Hí hí, thấy ta dạo này chăm hông -,-
Làm ơn hãy tha thứ cho sự ngu ngơ của nữ chính nhé =3= phải ngu ngơ thế thì mới là Băng Du nhà mình chớ :3
Truyện tiếp theo, sau khi bộ này kết thúc, nữ chính sẽ không ngu ngơ thế này nữa đâu =3=
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, hai đứa nó gặp Minh Thiên ở cổng trường. Nó vừa thấy anh
thì cười toe toét, chạy lại nói chuyện với anh. Còn cậu, mặt nhăn mày
nhó, cũng vội bám theo. Gì chứ, cha Minh Thiên đó nham hiểm lắm, không
thể chủ quan được!
Minh Thiên thấy vậy thì cười, chào cậu một cái rồi quay qua nói
chuyện với nó, ngó lơ luôn nam chính là cậu. Nó cũng vậy, không thèm đếm xỉa tới ” cái thằng chồng tương lai ” đang đứng cạnh mình, say sưa nói
chuyện với thằng khác. Hai người cứ tíu ta tíu tít khiến cậu phát bực,
không nói không rằng, cầm tay nó kéo đi thẳng.
Nó bị cậu kéo đi cũng không thắc mắc gì, vì nó biết cậu chả ưa gì
Minh Thiên. Nhưng nó lại không hiểu vì sao cậu lại ghét anh. Hồi nhỏ,
cậu rất là bám anh, nhưng bỗng dưng lên 3 tuổi, cậu thay đổi, luôn hằn
học với anh, đặc biệt là khi anh và nó chơi cùng nhau. Hầy, thật là nhức óc! 乂◜◬◝乂
Minh Thiên đứng trơ trọi trước cổng trường, lắc đầu, cười khổ một
cái. Anh coi cậu như em trai mình, dù có là tình địch đi chăng nữa, anh
vẫn rất thương cậu. Nhưng khổ nỗi, thằng em trai mà anh thương yêu lại
trở nên ghét cay ghét đắng anh từ năm nó lên 3, vì người con gái đó.
Người con gái mà cả anh và cậu đều có tình cảm sâu đậm. Hầy, Phạm Băng
Du, sao em lại đào hoa như thế?
Kéo nó đi một mạch, thấy xa Minh Thiên rồi, mặt cậu mới giãn ra, bước đi cũng chậm lại. Nhìn về phía trước, cậu mở miệng hỏi nó:
– Này, có phải tao đã từng nói với mày là không được thân thiết với mấy thằng con trai khác, đặc biệt là Vũ Minh Thiên không?
– À…..hình như……..là phải. – Nó đang cố gắng lục lọi cái trí nhớ lộn xộn của mình.
– Mày coi thường tao! – Cậu vờ làm mặt nghiêm nghị nhìn nó.
Nó cứ nghĩ cậu nghiêm túc, hoảng hốt:
– Tao đâu có! Sao mày lại nói thế?
– Mày không nhớ được lời nói cách đây vài ngày của tao, chứng tỏ lúc
tao nói mày không chú ý, tức là mày coi thường lời nói của tao, đồng
nghĩa với việc mày coi thường tao! – Cậu nói một hơi.
– Í, sao câu này nghe quen quen! – Nó không còn để tâm đến câu nói
trước đó của cậu, hỏi ngay cái mình thắc mắc. ( Zugai : chỉ là thẳng
thắn thôi, không phải coi thường =))) )
– À……trong mấy bộ tiểu thuyết của mẹ Vân @@! Hê hê! – Cậu cười cười trả lời. Kể ra việc ăn cắp lời thoại bị phát hiện cũng chả hay ho gì lắm.
– Sặc, đừng nói với tao mày cũng đọc mấy cái đó nhé? – Đừng nói là
cậu lây từ mẹ nha? 乂◜◬◝乂 Thật kinh khủng! Bố Huy ơi, bố Hoàng ơi, 3 bố
con mình thế là tèo!
– Đương nhiên là không! Chỉ là tao vô tình nghe mẹ Vân nói với mẹ
Linh thôi! – Cậu là ai mà lại đi đọc mấy thứ sến súa đó? Tuy là cậu đang cân nhắc lại về việc hỏi mượn mẹ Vân mấy bộ xem sao, vì trong đó có vài câu nói khá hay. E hèm, xin hãy chú ý, Vương Hoàng Lãnh nếu có đọc tiểu thuyết đi chăng nữa thì cũng chỉ là để phục vụ cho chuyện tình cảm lãng mạn, không hề vì sở thích nhé!
– Phù, làm tao cứ tưởng, hết hồn. – Nó vờ đưa tay lau mồ hôi trán, thở phào như bớt được gánh nặng.
Cậu nhìn nó, mỉm cười nhẹ nhàng.
Hai đứa vừa mới tới trước cửa lớp thì bị Hoàng Oanh chặn lại. Nhỏ cầm một cái bánh kem khá đẹp, đứng thẳng người, nói to:
– Lãnh à, cho mình xin lỗi chuyện hôm qua nhé! Là do lỗi của mình!
Cái bánh kem này mình làm, ngon lắm đó, cậu nhận coi như bỏ qua cho mình nhé?
Cậu không nhìn nhỏ dù chỉ là nửa con mắt, kéo tay nó đi thẳng. Nhỏ thấy vậy, vội ôm lấy tay còn lại của cậu:
– Mình biết cậu giận lắm, nhưng mà bỏ qua cho mình nhé? Mình xin lỗi mà!
Cậu mặt mày tối sầm, giằng tay ra, không to không nhỏ, từ tốn nói:
– Tôi đã bảo cậu tránh xa chúng tôi ra rồi mà nhỉ? Thích đeo bám lắm
à? Hạ thấp người khác xong rồi chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Mà người cậu cần xin lỗi là Du, không phải tôi! Còn nữa, tôi nói lại lần cuối,
đừng bao giờ đụng vào người tôi! – Chuyện hôm qua cậu đã không thể bỏ
qua, hôm nay nhỏ lại còn dám ôm tay cậu trước mặt nó, muốn nó hiểu lầm
cậu à? ( Bạn Lãnh nghĩ xa quá (‘・ω・’) )
Nhỏ nghe vậy, tức sôi máu, không kiêng dè ai, chỉ tay vào mặt nó:
– Mình mà phải xin lỗi con đó sao? Cậu đùa à? – Rồi lại quay qua nó. – Cậu, tôi với cậu đấu với nhau đi. Ai thắng thì Lãnh là của người đó!
Nó nhìn nhỏ, mắt chớp chớp, chép miệng vài cái, rồi chậm rãi nhả ra từng chữ một:
– Lãnh là món hàng hay sao vậy? Vả lại cậu nghĩ cậu sẽ thắng được tôi sao? Dù là đấu bất cứ cái gì thì cũng thế thôi. Mà nếu tôi có lỡ sơ
suất để thua cậu đi chăng nữa thì cậu thật sự nghĩ Lãnh là của cậu à? –
Rồi nó lại quay qua nhìn cậu, cười cười hỏi. – Mày là của tao mà nhỉ?
– Xưa giờ rồi! – Cậu cười tươi rói, mắt nhìn nó, dịu dàng trả lời! Dù cậu biết nó chắc chắn không nhận ra, nhưng cậu dám cá rằng con heo con
nhà cậu đang ghen! Thật là một sự kiện đáng ăn mừng! (‘・ω・’)
Cả lớp nghe hai đứa nó nói thì sốc. Vậy là nó chính thức công khai rồi đó hả? Hai đứa nó quen nhau rồi sao? Tại sao
chứ?
Nó không quan tâm đến mọi người, lần này dắt tay cậu đi về chỗ. Nhỏ
đứng như trời trồng giữa lớp, trong lòng, thù hận và sự đố kị với nó
càng tăng. Dũng ( bạn của bọn nó, xuất hiện hồi chap 8 đấy ) vồ lấy hai
đứa, miệng cười cười, mặt gian gian:
– Rốt cuộc bọn mày cũng quen nhau rồi đó hả? Khi nào cưới? Hết cấp 3 hay hết đại học? Nhớ cho tao ăn ké nữa nha!
– Quen nhau rồi cưới gì hả thằng điên? Mày nghĩ vớ vẩn gì đấy? – Nó ngu ngơ hỏi.
– Mày chả vừa bảo thằng Lãnh là của mày còn gì?
– Thì nó là thằng bạn từ thời cởi truồng tắm mưa với tao! – Nó nói với vẻ mặt kiểu đó là chuyện đương nhiên mà.
Cả lớp nghe nó nói thì thở phào. Vậy là vẫn còn cơ hội.
– À……….- Dũng gật đầu rồi quay qua cậu, nói với vẻ cảm thông. – Mày cũng biết nó dốt mà, cho nên đừng quá đau buồn. Có gì còn có bạn bè ở đây, cố lên người anh em!
– Này này, sao lại nói tao dốt? Tao làm gì đâu? Mà sao nó lại được an ủi? Tao cũng là bạn mày mà? – Nó vừa nói vừa hậm hực đạp Dũng.
Dũng im lặng chịu đau, nhìn nó, lắc đầu rồi thở dài đi về chỗ. Loạt
hành động đó làm nó càng sôi máu. Vừa định nhào lên thì cậu kéo nó lại,
đẩy vào chỗ rồi quay qua nói với Dũng:
– Thanks, bro!
Nó lườm hai người rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền kéo cậu lại gần mình, thì thầm to nhỏ:
– Này, hôm qua mày với Hoàng Oanh gặp nhau à? Khi nào? Sao tao không biết? Nói chuyện gì? Nói lâu không? Sao lại…
– Dừng, từ từ đã nào, hỏi thế sao tao trả lời kịp.
– Thế mày kể lại hết đi! – Nó vồ vập. Cứ nghĩ tới nhỏ và cậu nói chuyện với nhau là khó chịu. Cái cảm giác này là sao đây?
– Không có gì đâu! Chỉ là hôm qua nó đòi về chung với tao, tao không
muốn, nó nổi khùng nói xấu mày này nọ, tao điên lên cảnh cáo nó một chút thôi!
– À, vậy thôi hả? Được rồi, tao chơi game đây! – Nó nghe vậy thì vui! Cậu bênh nó, cũng chả muốn đi chung với ai ngoại trừ nó. Quả là người
bạn đáng trân trọng! ( Hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của nó ತಎತ˚ )
Cậu cười cười, hôm hay con heo con nhà cậu thể hiện rất xuất sắc! Hà, cuộc sống là một màu hồng, hí hí. ≧◉◡◉≦
Một lúc sau, chuông reo, Minh Thiên bước vào lớp. Buổi tập trung trôi qua nhanh chóng, 9h30 là bọn nó được ra về.
Lúc này cậu vội lôi ba lô, kéo tay nó đi nhanh. Minh Thiên nhìn hai
đứa, trong lòng bức bối. Còn nó ngu ngơ không biết cậu định đi đâu, vừa
định mở miệng hỏi, cậu đã trả lời:
– Đi siêu thị mua đồ ăn!
– Mày đọc được suy nghĩ à? – Quái, nó chưa hỏi mà? Cậu cũng nhìn về phía trước, đâu có nhìn nó.
– Chả có ai hiểu mày như tao đâu!
– Có mẹ và bố! À, có bố và mẹ mới đúng chớ!
– Dù sao thì tao mới là người hiểu mày nhất! Mày thử cãi lại xem!
Nó im luôn, không thèm đôi co với cậu. Cậu dắt nó ra cổng trường rồi bắt một chiếc taxi, hai đứa cùng nhau đi siêu thị.
Vào siêu thị nó cũng là cái tật thích gì lấy đấy, tay cứ lia lịa lia
lịa. Cậu cười, thầm nghĩ sau này phải chỉnh đốn chế độ ăn uống của nó
mới được. Bắt đầu từ tối nay Vương Hoàng Lãnh sẽ tìm hiểu kĩ về các chế
độ dinh dưỡng.
Vừa đẩy xe đằng sau, cậu vừa hỏi nó muốn ăn gì. Nó suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Tao muốn khoai tây nghiền với đùi gà sốt cà chua, cả salad và bánh táo!
– Ok! Đi mua đồ thôi! – Gì chứ, mấy món đơn giản này thì không thể làm khó cậu.
– Mua đồ xong, lên tầng trên ăn kem nha? – Nó làm mặt cún con, năn nỉ ỉ ôi.
– Được rồi, vậy mua nhanh lên, không được bóc đồ ăn vặt nữa!
– Yes sir!!!
Hai đứa vừa chọn đồ, vừa cười đùa với nhau. Đến gian hàng đồ dùng cá
nhân, nhìn hàng dài toàn Durex ( bạn nào không biết lên Google nha =3=
nói ra thật không tiện, he he ), nó lên ý tưởng vớ vẩn, khều khều cậu,
nói nhỏ:
– Tao chưa được thấy tận mắt bao giờ, mua thử một hộp về xem chút rồi vứt nha?
– Mày có bị điên không? Đầu óc chứa cái gì vậy? – Cậu nghe nó nói thì giật mình.
– Tao cũng chả biết nữa! Í, bỏ bỏ, tao nghĩ lại rồi! Tao không nghĩ
vớ vẩn nữa đâu! Phù phù! – Nó dùng tay xua xua, vội chạy lên đằng trước, tránh xa cái thứ quái quỉ kia.
– Không sao, nếu mày thích sau này tao sẽ dùng một lần, he he.
– Hả? Mày nói gì tao nghe không rõ. – Nó đi xa, nghe tiếng cậu rì rầm thì quay lại hỏi.
– À, tao nói là đi tính tiền nhanh lên! – May là nó chưa nghe thấy, phù phù.
Hai đứa tính tiền, ăn kem xong, thì về nhà cậu, bắt đầu công cuộc nấu ăn. Nó cũng là loại nấu ăn giỏi nên cũng chạy vào nấu cùng. Cậu đuổi
mãi mà nó không chịu ra, đành để nó làm phụ bếp.
Nó đứng cắt táo, nhìn động tác của cậu, trầm trồ:
– Mày đúng là biết nấu ăn thật! Bất ngờ ghê! Cái thằng này, giấu giấu diếm diếm, bày đặt!
– Giấu diếm để có ngày mày phải há hốc mồm ra như bây giờ chứ! – Cậu hếch mặt lên trời, vênh vênh váo váo.
– Mày cũng chỉ bằng tao thôi, hứ! – Nó lại tiếp tục cái điệu chu môi.
– Được rồi, được rồi, mày giỏi, được chưa? – Bà xã đại nhân vẫn là nhất!
Rồi hai đứa nó vừa nấu vừa nói đủ thứ chuyện. Cậu và nó, khuôn mặt sáng
bừng, nụ cười tươi rói, lo nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến cái
camera đặt trong góc phòng đang chĩa về phía mình.
Ở nhà bên kia, Trúc Linh và Kỷ Vân đang chúi đầu vào cái laptop, ngồi cười khanh khách, để mặc bữa cơm đó, tí hai ông chồng về thì lo mà nấu, hai cô hôm nay có công việc quan trọng rồi.
Ở bên này, bọn nó vẫn say sưa, không hề hay biết tới hai đôi mắt đang mổ xẻ mình.
Đến 12h thì xong, chỉ còn chờ món bánh tao nướng xong sẽ làm món tráng miệng.
Bày đồ ăn ra bàn, cậu hồi hộp nhìn nó, tim đập thình thịch. Nó chầm
chậm thử salad, rồi khoai tây và đùi gà. Ăn xong nó im lặng, cầm ly nước mơ lên uống một ngụm, nhìn cậu. Cậu nghĩ là không ngon, liền cảm thấy
thất vọng, bình thường cậu nấu ngon cực kì, đến dịp quan trọng lại làm
chẳng ra gì. Đang buồn khổ ai ngờ nó cười hí hí, bảo:
– Từ nay về sau mày chịu khó dậy sớm, nấu đồ ăn sáng đi!
– Ngon à? – Cậu hỏi nó, mong chờ.
– Quá ngon chứ lị! Ăn đi, ăn đi, không cần hồi hộp nữa đâu! Oà, thật
sự là tao yêu tay nghề của mày rồi! – Nó nói, miệng không ngừng nhai.
Tướng ăn của nó trước mặt người quen, luôn xấu thế này.
– Mày sẽ được ăn cả đời mà! – Cậu vui vẻ, nhìn nó ăn mà trong lòng nở hoa.
– Mày nói rồi đấy! Phải nấu cho tao ăn cả đời! – Nó hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình.
– Đương nhiên rồi! – ” Không nấu cho vợ ăn, thì còn nấu cho ai ăn nữa? ”
Ở bên này là vậy, ở bên kia, hai bà mẹ vừa ăn vừa cười vẻ hài lòng.
Con trai của hai cô còn tuyệt gấp vạn lần mấy soái ca trong tiểu thuyết. Xem cái này quả thật thú vị hơn truyện và phim nhiều.
Hai đứa ăn xong thì hồi hộp lôi bánh táo ra khỏi lò nướng. Cắt một
miếng nhỏ, cậu đút vào miệng nó. Nó nhai nhai rồi giơ ngón tay cái lên,
tay cầm dao cắt một miếng lớn bỏ vào đĩa. Cậu híp mắt sung sướng, thế là bà xã hài lòng rồi.
Ăn rồi cùng nhau xem MasterChef, cùng nhau bàn luận, như kiểu cuộc sống an nhàn của đôi vợ chồng già.
Ăn xong, cậu vào rửa chén. Nó cũng chả thèm giành như hồi ở nhà Minh
Thiên, lúc đấy là phép lịch sự thôi, giờ thì cần quái gì lịch sự. Gác
chân lên bàn, cầm điều khiển TV bấm liên tục. Hầy, TV dạo này chán quá!
Mắt nó dần nhắm lại, gật gà gật gù.
Cậu rửa xong đống xoong, nồi, chén, bát, đi ra phòng khách, thấy nó
ngủ thì cười. Với lấy cái điều khiển tắt TV, cúi xuống, cậu ôm lấy nó và bế lên.
Lần đầu tiên cậu được bế nó thế này, sao mà lãng mạn quá! Hạnh phúc
dâng trào, cậu ôm nó lên phòng, đặt xuống giường, đắp chăn kéo rèm cẩn
thận, rồi bật máy lạnh lên, chui vào chăn ngủ cùng nó.
Cậu thật sự cảm nhận được cuộc sống của một cặp vợ chồng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...