Sao Lại Xuyên Không Cùng Hắn


Sáng hôm sau – Cửu Vương PhủĐám hạ nhân tụ tập trước của phòng tân hôn, có lẽ bọn chúng cũng nghĩ Nhan Ngọc đã biến thành một cái xác, đang đợi Cố Trạch Xuyên bước ra để vào hốt xác nàng.Nhan Ngọc bị tiếng ồn đánh thức, lờ mờ tình dậy cả người ê ẩm, chỗ nào cũng đau nhức, cơ thể đã được ai đó mặc y phục vào hộ, cố ngồi dậy, nhớ lại đêm hôm qua, quả thực không ngờ cái tên “bạn thân” kia sức lực dẻo dai tới như vậy, chỉ nhớ hắn muốn nàng hết lần này đến lần khác, cho đến khi nàng ngất đi cũng không biết sau đó có chuyện gì không.

Đột nhiên Cố Trạch Xuyên lên tiếng:- Người đâu, mang thau nước vào hầu hạ Vương Phi rửa mặtLười biếng hướng ánh mắt ra bên ngoài thấy hắn đang rửa mặt, Nhan Ngọc lại nghĩ ngợi linh tinh“ôi mẹ ơi, lỡ “ăn” thằng bạn thân rồi, biết phải làm sao đối mặt với nó bây giờ, hay là….chủ động tấn công, đánh phủ đầu là thượng sách”Đám hạ nhân bên ngoài nghe vậy sợ đến xanh mặt, không lẽ mọi lần là dọn xác thôi, giờ phải rửa mặt cho xác khô ư??? Đám hạ nhân mang thau nước vào mà run cầm cập, suýt chút nữa làm đổ ra hết sàn, liền sợ hãi quỳ rạp xuống chân hắn:- Vương…Vương Gia, xin Vương Gia thứ tội… nô tì….Nghe thấy tiếng nô tì kia, không biết có chuyện gì, liền nhẹ giọng lên tiếng- Vương Gia….Hắn quay người lại, thấy nàng đã tỉnh, lại nói chuyện với cái giọng mỗi khi chuẩn bị làm gì đó kia, có lẽ là sắp xử lý ả nô tì này rồi, liền đáp ngay- Ngọc Nhi tỉnh rồi sao? Là bọn họ làm nàng thức sao? Người đâu, lôi ả nô tì này ra ngoài, phạt 20 trượng, dám gây ồn ào, ảnh hưởng đến Vương Phi nghỉ ngơiĐám hạ nhân bên ngoài thấy có người bị lôi ra liền không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn nhau.


Thư Liên lúc này tiến đến phía trước nói với mọi người- Có phải các người cho rằng Quận Chúa, à không, Vương Phi chết rồi đúng không? Đêm hôm qua không có gì xảy ra cả, Vương Gia Vương Phi ân ái, một đứa nô tì không biết tốt xấu dám phá hỏng thời gian nghỉ ngơi của Vương Phi, Vương Gia tức giận phạt cô ta 20 trượng cảnh cáo, các ngươi lấy đó mà làm gương, xem ai mới là chủ mẫu của Vương PhủBên trong phòngCố Trạch Xuyên ra hiệu cho ả nô tì còn lại lui ra.

Thả khăn vào nước, dấp nước xong vắt nhẹ rồi đến bên giường lau mặt cho Nhan Ngọc.

Thụ sủng nhược kinh, Nhan Ngọc thừa biết, lại có chút không quen, mà né tránh, sau đó miễn cưỡng tiếp nhận, Cố Trạch Xuyên vừa lau mặt cho nàng mà thắc mắc- Không phải trước giờ đều gọi A Xuyên sao? Sao giờ lại gọi là Vương Gia rồi?- Haizz thời đại này khác với thời hiện đại, khi không có ai mới gọi là A Xuyên, còn trước mặt người khác vẫn nên gọi là Vương Gia đi- Vương Phi từ khi nào thông minh hiểu chuyện vậy?- Lúc nào chả thông minh, việc ngu ngốc nhất kiếp trước là yêu mày…yêu chàng đóNhan Ngọc bĩu môi, bày ra khuôn mặt khinh bỉ cười cợt trêu chọc hắn như mọi lần, Cố Trạch Xuyên nghe đến đây, liền ôm chặt lấy nàng, như sợ mất đi thứ gì đó rất quan trọng- Là kiếp trước ta đã để nàng chịu khổ rồi, ta đã để nàng chờ đợi, sau này sẽ không như vậy nữa…- Được rồi được rồi, chuyện sau này để sau hãng tính, ta nghĩ là sau đêm tân hôn phải đi gặp mẹ chồng chứ nhỉ?- Nàng đi được sao?Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, chốt một câu vô liêm sỉ hết sức, khiến nàng thẹn quá hóa giận- Tại ai hả? Xuyên không một cái, tính nết cũng thay đổi, chàng thích trêu ghẹo và trở nên mặt dày như vậy từ bao giờ thế???- Ơ kìa, đấy là nàng bận đi đối phó mấy em gái kia chứ, bản vương lúc nào chả vậy, bởi vì bị nàng lây từ lâu rồi đấy, cơ mà mẹ chồng thì nàng không có đâu, chỉ có Hoàng Thái Hậu là Tổ mẫu của bản vương thôi, cũng nên dậy chuẩn bị thôi nào? Cần bản vương bế nàng vào cung không?- Thôi khỏi, chàng bế ta thì hôm sau ta sẽ bị đồn: hồng nhan họa thủy, yêu phi” mê hoặc Vương Gia khiến Vương Gia phá bỏ quy tắc, với cả là ngồi kiệu vào cung cơ mà, chứ có phải đi bộ đâu mà bồng với chả bế, bản vương phi không có yếu đuối đến thếHoàng cung – Trường Ninh Cung- Tần thiếp/Nhi thần thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu- Mau, miễn lễ, miễn lễ, người đâu mau ban tọa cho Trạch Xuyên và Ngọc Nhi điHoàng Thái Hậu cười vui vẻ nhìn đứa cháu trai và cháu dâu đi bên cạnh nhau mà cười mãi không thôi, xem ra Hoàng Thái Hậu rất yêu thương hắn.


Cố Trạch Xuyên ân cần đỡ nàng ngồi xuống, Hoàng Thái Hậu liền cho người lui bớt ra, chì còn ma ma thân cận bên cạnh.

Lúc này Hoàng Thái Hậu mới lên tiếng- Xem ra Xuyên Nhi rất yêu thương con đó Ngọc Nhi- Trừ Hoàng tổ mẫu ra, nàng ấy chính là người thân duy nhất của con, tất nhiên là con muốn yêu thương nàng ấyCố Trạch Xuyên liền lên tiếng giải thích, “ý là sau 3 bà vợ cũ chết trong đêm tân hôn, ta là người duy nhất còn sống nên được yêu hơn chứ giề?” Nhan Ngọc cũng chỉ cười trừ từ tốn đáp lời- Vương gia rất tốt với con, ngày đó con có chút nghịch ngợm chơi đùa cùng muội muội, không cẩn thận rơi xuống nước, may mà có Vương Gia ứng cứu, đây cũng có thể nói là duyên phậnCố Trạch Xuyên nghe vậy thật tức cười nhưng vẫn phải nhịn xuống thầm nghĩ “hẳn là nghịch ngợm chơi đùa rơi xuống nước, chứ không phải là hại người không thành ngược lại còn bị chuột rút, rơi xuống hồ khiến bản vương xuyên đến đây”.


Hai phu thê kẻ tung người hứng, diễn xuất ăn ý, khiến Hoàng Thái Hậu vui vẻ cười cả buổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận