Sao Không Đi Cùng Thuyền


Nam Y rất nhanh đã phản ứng lại, trừ phi, điểm tâm này không phải mua từ Lịch Đô phủ, chỉ là cất ở trong hộp thức ăn của Quá Vũ Lâu.
Có lẽ căn bản là phòng bếp trong nhà tự mình làm, để nguội liền lấy ra hù người mà thôi… Những người sống an nhàn sung sướng trong đại trạch này căn bản không biết thức ăn đông lạnh ba bốn canh giờ trong gió tuyết là dạng gì.
Trong nháy mắt, lòng Nam Y nguội lạnh, nếu như bột đậu lọc này là giả, như vậy hôn sự với Chương Nguyệt hồi hơn phân nửa cũng không phải thật.
Nhưng Nam Y đè xuống thần sắc dị thường, thăm dò nói: "Ba ngày...!Nhanh như vậy ư? Có kịp không? Người nhà hắn cũng không ở đây, chuyện lớn như vậy, ta vẫn muốn cùng hắn gặp mặt một lần.”
"Đây chính là vì để cho các ngươi có thể mau chóng gặp mặt đó thôi," Tần đại nương tử tay đỡ trên vai Nam Y: "Trong quân có quy củ của trong quân, nếu tướng sĩ có thể tùy tiện gặp mặt với người khác, vậy không phải gián điệp có cơ hội lợi dụng rồi sao?"
Nam Y làm bộ tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, trong lòng lại càng thêm xác định, đây là một âm mưu.
"Hắn nói, hắn cũng rất muốn gặp ngươi, nguyện ý giản lược tất cả.


Chương gia lang quân vóc dáng rất cao, bộ dạng lịch sự tài năng, hổ khẩu hắn còn có dấu răng, nghe nói là ngươi cắn đúng chứ?"
Nam Y khiếp sợ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ngay cả những chi tiết này mà Tần gia cũng tra được.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không khó, Lộc Giang cũng không lớn, chỉ cần phái người đi Lộc Giang hỏi thăm sẽ có thể nắm bắt được bảy tám phần quá khứ của bọn họ.
Trong đầu đang tính toán những chuyện này, nhưng Nam Y biểu diễn rất bình tĩnh, nàng cúi đầu cắn một miếng bánh bột đậu lọc, cụp mắt che giấu suy nghĩ trong mắt, sau đó một hàng nước mắt thuần thục rơi xuống.
"Thật sự là hắn, thật tốt quá, phụ thân, mẫu thân, các người đã giúp ta viên mãn giấc mộng ba năm...!Ta sẽ nghe theo sắp xếp của các người."
Nói đến chỗ xúc động, trên mặt Nam Y bất giác nước mắt tung hoành, nàng tự biết thất thố vội vàng nâng tay áo lau đi, nhưng nước mắt lại càng lau càng nhiều.

Cuối cùng nàng dứt khoát không lau chùi nữa, chảy nước mắt quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với cha nương trước mặt.
Tần đại nương tử cùng Tần gia lão gia thấy Nam Y thành khẩn tin như thế, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày kế tiếp, Nam Y phối hợp với Tần gia bận rộn rất nhiều công việc thành hôn, âm thầm dùng kỹ năng sinh tồn nơi phố phường của nàng, bản lĩnh tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương hỏi thăm được ngọn nguồn mọi chuyện.
Thì ra là đại vọng tộc Tạ gia ở Lịch Đô phủ mời bà mối cầu thân, hi vọng Tần gia gả nữ nhi qua làm phu nhân kế cho trưởng tử Tạ thị.
Cũng không biết Đại Vọng tộc sao lại coi trọng tiểu môn tiểu hộ như Tần gia, tất cả mọi người đoán, đích trưởng tử của Tạ gia là một ma bệnh, có lẽ là thân thể hắn ta càng ngày càng không ổn nên mới hi vọng dùng hôn sự xung hỉ, cho nên thế gia môn đăng hộ đối cũng không muốn gả nữ nhi qua, chuyện tốt mới đến phiên Tần gia.

Nhưng Tần gia đích nữ Tần Tranh đã thông đồng có thai với người khác, hiện giờ bụng đã không che được, Tần gia lại không muốn buông tha cơ hội kết thân cùng đại thế gia, ôm ý nghĩ tìm người gả thay, vừa lúc này Nam Y chạy tới cửa, rơi vào bẫy của Tần gia.
Nam Y biết rõ Tần gia tốn công sức lớn như vậy đi lừa nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng dễ dàng chạy trốn.
Nếu nàng xé toạc ra, đến lúc đó cũng vẫn là cánh tay không vặn lại đùi, bị trông coi càng nghiêm hơn mà thôi.
Trong lòng nàng vẫn chứa nhiệm vụ Bàng Ngộ giao phó cho nàng, đây là đại sự hàng đầu hiện giờ, nàng chỉ muốn mau chóng đến Lịch Đô phủ, tự mình đưa tin tức kia ra ngoài.
Tần gia lừa nàng nói, nhà Chương Nguyệt Hồi ở Lộc Giang quá xa, chỉ có thể tạm thời thành hôn trong khách điếm Lịch Đô phủ.
Nam Y cân nhắc, khách điếm hẳn là giả, nhưng đích đến là Lịch Đô phủ không sai được.

Nàng có thể mượn sự sắp xếp của Tần gia tới gần Lịch Đô phủ, dù sao lên kiệu hoa sẽ rời khỏi phạm vi tầm mắt của bọn họ, trên đường tìm cơ hội chạy trốn.
Giữa trưa ba ngày sau, cửa Tần phủ đã chiêng trống vang trời.
Trước khi lên kiệu, Tần gia đại nương tử còn lệnh cho nữ sứ bưng tới một chén trà đưa cho Nam Y.

Tần đại nương tử mỉm cười: "Nam Y, đường xá xa xôi, để không khiến miệng khô, uống một chén trà nóng trong nhà rồi xuất phát.”
Nam Y nhu thuận tiếp nhận trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó lẳng lặng phun hết nước trà vào trong ống tay áo rộng lớn dày đặc của hỉ bào.
Chén trà này chính là kế hoạch cuối cùng của Tần gia, trong trà có thuốc, mặc dù nàng đến Lịch Đô phủ phát hiện mình bị bán cũng không có khí lực giãy dụa nữa.
Mà Nam Y lẳng lặng lừa gạt ánh mắt của mọi người Tần gia, ngoan ngoãn lên kiệu hoa chờ đợi thời cơ chạy trốn.
Nàng luôn nhớ tới cảnh tượng Bàng Ngộ chết cùng lời dặn dò của hắn ta, nàng hy vọng mình không muộn, tình thế còn kịp chờ nàng đưa tin tức qua.
Kiệu hoa lung lay khởi hành trong gió tuyết, chở vận mệnh phiêu diêu của Nam Y, tất cả mọi người cho rằng lại có một nữ tử sắp đến nhà thế gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại không biết trên người nữ tử này lại có sợi tơ nhỏ liên đới đến vương triều đang lung lay sắp đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui