Sao Không Đi Cùng Thuyền


Trên mặt Bàng Ngộ hiện lên hận ý mơ hồ, nhưng tu dưỡng trong xương cốt khiến hắn ta khắc chế giọng điệu rất khá: "Đúng, Tạ Khước Sơn vốn là thần tử Dục triều, lại đi theo địch bán nước đầu hàng người Kỳ, dẫn đến U Đô phủ, Chiêu Tuất quan thất thủ, triều đình khuất nhục cắt đất cầu hòa, dùng lượng lớn tuế cống đổi lấy vài năm hòa bình.

Hiện giờ hắn là đại thần tâm phúc của Đại Kỳ thừa tướng Hàn Tiên Vượng, cun cút tận tụy vì người Kỳ, hắn xuất hiện ở chỗ này chính là đặc biệt xuống phía nam lùng bắt Lăng An vương.
Nam Y có chút sững sờ - một người Dục Triều, phải dựa vào bán đứng bao nhiêu tính mạng đồng tộc mới có thể trổ hết tài năng leo lên địa vị cao trong đám người Kỳ? Hắn có rất nhiều chiêu thức âm ngoan đối phó với đồng tộc, rơi vào trong tay hắn tuyệt đối không có kết cục tốt.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Nam Y lập tức trắng bệch.
“Rốt cuộc sao ngươi lại chọc tới hắn?!" Bàng Ngộ lần nữa nghiêm túc chất vấn Nam Y: “Nếu ngươi không nói cho ta biết, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này, hơn nữa, chết không toàn thây.”
Nam Y không dám nói dối, thành thật trả lời: "Ta trộm hà bao của hắn.”
Bàng Ngộ sửng sốt: "Chỉ một cái hà bao mà thôi, Tạ Khước Sơn không đến mức...!hà bao đâu? Đưa ta xem.”
Nam Y đưa hà bao qua.

Bàng Ngộ nhanh chóng mở hà bao ra, bên trong quả nhiên không chỉ có mấy nén bạc, còn có một quyển thư lụa được buộc chặt, thư lụa nhìn không bắt mắt, chỉ dài chừng một đốt ngón tay, sau khi mở ra lại rộng chừng gang tay.
Bàng Ngộ nhìn thoáng qua chữ trên lụa, sắc mặt thoắt cái đã đổi xoạch, Nam Y thấy thế cũng lại gần nhìn, chữ bên trên ngược lại khá tinh tế, nhưng nàng cũng xem không hiểu một chữ nào.

Không đợi nàng nhìn thêm vài lần, Bàng Ngộ lập tức quấn lụa vào lòng bàn tay, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.
Nam Y cảm giác được thứ trong hà bao này có ý nghĩa trọng đại, cũng bắt đầu cảnh giác: "Ngươi là ai? Vì sao lại bị thương trốn ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi cũng trốn Kỳ Binh? Ta trả hà bao này lại cho Tạ Khước Sơn là được, chưa chắc sẽ mất mạng, ngươi cũng đừng kéo ta xuống nước.”

"Tạ Khước Sơn tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, ngươi cho rằng hắn sẽ mở lòn từ bi đối với một tiểu tặc ư?"
Nam Y không cách nào phản bác, nàng nhớ tới lúc ở bên bến đò nàng cầu xin Tạ Khước Sơn cứu nàng, trên mặt hắn lại không có một tia đồng tình mà người thường nên có.

Nàng biết nam tử này nói đúng.
“Ngươi đi theo ta.”
Bàng Ngộ phủ thêm ngoại bào, phân phó nàng đi sâu vào dọc theo đường sông.
“Đi đâu?”
“Đi theo ta, ngươi mới có thể giữ mạng.”
Nói xong, Bàng Ngộ lại dừng bước, hắn ta khom lưng che ngực, có lẽ là miệng vết thương lại nứt ra, ngũ quan vặn vẹo trên mặt hắn ta tỏ rõ hắn đang chịu đựng đau đớn cực lớn.
Nam Y lúc này cũng có chút cáu kỉnh, không chịu di chuyển cước bộ.
“Mạng nhỏ của ngươi cũng khó bảo toàn, ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi?”
Bàng Ngộ quay đầu lại nhìn Nam Y thật sâu: "Nghe khẩu âm của ngươi là người Lộc Giang phải không? Tại sao lại đến Lịch Đô phủ?”
“Ta muốn đi tiền tuyến Phù Phong quận tìm một bằng hữu của ta, ta đã không gặp hắn ba năm rồi.”
“Ta tên Bàng Ngộ, nhậm chức ở Điện Tiền Ti, trước đó không lâu chúng ta đi qua Phù Phong quận, khi đó không chừng đã gặp qua bằng hữu của ngươi.”
Nam Y bỗng nhiên có chút vui mừng, ánh sáng nhảy lên mắt, "Thân hình hắn rất cao, mấy năm nay có lẽ đã phơi đen rồi, a đúng rồi, trên hổ khẩu hắn có một vết sẹo..."
Nói xong, Nam Y ý thức được cái gì đó bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“A...!Trong quân nhiều người như vậy, có lẽ ngươi cũng sẽ không nhớ rõ, xin lỗi.”
Bàng Ngộ cũng xin lỗi nhìn Nam Y nở nụ cười.
Nam Y bỗng nhiên ý thức được điều gì, kinh ngạc: "Ngươi là người của Điện Tiền Ti? Vậy ngươi…”
Bàng Ngộ không phủ nhận đi về phía trước, lúc này Nam Y đuổi theo bước chân của hắn ta, trên mặt lại mang tâm sự nặng nề.
Nam Y một đường lưu lạc, tin tức về vị tân đế kia, nàng đã nghe qua vô số lần ở đầu đường cuối ngõ.
Mấy tháng trước Biện Kinh rơi vào tay giặc, hoàng đế, tôn thất đều bị bắt, triều thần chạy trốn khỏi Kim Lăng đến phía nam Trường Giang tránh họa, muốn thành lập tân triều, nhưng nước không vua, các nơi quần long không người làm chủ.
Trong mấy hoàng tử chỉ còn lại một vị Lăng An Vương Từ Trú bởi vì ở trên đất phong mà tránh được một kiếp, trở thành con một cuối cùng của Dục triều.
Trung thư lệnh Thẩm Chấp Trung sắp xếp tướng sĩ cùng ám vệ bí mật hộ tống Từ Trú xuôi nam, nhưng sao người Kỳ chịu buông tha cơ hội đuổi tận giết tuyệt hoàng thất Dục Triều này? Dọc theo đường đi người Kỳ đuổi cùng không buông, thiết lập thiên la địa võng truy bắt Lăng An Vương.
Nhưng những chuyện này, tới bây giờ chỉ ở trong lời đồn, Nam Y không ngờ sẽ cách mình gần như vậy.
Bàng Ngộ quay đầu nhìn Nam Y một cái: "Ngươi đoán không sai, hiện giờLăng An Vương đang trốn trong Hổ Quỳ Sơn, cho nên Kỳ Binh liên tục lục soát núi.

Thế gia trong Lịch Đô phủ nhận được mật thư Trung Thư Lệnh tiếp ứng Lăng An Vương, kế hoạch tiếp xúc là do ta phụ trách truyền đạt, ta bị thương cũng là vì dẫn dụ người Kỳ trong núi mà trúng một mũi tên.
“Trên tờ lụa kia rốt cuộc viết cái gì? Vì sao ngươi bỗng nhiên khẩn trương như vậy?”
Nam Y tò mò hỏi, nhưng Bàng Ngộ chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, cũng không trả lời.

Tích tách, tích tách, nước thấm ra từ khe đá không nhanh không chậm chảy xuống, tiếng vang bị hành lang chật hẹp bọc lại, khiến xung quanh càng thêm yên tĩnh.
——
Các kỳ binh đã vây quanh khách điếm nho nhỏ trong núi chật như nêm cối, Tạ Khước Sơn đứng ở hậu viện của khách điếm, ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh viện.
Hạ Bình bẩm báo: "Công tử, đã lục soát trong ngoài nhiều lần, quả thật không tìm được tiểu tặc kia.”
Một tướng lĩnh cao lớn thô kệch của Kỳ Binh từ bên ngoài đi vào, mặt mày chứa một cỗ lệ khí, hắn phủi tuyết trên vai nhìn về phía Tạ Khước Sơn: "Khước Sơn công tử, đánh mất thứ gì mà bày ra trận thế lớn như vậy?”
Tạ Khước Sơn thản nhiên nhìn Cốt Hột, đáp: "Tình báo trong Lịch Đô phủ vừa đưa tới, trên đó viết kế hoạch tiếp ứng Lăng An Vương đã bị một tiểu tặc trộm đi.”
Cốt Hột nhất thời khẩn trương, giọng cũng lớn lên, quát lớn với Kỳ Binh chung quanh: "Nhiều người như vậy mà ngay cả một tên tiểu tặc cũng tìm không thấy? Người còn có thể độn thổ được sao?”
Tạ Khước Sơn không nói gì, lại giống như bị "độn thổ" này khai sáng, nhìn về phía cái giếng tầm thường trong viện kia.

Bàng Ngộ nắm chặt giấy lụa.

Đây chính là kế hoạch tiếp ứng của bọn họ.
Chỉ sợ trong Lịch Đô phủ xuất hiện gian tế, kế hoạch của bọn họ bị tiết lộ, mà Tạ Khước Sơn tất sẽ tương kế tựu kế bắt Lăng An Vương.
May mắn, bị hắn ta đánh bậy đánh bạ biết được, hắn ta phải đưa tin tức này ra ngoài, nếu không Lăng An Vương sẽ trở thành ba ba trong rọ của người Kỳ.
Nhưng trong đó liên đới rất rộng, càng ít người biết càng tốt, hắn ta thẳng thắn thân phận là vì đạt được tín nhiệm của nữ tử này, nhưng hắn ta không có ý định cho nói nàng biết càng nhiều chuyện hơn.
“Biết quá nhiều dễ mất mạng, ngươi nên biết ít một chút cho thỏa đáng.”
“Vậy tại sao ngươi lại mang ta theo?”
"Thân thể của ta chưa chắc có thể chống đỡ đến lúc đó, nếu ta chết ở nửa đường, mời ngươi đi xuống Phá Đạo Am của Ưng Chủy Nhai, trong viện có một gốc cây cổ thụ, ngươi chôn thư lụa vào trong đất dưới tàng cây."

Giọng điệu Bàng Ngộ cực kỳ bình tĩnh, nhưng Nam Y nghe được trong lòng run sợ.

Làm sao có người có thể nói cái chết ra một cách bình thường như thế?
“Vì sao ngươi cảm thấy ta có thể làm được? Nếu người Kỳ bắt được ta, đừng nói là nghiêm hình tra tấn, chỉ cần mấy roi là ta sẽ cung khai toàn bộ.”
"Sinh tử của Vương triều trông như bảo vệ thân thể một người, thực ra sau lưng là cố gắng của cộng đồng ngàn vạn người, ngươi cho rằng, tâm chí ngàn vạn người này kết nối dựa vào cái gì?"
“Dựa vào Bồ Tát phù hộ?”
Bàng Ngộ cuối cùng cũng mỉm cười, hắn ta lắc đầu: "Là tình cảm gia đình.

Ta và ngươi là đồng bào, sinh ra trên mảnh đất này, lớn lên trên mảnh đất này, cho nên ta tin tưởng ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cuối cùng.

Lối ra là một sơn động bí mật, Nam Y đã loáng thoáng thấy được ánh sáng, bước chân của nàng cũng nhanh lên.
Nàng rời sơn động trước Bàng Ngộ, vừa nhìn thấy tình hình trước mắt, cả người nhất thời cứng đờ.
Kỳ Binh đã bao vây cửa sơn động, Tạ Khước Sơn ngồi ở trên một đoạn gỗ khô nhìn Nam Y không chút bất ngờ, sau đó ánh mắt của hắn chuyển đến Bàng Ngộ phía sau nàng.
Hắn cứ yên lặng nhìn như vậy, lại mang đến cảm giác áp bách cực lớn.

Con ngươi của hắn đen kịt cất giấu sát khí trong im lìm, làm cho người ta có loại ảo giác, phảng phất như trong đôi mắt này, hết thảy thế gian đều không có chỗ che giấu, sẽ bị hắn nhìn thấu toàn bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui