tay len màu da cam, hai má bị lạnh nên đỏ bừng, Thẩm Trường Đông thầm nghĩ: “Sao mới hơn một tuần không gặp mà dáng vẻ cô lại thay đổi, hình như ngày càng xinh đẹp hơn trước.” Nhưng ngoài miệng lại nói: “Vốn đã chẳng có mấy cân thịt, sao lại gầy đi nữa, cứ như vậy nhìn còn ra thể thống gì?”
Đinh Dật cười khanh khách đẩy cậu: “Tớ mặc áo lông rồi mà cậu còn nhìn ra được là gầy sao? Vớ vẩn.” Tiếp đó cả đoàn người bắt đầu xôn xao, ai nấy bày đủ các tư thế tạo dáng pose ảnh bên cạnh Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ.
Bởi vì tối nay sẽ có nhà lãnh đạo quan trọng lên đài nói chuyện nên các sinh viên được yêu cầu xếp theo hàng ngũ, người cầm cờ hiệu của mỗi trường đã đứng vào vị trí chờ sẵn.
Ngoài ra trên đài còn có biểu diễn văn nghệ, tiếc là đứng xa quá nên không thấy rõ, mà đều là các tiết mục văn nghệ thời chiến nên mọi người cũng không hào hứng lắm, ai nấy tụ tập vào từng nhóm nhỏ ríu rít trò chuyện.
Lúc này bỗng nhiên có một tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên, mọi người vội dừng cuộc trò chuyện, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, chợt thấy Tề Phi Tạp đang cầm khăn giấy lau nước mắt, mắt mũi đều đỏ hoe. Tất cả mọi người vội hỏi thăm xem cô bạn bị làm sao.
“Hu hu, thời khắc cả ngàn năm, hôm nay thật sự quá lãng mạn, vậy mà tớ lại không thể cùng bạn trai trải qua.” Sau mấy tháng tu luyện, tiếng phổ thông của Tạp Tạp đã tiến bộ rất nhiều, cơ bản nói chuyện sẽ không bị hiểu lầm nữa, nhưng mấy lời này của cô bạn vẫn khiến cho vài người bật cười khẽ. Một nữ sinh nói: “Tạp Tạp thật là đa cảm, bạn trai cậu ở Quảng Đông chắc chắn cũng đang nhớ đến cậu, đây gọi là gửi tương tư qua ngàn dặm, đừng xúc động, cũng đừng buồn nữa.”
Trong lòng Đinh Dật khẽ lay động, nghĩ đến chuyện Thẩm Trường Đông bằng mọi giá phải đến được đây giương cờ, phải chăng cũng là vì muốn cùng cô trải qua một đêm ngàn năm có một? Nhớ lại sự quan tâm ấm áp trong ánh mắt cậu khi nói cô gầy đi lúc nãy, trong lòng cô bỗng cảm thấy ngọt ngào, dường như mệt mỏi bao ngày qua đều không cánh mà bay, hóa ra cảm giác được ai đó luôn thật lòng quan tâm đến mình lại tuyệt như vậy.
Đã mười một giờ năm mươi, xa xa pháo hoa bay đầy trời, rực rỡ đến chói mắt, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt lên không trung. Đinh Dật chợt thấy điện thoại trong túi quần rung lên, cô mở ra xem: “Tớ đang đứng phía sau hàng của các cậu.” Là Thẩm Trường Đông, cậu ấy đã lẻn qua đây rồi sao?
Quay đầu lại tìm kiếm, toàn là đầu người không thể nhìn được gì, Đinh Dật lặng lẽ lui ra phía sau, ra sức lách người xuyên qua đám đông, trong lúc chen lấn suýt nữa bị rơi mũ thì cánh tay của cô bỗng bị ai đó kéo lại – Thẩm Trường Đông thật sự đã đến rồi.
Đi tới một khoảng trống ở đằng sau, Đinh Dật mừng rỡ hỏi: “Cậu không phải phụ trách giương cờ à? Sao lại rảnh rỗi mà ra đây.”
Thẩm Trường Đông nói: “Tớ đã tìm được một người thay thế, phải bỏ ra một cái giá lớn đến thê thảm đấy.” Nhưng cậu vẫn đang cười vô cùng xán lạn, thật sự không nhìn ra thê thảm ở chỗ nào.
Bắt đầu vào thời gian đếm ngược, nhà lãnh đạo vẫn đang nói chuyện trên đài, sau khi kết thúc là tiếng hô “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một”, khi từ “Một” được thốt lên, cả đám đông như vỡ òa, tiếng reo hò đinh tai nhức óc, từng bông pháo hoa còn rực rỡ hơn nữa tỏa sáng trên bầu trời. Đinh Dật muốn ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên ánh sáng trên đỉnh đầu bị che khuất, cùng lúc đó, bờ môi cũng bị chặn lại – là Thẩm Trường Đông.
Đầu óc Đinh Dật mơ hồ, cô hơi do dự, cánh tay chậm rãi nâng lên vòng dưới tay cậu, ôm chặt.
Ngày hôm sau chính là đám cưới của anh Kiến Quân, cho nên sau khi lễ mừng kết thúc, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông bắt xe đi thẳng tới nhà bác trai. Trên đường, hai người đều không hẹn mà cùng duy trì sự trầm mặc, sau khi xuống xe trước cổng khu, Đinh Dật đang đi đằng trước bỗng kêu lên một tiếng rồi ôm mặt ngồi xổm bên đường.
Thẩm Trường Đông cũng vội vàng ngồi xổm xuống, vịn hai bờ vai Đinh Dật hỏi: “Làm sao vậy?” Đinh Dật không chịu ngẩng đầu, khoanh tay vùi đầu vào trong, ồm ồm nói: “Vừa nãy xung quanh toàn là người trong khoa tớ, tất cả mọi người đã quay lại mà chúng ta vẫn còn… Cậu bảo tớ sau này làm thế nào nhìn mặt người khác bây giờ!”
Thẩm Trường Đông nén cười an ủi cô: “Không sao mà, lúc ấy hỗn loạn như thế không có nhiều người chú ý đến chúng ta đâu, đợi hai ngày nữa trở về trường không biết chừng người ta đã quên hết rồi, vả lại chúng ta cũng là bạn trai bạn gái chính thức, chuyện như vậy mọi người cũng đều hiểu được.”
“Cậu nói nghe thì hay lắm, không phải trước mặt bạn học của cậu, đương nhiên cậu không cảm thấy xấu hổ chết đi được rồi!” Đinh Dật chậm rãi ngẩng đầu nhưng vẫn đang hầm hừ.
“Vậy được thôi, lần sau chúng ta hôn lại một lần nữa trước mặt bạn học của tớ, thế nào? Cho cậu khỏi phàn nàn, nếu không thì cho cậu chiếm chút tiện nghi đấy, kể cả nhiều hơn nữa tớ cũng không để ý đâu.”
Đinh Dật tức giận bỗng đứng phắt dậy, cô vốn bị huyết áp thấp, ngồi xổm quá lâu lại đứng lên đột ngột nên trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, Thẩm Trường Đông hoảng sợ ôm chầm lấy cô: “Cậu không sao chứ, đừng làm tớ sợ, tớ xin lỗi mà.”
Thực ra chỉ cần đứng lên một lát rồi sẽ ổn, nhưng nghĩ đến vừa rồi Thẩm Trường Đông chọc tức mình, cô không khỏi muốn trêu cậu một chút, vì vậy cô nhắm mắt lại giả vờ bất tỉnh.
Thẩm Trường Đông lay mãi không được nên càng sốt ruột, cậu quay lưng cúi người cõng Đinh Dật chạy về nhà, có lẽ vẫn cảm thấy không ổn, cậu đưa một tay ra lục điện thoại, Đinh Dật hé một mắt nhìn thấy cậu đang định gọi điện, sợ cậu gọi cho bác trai hay là gọi cấp cứu làm to chuyện, cô liền bật cười mắng một tiếng: “Đồ ngốc!”
Thẩm Trường Đông biết mình bị mắc lừa nhưng cũng chỉ thở dài một hơi, cậu nhét điện thoại vào túi quần, sau đó xốc Đinh Dật trên lưng rồi bắt đầu chạy như bay, miệng la lớn: “Cõng nàng dâu trên lưng!” Đinh Dật bị lắc lư vội vàng ôm cổ cậu, sợ cậu hô lớn bị người quen nghe được nên cô đạp chân đòi xuống.
Đinh Dật tuy mảnh mai nhưng chân lại dài, Thẩm Trường Đông cõng cô ra sức chạy một lúc cũng thấm mệt, bây giờ bị cô ngọ nguậy, đêm sương mặt đường lại trơn ướt, chân cậu lảo đảo cõng cả Đinh Dật ngã lăn ra đất.
May mà mùa đông mặc nhiều quần áo nên ngã không đau, nhưng áo lông màu trắng của Đinh Dật thì thảm rồi, tuy cả người ngã đè lên Thẩm Trường Đông nhưng tay áo vẫn bị dính bùn đen, Thẩm Trường Đông càng thảm hại hơn, khắp người toàn là bùn bẩn.
Hai người chẳng ai oán trách ai mà cùng bật cười ngây ngô, cười xong một trận mới bắt đầu phiền não: ngày mai không thể nào mặc quần áo bẩn tham dự hôn lễ được. Thẩm Trường Đông thì đơn giản, dáng người cậu và anh Kiến Quân tương đương nhau, có thể tìm được một bộ lễ phục khác, còn cô e là phải mượn Lý Bối Bối, nhớ đến cô bạn, Đinh Dật cảm thấy không thể nào cười nổi.
Gửi tin nhắn, quả nhiên Lý Bối Bối vẫn chưa ngủ, “Hôm nay nhà bác trai đông khách quá, tớ sang đó ngủ với cậu nhé.” Đinh Dật hỏi thử, Lý Bối Bối đồng ý ngay.
Sau khi sắp xếp cho Thẩm Trường Đông ổn thỏa ở nhà bác trai, Đinh Dật liền đi sang nhà họ Lý, cô nhẹ nhàng gõ cửa, người ra mở là Lý Bối Bối, trong nhà im ắng, chắc là cả nhà họ đã đi ngủ cả rồi.
Xuyên qua phòng khách tờ mờ đi vào phòng Lý Bối Bối, mặc dù đèn bàn không sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn rõ cặp mắt sưng đỏ và vệt nước mắt trên đôi má. Đinh Dật đau lòng: “Ông bà có phát hiện ra cái gì không? Cậu buồn bã như vậy, chắc họ cũng thắc mắc.”
Lý Bối Bối rầu rĩ nói: “Tớ đâu dám như vậy trước mặt họ, bọn họ chỉ thấy tâm tình tớ không tốt, tớ nói là do học tập vất vả quá, họ cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ bảo tớ đừng quá sức.”
“Vậy đám cưới ngày mai hai mắt cậu sưng húp như thế không lừa được người ta đâu.”
Lý Bối Bối nghe vậy vội vàng lấy gương ra soi, nhìn thấy bỗng giật mình, lo lắng hỏi: “Trời ơi xấu chết mất, làm thế nào bây giờ!”
Đinh Dật thấy cô bạn còn có tâm tư để ý đến hình tượng của mình thì biết đã không còn đáng lo lắm, vì vậy cô cố gắng nhớ lại cách làm tiêu sưng mắt để Lý Bối Bối làm thử.
Cà phê lạnh, đá, sữa bò, thêm cả dấm chua, lá chè, vân vân, tất cả đều thử hết rồi mà vẫn không biết cái nào mới có tác dụng, tóm lại cuối cùng hai mắt Lý Bối Bối trông đã đỡ đáng sợ hơn trước.
Vật lộn một hồi, nhìn đồng hồ thấy cũng chỉ còn hai tiếng là phải dậy, hai người quyết định không ngủ nữa, nằm trên giường tán gẫu lan man.
Hết chương 25
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...