Đại sảnh Hoa Triều Các, ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình.
Phú thương trẻ tuổi từ nơi khác tới vung tiền như rác, mời các đại nhân vật có máu mặt tại của cửa hàng Lịch Đô phủ tới dạ tiệc hôm nay, muốn mở rộng việc làm ăn của mình ở Lịch Đô phủ.
Không ai biết hắn tên gì, chỉ biết hắn họ Chương, tất cả mọi người gọi hắn là "Ông chủ Chương".
Phú thương trẻ tuổi anh tuấn, phóng khoáng, khéo léo, cử chỉ khi giơ tay nhấc chân lộ ra nét tiêu sái du ngoạn nhân gian.
Như thể hoa hoa công tử không quá khôn khéo, đi ra ngoài tiêu xài tài sản của tổ tiên, tất cả mọi người tự nhiên đều bằng lòng giao lưu với loại người này, muốn hung hăng làm thịt hắn một khoản.
Yến tiệc kết thúc, Chương Nguyệt Hổi trong lúc nâng chén cạn chén giương mắt, rõ ràng nhìn thấy một bàn tay từ sau rèm trúc ở hậu đường vươn tới.
Cái tay kia nhẹ nhàng bắn ra, đầu gối hầu bàn bưng rượu bị thứ gì đó đánh trúng thình lình nhào về phía trước, vò rượu trong tay vỡ nát đầy đất gây ra động tĩnh không nhỏ.
“Lốp bốp…” Công tử gia chẳng những không giận, ngược lại còn vỗ tay cười nói: "Y hệt như tiền thắng cược rải khắp sảnh, có thưởng.”
Người hầu bàn từ trên mặt đất đứng lên, cảm động đến rơi nước mắt nói cám ơn.
Ca cơ ngồi ở bên cạnh Chương Nguyệt Hồi rõ ràng chính là Trường Yên, nàng ta thấy tình hình này, uốn éo dáng người thướt tha đứng dậy.
“Quan nhân, vậy nô gia đi lấy bình rượu cho ngài.”
Chương Nguyệt Hồi vươn tay ra lại ôm Trường Yên vào lòng.
“Vừa lúc rượu này cũng đã rơi rồi, hôm nay đã tận hứng, đêm xuân ngắn ngủi, Chương mỗ không phụng bồi nữa.”
Dứt lời lập tức ôm Trường Yên đi về phía sương phòng phía sau.
Trường Yên biến sắc, nhưng trước mặt mọi người lại khó có thể nói gì, chỉ có thể nửa đẩy nửa lùi đi theo Chương Nguyệt Hồi.
Rèm châu vừa rơi xuống, thanh sắc lả lướt dần dần đi xa, trong hành lang bốn phía không người, sắc mặt Chương Nguyệt Hồi lập tức thanh minh hẳn lên.
Gió thổi ống tay áo, sát khí ẩn giấu.
Trường Yên cũng không phải kẻ tùy tiện dễ dại, lập tức xoay nửa người tránh Kiếm từ trong tay áo của Chương Nguyệt Hồi.
Chương Nguyệt Hồi cười lại: "A, nương tử dáng người mềm mại như vậy, ta thật không nỡ ra tay.”
Trường Yên thấy không ổn lập tức lấy tên kêu trên cổ ra muốn báo tin, nhưng nàng ta thậm chí không kịp giơ tay, phía sau đã có một bóng đen lướt qua.
Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, lưỡi dao cắt đứt cái cổ trắng noãn.
Một giây sau, Trường Yên đã mở to hai mắt mềm nhũn ngã xuống, lời nói trong cổ họng còn chưa ra khỏi miệng đã vỡ nát.
Máu động mạch bắn lên mặt Chương Nguyệt Hồi.
Chương Nguyệt Hồi sờ sờ vết máu trên mặt, nhíu mày: "Lần sau làm việc đừng để máu tanh như vậy.”
Bóng đen vòng qua từ phía sau Trường Yên, nhanh nhẹn kéo thi thể ra sau bồn hoa.
“Vâng, đông gia(*).”
(*)đông gia: Ông chủ
Lúc đi ra, nàng ta đứng dưới ánh đèn lồng, rõ ràng là một khuôn mặt giống Trường Yên như đúc.
Nhìn kỹ khuôn mặt này, Chương Nguyệt Hồi kẽ cười: "Mặt nạ da người này đúng là kín kẽ không kẻ hở.
Quả nhiên, không uổng tiền chút nào.”
Mặt Trường Yên giả mặt không chút thay đổi nói: "Nếu không có Trường Yên ở tiệc khiến Tạ Chú lộ sơ hở, chúng ta cũng không tìm được cơ hội tốt như vậy.”
“Ngươi đi tiếp ứng Tạ Lục đi, đừng để nàng ấy nhìn ra sơ hở.
Sau đó dùng thân phận Trường Yên ở lại bên người Tạ Chú, dò xét tình báo Bỉnh Chúc Tư.”
“Dạ.”
Trường Yên giả xoay người rời đi.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Chương Nguyệt Hồi lại gọi người lại, nói: "Hôm nay người cứu Tạ Chú ở cửa thành dường như cũng không phải Tạ Lục.”
“Không phải nàng ấy, vậy là ai? Tạ Lục Lý không có trở thủ khác." Dừng một chút lại nói: “Ta đi thăm dò.”
Còn nữa, hình như đã mất liên lạc với gián điệp trong Vọng Tuyết Ổ, hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra.”
Trường Yên giả có chút khó hiểu: "Đông gia, không phải Khước Sơn công tử đang ở Vọng Tuyết Ổ ư, cần gì phải phí công đi hỏi thăm?"
Chương Nguyệt Hồi nhếch khóe miệng, cúi đầu cười: "Hắn ư…”
Lời lại im bặt không nói ra một chữ nào nữa.
“Đi đi.”
…
Tạ Tuệ An ở trong phòng đợi một hồi mới đợi được Trường Yên đi lên.
Hai người hiệp lực chuyển Tạ Chú đến mật thất, sau khi tất cả thỏa đáng, Tạ Tuệ An mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy không hề nhìn ra Trường Yên trước mặt có gì không ổn.
“Trường Yên, ngươi có tìm ra lai lịch của ông chủ Chương thương nhân kia không?”
Bất cứ thế lực nào ra vào Lịch Đô phủ đều nằm trong tầm quan sát của Bỉnh Chúc Tư.
Ông chủ Chương này tới phách lối như thế, tự nhiên cũng khiến cho một ít người chú ý.
Nghe nói hắn ta là một thương nhân chuyên kiếm lời từ chiến tranh, tiền gì cũng kiếm, thứ gì cũng bán.
Người Kỳ, người Hán, hai đầu đều ăn sạch, hai bên hắc bạch đều có thế lực, nhưng ngoài mặt, hắn cũng không đứng về bên nào.
“Chỉ là một thương nhân, lập trường còn chưa rõ ràng." Trường Yên nói lý do thoái thác đã sớm chuẩn bị.
Tạ Tuệ An như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Vẫn nên đề phòng đôi chút, hắn ở ngay Hoa Triều Các, Trường Yên ngươi ở gần nên lưu ý nhiều một chút.”
Trường Yên gật gật đầu, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Lục cô nương, hôm nay người cứu Tạ Chú đại nhân ở dưới tường thành...!hình như không phải ngươi?"
Tạ Tuệ An muốn nói lại thôi, nghĩ đến Nam Y bảo nàng ấy giữ bí mật thân phận của nàng, do dự một chốc mới nói: "Sao lại không phải ta, cách quá xa nên ngươi nhìn lầm rồ phải không?"
Trường Yên im lặng cười cười: "Có lẽ vậy, ta còn tưởng kế hoạch xảy ra sự cố gì đó.”
“Sao có thể chứ...!"Tạ Tuệ An che giấu chột dạ: "Trường Yên, ta đây trở lại Vọng Tuyết Ổ trước.”
“Lục cô nương, cẩn thận nội gián trong phủ.’
Tạ Tuệ An nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ nghĩ cách bắt người nọ ra, nếu không hành động của chúng ta sẽ bị hạn chế.”
Trong những lời này, Trường Yên giả xác định nội gián ở Vọng Tuyết Ổ còn chưa bại lộ, nhưng về phần người cứu Tạ Chú rốt cuộc có phải Tạ Lục hay không, nàng ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời Tạ Lục nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...